Chương 115:

Bữa tiệc sinh nhật hôm đó lấy lí do sức khỏe Quan Dĩ Đồng không tốt nên tan hội, đương nhiên, cũng chỉ là, Mộc Dao đỡ Quan Dĩ Đồng, Cố Minh và Chung Hiểu Âu cũng rời đi trước mà thôi, những người khác, đổi lí do tiếp tục vui chơi, dù sao, đều tính tiền cho Quan Dĩ Đồng.

Mộc Dao đưa Quan Dĩ Đồng về nhà, Hứa Nặc vẫn đang ở nhà Quan Dĩ Đồng, hơn nửa tháng qua vẫn luôn ở đó, Quan Dĩ Đồng uống thuốc giảm đau xong, cũng đỡ hơn rất nhiều, Mộc Dao giày vò tới đổ mồ hôi toàn thân, chớp mắt một cái, đã tới tháng Ba, tháng Ba sắc xuân tràn lan, nhưng đêm tối vẫn bị lạnh, mồ hôi trên người Mộc Dao đã lạnh ngắt, đưa Quan Dĩ Đồng tới sô-pha, "Thuốc bình thường cô ấy uống em không để vào túi xách cho cô ấy à?" Mộc Dao hỏi Hứa Nặc.

"Để rồi mà." Hứa Nặc vừa nói vừa lục thuốc trong tủ thuốc, "Lại đau dạ dày ạ?"


Mộc Dao gật đầu.

Quan Dĩ Đồng nằm nghiêng, dựa đầu vào sô-pha, "Sao thế? Hai người quen nhau à? Không phải Tiểu Hứa Nặc là do Cố Minh giới thiệu tới sao?" Quan Dĩ Đồng cũng thật là, chỉ cần người ta tốt một chút, cái miệng lại chua ngoa, vẫn ổn đấy chứ.

Hứa Nặc muốn lên tiếng, Mộc Dao ngăn lại, "Được rồi, tối nay em về đi, đã lâu rồi em không về, tối nay tôi ở đây là được."

"Chị Mộc... em..."

"Không sao, em cũng nghỉ ngơi đi." Mộc Dao khuyên nhủ, "Ban nãy, xin lỗi nhé, tôi hơi to tiếng."

"Không sao, chỉ là em đã để thuốc vào túi cô Quan rồi, có lẽ hôm nay cô ấy đổi túi, cho nên..."

"Không sao, cô ấy chết cũng đáng đời, em gọi xe về đi." Mộc Dao vỗ vai Hứa Nặc.

Những ngày qua, Hứa Nặc cũng ít nhiều biết được tình trạng của hai người, cho dù Quan Dĩ Đồng không nói, nhưng bình thường tiếp xúc cũng nghe ra được cô Quan thích phụ nữ, nhưng điều khiến Hứa Nặc khó tiếp nhận chính là, từ lúc nào, chị Mộc, cũng, không phải trước đây chị Mộc có bạn trai sao? Còn anh Tiểu Quân thì sao? Trong lòng Hứa Nặc có rất nhiều điều không hiểu, nhưng sau khi bản thân trải qua chuyện kia, cô rất sợ những chuyện như thế, cho nên rất kháng cự, huống hồ trước giờ cô luôn hiểu đại cuộc, biết tiến lùi, liền tạm biệt Quan Dĩ Đồng, rời khỏi biệt thự của cô ấy.


Mộc Dao thở một hơi thật dài, sau đó đi đun nước nóng, làm ấm dạ dày cho Quan Dĩ Đồng, đúng là tạo nghiệp mà, không biết có phải kiếp trước bản thân thiếu nợ người phụ nữ này không? Quan Dĩ Đồng nằm trên sô-pha, duỗi thẳng người, co chân, Mộc Dao chạm vào chân của cô ấy, lạnh ngắt, Mộc Dao liền ngồi lên chân của Quan Dĩ Đồng, coi như sưởi ấm cho cô ấy, nhớ tới chuyện ở nhà vệ sinh ban nãy, bản thân thật sự mất lí trí, cô quá dễ khiến bản thân lệch khỏi quỹ đạo bình thường, tại sao cô gặp người phụ nữ này lại trở nên điên khùng như thế?

Mộc Dao hoang mang ngồi trên sô-pha, cô cũng mệt rồi, cho dù có cãi nhau thế nào, tức giận thế nào, cũng không thể mặc kệ sức khỏe của Quan Dĩ Đồng, cô không thể làm được việc như mở to mắt nhìn Quan Dĩ Đồng bỏ bê bản thân, hai người im lặng một lúc lâu.


"Đỡ hơn..."

"Không phải chị..."

Hai người đồng thời lên tiếng giống như ăn ý, Quan Dĩ Đồng ngậm miệng, "Chị nói trước đi."

"Tôi chỉ muốn hỏi em đã đỡ hơn chưa." Mộc Dao nhích người, co chân lên.

Quan Dĩ Đồng kéo chăn lên người, gật đầu.

"Em muốn nói gì?" Mộc Dao hỏi.

Quan Dĩ Đồng co chân, hai người đã trải qua một phen giày vò, cảm xúc cũng không còn kịch liệt nữa, coi như đã bình tĩnh lại, "Tôi muốn nói không phải lúc trước chị bảo không quản tôi sao? Lại cử Tiểu Hứa Nặc nhà chị tới chăm sóc tôi, ngày ngày báo cáo tình hình với chị, không thể tin tưởng mà."

"Em..." Mộc Dao bị chặn họng, thì ra cái gì Quan Dĩ Đồng cũng biết.

"Còn nói Cố Minh giới thiệu, chị quên khi tôi ở viện, Tiểu Nặc ngoan ngoãn kia từng tới bệnh viện à, quan tâm thì quan tâm, còn phải che che đậy đậy như thế."
"Không đau nữa rồi chứ gì? Miệng lại chua ngoa rồi đúng không?" Mộc Dao nhích người tới nhìn Quan Dĩ Đồng, "Là ai lúc đi khỏi nhà tôi đã nói không cần tôi quản? Tôi đúng là rẻ rúm, ngày ngày dính lấy em quan tâm em, sợ em đau, sợ em chết..."

"Xin lỗi." Không biết từ lúc nào Quan Dĩ Đồng đã ngồi dậy, dựa vào vai Mộc Dao, dịu giọng nói, "Xin lỗi mà." Cô ấy nói rất khẽ, khẽ tới mức không chân thật, giống như mơ, Quan Dĩ Đồng chỉ nói hai chữ, đã khiến vành mắt Mộc Dao chua xót, rất muốn dụi mắt, nhưng cô không muốn, đành miễn cưỡng nhìn trần nhà.

"Tôi không xứng với tình cảm của chị." Giọng điệu nói chuyện của Quan Dĩ Đồng, rất dễ khiến người ta muốn chặn miệng cô ấy lại.

Quan Dĩ Đồng dựa lên người Mộc Dao, Mộc Dao không cách nào động đậy, thật giống như một cơn mơ, giống như cơn mơ cô từng mơ thấy mấy hôm trước, những ngày tháng Quan Dĩ Đồng đi mất, cho dù Mộc Dao ra sức kìm nén tâm tư, nhưng người phụ nữ này, người phụ nữ đáng ghét này mỗi tối đều len lỏi vào giấc mơ của cô, có lúc là mộng đẹp, mơ thấy lần đầu tiên gặp mặt, mơ thấy Quan Dĩ Đồng tươi cười, mềm nhũn trong lòng cô, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, cô rất thích một Quan Dĩ Đồng như thế, đó là thứ đầu tiên khiến cô mê đắm, cũng là thứ dấu hiệu khiến Mộc Dao phát hiện thì ra bản thân thích phụ nữ, có lúc là giấc mơ không tốt lành, là ác mộng, mơ thấy Quan Dĩ Đồng ngất trước mặt cô, hộc máu miệng, cô khóc gọi mọi người xung quanh, xung quanh rất nhiều người, có Cố Minh, có cả thư kí nhỏ như hình với bóng của Cố Minh, còn có Tất Tiểu Quân, bố mẹ cô cũng ở đó, nhưng bọn họ đều không để ý tới cô, không liếc mắt tới cô, cô gọi khản cả cổ họng, nhưng bọn họ giống như không nghe thấy, không nhìn thấy, Mộc Dao đành quỳ xuống, ôm lấy Quan Dĩ Đồng, miệng Quan Dĩ Đồng vẫn còn hộc máu, giống như hiện tại, Quan Dĩ Đồng nói bên tai cô, "Xin lỗi, xin lỗi mà, Mộc Dao."
Em gái nó, Mộc Dao nghĩ tới chua xót buồn bã, tại sao lại mơ một giấc mơ quái quỷ như thế, tại sao Quan Dĩ Đồng lại nói xin lỗi cô, nước mắt không khống chế được rơi xuống, dọc theo cằm sắp rơi xuống đất, nhưng bị Quan Dĩ Đồng dùng tay lau đi, "Khóc cái gì thế? Tôi không xứng với chị, chị còn khóc?" Quan Dĩ Đồng nghiêng đầu tựa bên cổ Mộc Dao.

"Quan Dĩ Đồng." Mộc Dao lên tiếng, âm thanh có chút khàn khàn, "Quan Dĩ Đồng, đừng nói những lời thừa thãi như xứng hay không xứng, em vừa nói xin lỗi tôi, thật ra em chẳng có gì phải xin lỗi tôi, đều là tôi tình nguyện, tự tôi không buông được, không liên quan gì tới em." Mộc Dao nói tới gian nan, "Chỉ là, em có thể đáp ứng tôi một chuyện không?"

"Cái gì?" Khi Quan Dĩ Đồng dịu dàng, vô cùng dính người.

"Em có thể đáp ứng tôi đừng tự sát, được không?"
Quan Dĩ Đồng ngây ra rất lâu, sau đó cười thành tiếng, "Chị bệnh à, tại sao tôi phải tự sát? Tôi rất trân trọng mạng sống."

Mộc Dao không cười, bản thân Mộc Dao nói ra như chính cô cũng không tin tưởng, "Có lần tôi nằm mơ, mơ thấy em chết, máu tươi trào ra ngoài, tôi đi khắp nơi gọi người, không ai để ý tôi, dọa tôi giật mình tỉnh giấc." Mộc Dao lạnh lẽo nói, Quan Dĩ Đồng không lên tiếng, cô ấy cúi đầu, chuyển chủ đề, "Nếu chị tìm người phụ nữ khác để yêu đương, đừng tìm Tống Khả, cô ta không thích hợp để yêu đương."

"Khà, em còn quản tôi yêu đương với ai à? Em cũng đâu yêu đương với tôi, em quản tôi làm gì?" Mộc Dao không cho thể diện phản bác.

"Lòng tốt coi như gan lừa, có lòng nhắc nhở chị mà thôi, không nghe thì thôi." Quan Dĩ Đồng đá nhẹ vào chân Mộc Dao, không dính lên người cô nữa, ngã ra sô-pha.
Không khí giữa hai người thật sự không tốt quá ba giây, Mộc Dao vẫn thích tới chết đi sống lại, thật sự cô cũng không hiểu nổi bản thân, "Hứa Nặc nói em một ngày ba bữa ăn rất đúng giờ, hiếm thấy nhỉ?"

"Ai nói chị tìm cho tôi một đầu bếp tay nghề không tệ, chị tìm được đứa trẻ kia ở đâu thế? Còn rất ngoan." Quan Dĩ Đồng khen ngợi Hứa Nặc.

Mộc Dao kể lại một lượt những trải nghiệm quen biết Hứa Nặc cho Quan Dĩ Đồng, hai người nói mãi nói mãi không khỏi có chút muộn, dù sao Mộc Dao cũng không định quay về, cô không thắng nổi bản thân, liền thả cho bản thân một con đường sống, "Tôi không lên giường với Tống Khả." Nói mãi nói mãi đột nhiên nảy số.

"Cái gì?" Quan Dĩ Đồng có chút mất hồn, không nghe rõ.

"Tôi nói tôi không lên giường với Tống Khả."

Quan Dĩ Đồng ngẩn ra, nhưng miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo nói, "Chị thích lên thì lên."
"Hôm đó, quả thực là tôi muốn làm cho em xem, chúng tôi hôn nhau là thật, đi thuê phòng cũng là thật..."

"Chị còn muốn kể chi tiết với tôi sao? Sao chị lại biếи ŧɦái vậy chứ?" Quan Dĩ Đồng hung dữ nói.

Mộc Dao không để ý tới cô ấy, "Tới khách sạn, tắm rửa xong, chúng tôi hôn nhau, nhưng không tiếp tục được, không tiến hành tới cuối cùng, vì em, lúc đó đầu óc tôi toàn là em, em hại tôi không cách nào lên giường với người khác."

Quan Dĩ Đồng lạnh lùng lắng nghe, nghe tới đây, trái tim lại run lên, giống như bị thứ gì rạch vào, "Cái này chị cũng có thể trách tôi à?"

"Em biết trước khi tôi rời đi, Tống Khả đã nói gì với tôi không?" Mộc Dao hỏi.

Quan Dĩ Đồng cho rằng Tống Khả nói những lời như thích Mộc Dao gì đó, kéo chăn lên, "Không hứng thú muốn biết."

"Chị ta nói trong lòng em có một người, tôi không chen vào được." Mộc Dao nói rất ngập ngừng, cô cười cười, "Thật là mẹ nó buồn cười, ai muốn chen vào chứ."
Quan Dĩ Đồng gác chân phải lên chân trái, đột nhiên nói, "Cho nên tôi phải hắt rượu cô ta đúng chứ? Cô ta có bệnh. Trong tim tôi có ai, liên quan cái rắm gì tới cô ta."

"Được rồi, tối nay tôi không đi, cho Hứa Nặc nghỉ một tối, lâu rồi em ấy không về." Mộc Dao không muốn nói chủ đề liên quan tới Tống Khả với Quan Dĩ Đồng, "Việc em làm hôm nay, em khiến công sức bận rộn hơn nửa tháng qua của Hứa Nặc thành công cốc rồi đấy, em không thấy xấu hổ à?"

Một tay Quan Dĩ Đồng đỡ đầu, thở dài, cô ấy cũng không tiện nói gì, chân lạnh, lại chủ động rúc chân vào mông Mộc Dao, lừa người khác, lừa bản thân, nhưng biết được Mộc Dao không lên giường với Tống Khả, cơn tức len lỏi trong lòng cũng vơi đi không ít, bản thân cô ấy rất ích kỉ, Quan Dĩ Đồng nghĩ như thế trong lòng.
Mộc Dao ý thức được chân Quan Dĩ Đồng chen chúc tới bên này, nhìn dáng vẻ yếu đuối của cô ấy, trong lòng như có con ác quỷ muốn ức hiếp Quan Dĩ Đồng là sao nhỉ? Mộc Dao rất muốn để Quan Dĩ Đồng van nài mình, nhưng suy nghĩ này rất biếи ŧɦái, vì tránh cho bản thân nghĩ quá nhiều, "Tôi đi tắm đây." Nói xong liền đứng dậy rời đi.