“Nàng là ai? Nàng là ai? Hãy cho ta biết tên, chúng ta hãy cùng nhau vui vẻ uống rượu dưới ánh trăng, muốn bên nàng mãi về sau, nàng là ai?” Vừa đi vừa hát, gặp hoa đẹp ven đường hắn tạt vào hái, đợi Vũ Tuyết Lam đến gần, hắn dúi vào tay nàng: “Tặng nàng.” Chưa để Vũ Tuyết Lam phản ứng hắn đi lên trước dẫn đường.

Vũ Tuyết Lam chỉ cười nhẹ nhìn theo bóng lưng hắn, nàng vui vẻ ngắm nhìn những bông hoa hắn tặng.
“Tỷ đừng nói là thích huynh ấy rồi chứ.” Võ Phong hỏi.
“Ta không biết, chỉ là thấy huynh ấy hài hước.” Đi một đoạn thì đến khúc cua, bẻ qua khúc cua Võ Thần từ xa nhìn thấy một toán người lập chốt chặn đường, Võ Phong và Vũ Tuyết Lam vô tư đi tới, hắn đưa tay chặn lại: “Khoan đã, hai người nhìn phía trước kìa, nghi là bọn sơn tặc quá, chắc là chúng muốn thu phí đường đấy.

Hai người ở đây, để ta lên đó xem tình hình thế nào.”
Võ Thần tiến lên phía trước, hắn lại gần hai tên gác chốt, mặt hắn vui vẻ chào hỏi: “Chào hai vị đại ca, hai vị cho hỏi ở đây có tuyển người không?”
Tên mắt chột nhìn sang tên kia rồi bộ dạng hung hăng nói: “Ngươi là ai? Có biết bọn ta là ai không mà hỏi?”
“Nhìn vẻ uy mãnh của hai vị đại ca đây thì ta biết được các vị chính là những người chủ của ngọn núi này, là người ban phát cho kẻ khác đường để đi, có phải như vậy không?”
“Ngươi xem ra cũng có mắt nhìn đấy.”
“Vậy vị đại ca đây cho ta hỏi, ta có một vài người bạn muốn đi qua con đường này thì phải làm gì?”
“Đơn giản lắm chỉ cần đưa ngân lượng là được.”
“Thế bao nhiêu ngân lượng thì đủ vậy đại ca?”
“10 lượng một người.”
“Cái gì, 10 lượng, các huynh ăn cướp hả?”
“Thì bọn ta đích thị là ăn cướp đây.”
Võ Thần suy nghĩ hồi lâu: “Chi bằng mình đột nhập vào hang ổ bọn chúng tiêu diệt rồi nhân tiện cướp tiền tặng cho Vũ Tuyết Lam, nàng ấy chắc là thích.” Hắn nghĩ rồi bất giác cười.

“Ngươi cười gì thế, có tin là ta tát vỡ mồm ngươi không?” Tên chột mắt quát.
“Vị đại ca này, ta thật ra có ba người, bọn ta là những kẻ lang thang đầu đường xó chợ, huynh nhìn trang phục của bọn ta đi thì biết, bọn ta là những kẻ nghèo khổ, kẻ bị ông trời bỏ rơi, chỉ muốn có một chốn dung thân, huynh có thể báo với đại ca các huynh thu nhận bọn ta không?”
“Ngươi tưởng muốn đại ca thu nhận là dễ chắc, bọn ngươi có tài gì không?”
“Đợi ta tí, để ta gọi đồng bọn.” Võ Thần chạy đi gọi Vũ Tuyết Lam và Võ Phong đến, hắn bắt đầu giới thiệu.
“Người này là Võ công tử có tài hội họa, gãy đàn và đặc biệt y thuật cao minh.” Đưa tay chỉ qua Vũ Tuyết Lam: “Còn vị cô nương này giỏi thêu thùa, may vá, nấu ăn, dọn dẹp.

Còn ta thì võ công cao cường có thể phục vụ cho đại ca các người.”
Võ Phong ghé gần lại tai Võ Thần: “Huynh đang có mưu tính gì vậy? Chi bằng chúng ta đánh ngất chúng rồi đi qua là xong, chi phiền phức thế này.”
“Bọn chúng lập chốt cướp tiền của nhiều người, chi bằng chúng ta hạ chúng luôn, đệ cũng là một người trượng nghĩa kia mà, giờ sao thế?”
“Được, vậy nghe huynh.”
Tên chột mắt sau hồi suy nghĩ thấy cũng có lý, hắn nói: “Thôi được rồi, các ngươi đợi ở đây, để ta về báo đại ca.” Tên chột mắt đi rồi Võ Thần lại chỗ Vũ Tuyết Lam nói nhỏ: “Nàng có ý kiến gì không?”
“Huynh không cần bận tâm ta đâu, ta tin huynh, bọn này lộng hành đến mức này, chúng nên bị khai trừ khỏi ngọn núi này.”
“Được rồi, vậy thống nhất thế, chúng ta sẽ tiễn cả ổ bọn chúng lên đường.”
Ba người vừa thảo luận xong thì tên chột mắt quay lại, hắn lao tới với bộ dạng gấp gáp, gương mặt lại có chút sáng bừng, thở hổn hển hắn nói: “Các ngươi theo ta, đại ca đã đồng ý rồi.” Võ Thần đảo mắt qua phía Võ Phong và Vũ Tuyết Lam, miệng hắn cười mỉm vẻ đắc chí.
Ba người theo tên chột mắt tiến vào hang ổ của bọn sơn tặc, doanh trại chúng được núi bao quanh, khá là rộng, có một gian nhà lớn dành cho tên cầm đầu, trước gian nhà có để biển hiệu lớn “Trại chủ Hắc Đại Mao”, xung quanh là các gian nhà nhỏ không có biển.

Võ Thần đi trước vài bước cùng tên chột mắt, Vũ Tuyết Lam lại gần Võ Phong nói nhỏ: “Phong, nhìn doanh trại của bọn chúng đi, xem ra chúng đã ăn không biết bao nhiêu tiền của dân chúng.”
“Đệ nghĩ, chúng còn cướp bóc chứ không đơn giản là chỉ thu tiền đường.”
Vũ Tuyết Lam hơi nhướng đôi chân mày, đầu gục nhẹ đồng tình với cách nghĩ của Võ Phong.


Tên chột mắt dẫn ba người vào gian nhà lớn nhất là gian nhà của Hắc Đại Mao, cánh cửa mở ra, một tên to cao vạm vỡ, da ngăm đen, tóc tết thành nhiều con tíc chạy dọc trên đỉnh đầu xuống, khuyên mũi lòng thòng.

Hắn ta đang ngồi chễnh chệ trên chiếc ghế to được bọc bằng da hổ, tường phía trên chiếc ghế được treo một bộ đầu lâu của hổ.

“Đệ đã dẫn chúng đến rồi thưa đại ca.” Tên chột mắt nói.
Hắc Đại Mao nhìn thẳng ánh mắt về hướng Vũ Tuyết Lam, hắn dường như nhận ra được sắc đẹp của nàng, đầu hắn gật nhẹ, ánh mắt đầy vẻ khát tình: “Ta nhất định chọn nàng làm nương tử.” Hắc Đại Mao nghĩ thầm trong đầu, nghĩ rồi hắn lớn tiếng, giọng tỏ rõ uy nghiêm: “Các ngươi tại sao muốn gia nhập vào doanh trại của bọn ta?”
Võ Thần tiến lên, vờ khúm núm: “Chẳng qua bọn ta chỉ là những người dân nghèo khổ, chỉ mong một chốn dung thân, tình cờ đi ngang qua nhìn thấy được hai vị gác chốt bên đường, giống như là một loại nhân duyên, trong đầu liền có ý định muốn gia nhập.

Khi vào đến đây xem phong thái uy vũ của đại ca thì ta càng muốn được là người dưới trướng của huynh, mong đại ca có thể thu nhận bọn ta.”
“Ha ha ha.

Ngươi nói hay lắm.”
“Ở đó mà cười đi, thằng khốn, chúng mày rồi sẽ bị bọn tao trừ khử.” Võ Thần nghĩ.
“Thằng lươn lẹo, tưởng tao không nhìn ra chắc, tao mà không nhìn ra mày lươn lẹo thì không xứng đáng làm Hắc Đại Mao, vì vị cô nương kia nên tạm thời để ngươi khua môi, múa mép.” Hắc Đại Mao nghĩ.
Suy nghĩ hồi lâu Hắc Đại Mao nói tiếp: “Đã đến đây rồi, coi như chúng ta đã là người một nhà, các ngươi giới thiệu tên để ta tiện xưng hô.”
“Ta là Võ Thần.”

“Ta Võ Phong.
“Còn ta là Vũ Tuyết Lam.”
“Các ngươi ở đây chẳng cần lo sẽ bị đói, được rồi các ngươi theo Tiểu Chột (tên chột mắt) về phòng nghỉ ngơi đi, rồi sẽ bố trí nhiệm vụ cho các ngươi.”
Võ Thần nhanh mồm: “Đa tạ đại ca.”
Ba người theo tên chột mắt về phòng, hắn dẫn ba người đến gian phòng cách gian của Hắc Đại Mao không xa: “Đây là phòng của hai ngươi, còn Vũ Tuyết Lam cô nương sẽ ở phòng riêng bên này.

Các vị sắp xếp rồi nghỉ ngơi đi.”
“Được rồi, cảm ơn ngươi.” Võ Phong nói.
Vũ Tuyết Lam theo chân tên chột mắt sang phòng bên cạnh, sau khi đưa Vũ Tuyết Lam vào phòng: “Cô nương có gì cần thì gọi ta.”
“Cảm ơn ngươi, còn lại ta tự lo được.” Tên chột mắt đi ra, đóng cửa lại, Vũ Tuyết Lam nhìn ngắm xung quanh căn phòng: “Ta trước giờ chưa được ở căn phòng đẹp thế này, bọn này xem ra là sơn tặc yêu nghề.” Nàng thả thân mình lên giường.

Chưa kịp nghỉ ngơi thì Võ Thần bước từ cửa vào.

Thấy hắn vào Vũ Tuyết Lam bật dậy khỏi giường lại chỗ chiếc bàn nhỏ ngồi: “Huynh có chuyện gì à?”
“Ta nhớ nàng quá nên qua nhìn mặt một lát.” Vừa nói hắn vừa cười như muốn trêu chọc nàng.

Vũ Tuyết Lam đứng người chưa định hình được mình sẽ nói gì thì hắn nói tiếp: “Chọc nàng thôi, ta qua đây để bàn kế hoạch với nàng.”
“Nhanh vậy sao, chúng ta chưa nắm được tình hình gì cả.” Vũ Tuyết Lam nói với vẻ mặt hoang mang.
Võ Thần bất giác cầm tay Vũ Tuyết Lam: “Ta thấy khi nãy tên Hắc Đại Mao kia nhìn nàng chăm chăm như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, ắt hẳn hắn có ý đồ.

Chúng ta phải giải quyết nhanh bọn chúng rồi lên đường.” Đợi hắn nói xong, Vũ Tuyết Lam nhìn vào mắt hắn rồi đảo mắt xuống bàn tay hư của hắn.


Hắn tự nhiên thả tay ra vừa cười.
“Vậy huynh có ý gì?” Vũ Tuyết Lam hỏi.
“Ta định ngày mai sẽ đi xung quanh quan sát, sau đó nàng và Võ Phong sẽ dụ chúng ra khỏi doanh trại, bằng một buổi gọi là du sơn gì đấy, đại khái là đàn ca múa hát bên ngoài gì đấy.

Võ Phong sẽ lên kế hoạch chi tiết cùng nàng.

Còn ta thì nhân cơ hội chúng không có trong doanh trại làm biến mất nó luôn.”
“Nhưng bọn chúng sẽ truy lùng và đuổi giết chúng ta, mà chắc rằng sau đó chúng sẽ đi lại con đường cũ thôi.”
“Nếu chúng đi lại con đường cũ cũng là ý trời, nhưng giờ chúng sẽ mất một thời gian khá lâu để xây dựng lại.”
“Nhưng ta nghĩ phá doanh trại rồi chúng sẽ trấn lột, cướp bóc điên cuồng hơn để nhanh chóng xây lại căn cứ của bọn chúng.”
“Nàng nói cũng đúng, vậy nàng có ý gì hay không?”
“Hay là gọi Phong qua đây chúng ta cùng bàn.”
“Nhưng ta thích ở riêng với nàng, nó qua đây phá đám ta.”
“Huynh cứ đùa giỡn, chúng ta đang ở trong hang sơn tặc đấy.”
“Ta nghĩ lại rồi, bọn này quá tàn ác đi, giang sơn dễ đổi nhưng bản tính khó dời, ta nên giết hết để đỡ suy nghĩ.” Chưa kịp để Vũ Tuyết Lam phản ứng hắn nhét vào tay nàng mớ vàng bạc: “Ta khi nãy tranh thủ kiếm chát khi đi thăm dò đấy, tặng nàng, thích ta thêm chút nha.”
Hắn bước thẳng ra cửa để lại Vũ Tuyết Lam với gương mặt vẫn còn bỡ ngỡ, bần thần trong ánh sáng của những thỏi vàng thỏi bạc.

Tỉnh lại nàng cất vội vào người, vừa lẩm bẩm: “Sao huynh ấy biết mình thích ngân lượng thế nhỉ?” Nàng lại nằm xuống giường nghỉ ngơi, thư giãn trong tâm trạng hết sức vui vẻ.

Một lát sau thì nàng thiếp đi..