Ngày hôm sau, Hàn Tại xuất hiện ở Thịnh Thanh Đường như thường, anh đứng ở ngoài cửa nhìn ngó vào bên trong.

Mộc Thanh Khê vừa ngẩng đầu lên đã thấy anh lén lút ở bên ngoài, cô đi ra ngoài cửa hỏi anh: "Anh đang làm gì vậy?"

Hàn Tại nhìn cô, làm bộ như không có việc gì rồi cười nói: "Không có gì."

Mộc Thanh Khê như suy nghĩ đến việc gì đó rồi chợt cười, cô nói: "Yên tâm đi, hôm nay anh trai tôi không đến." Bình thường anh vào Thịnh Thanh Đường như vào nhà mình, hôm nay lại đứng ngoài cửa do dự không dám đi vào, chắc chắn là đang sợ gặp phải Mộc Thịnh Dương.

Hàn Tại nghe cô nói vậy, vẻ mặt đầy thắc mắc: "Anh trai của em?"

Mộc Thanh Khê gật đầu: "Ừm, có gì đáng ngạc nhiên sao?"

Hàn Tại lập tức hiểu ngay lập tức, anh cười rộ lên đầy thâm ý: "Ồ, hóa ra anh ta là anh trai của em, nói vậy cũng có nghĩa là bây giờ em chưa có bạn trai?"

Mộc Thanh Khê không hiểu anh đang muốn nói cái gì nhưng vẫn thành thật đáp: "Đúng vậy."

Mộc Thanh Khê vừa dứt lời, Hàn Tại đã sải hai bước lên bậc thang trước cửa, khuôn mặt đẹp trai của anh đột ngột xuất hiện ngay trước mắt khiến, Mộc Thanh Khê vô thức lùi lại một bước nhưng lại quên mất rằng phía sau còn có một bậc thang nữa.

Mắt thấy cô sắp ngã, Hàn Tại vội vươn tay ra ôm lấy eo cô kéo cô dựa vào trong lòng anh.



Mộc Thanh Khê vội vàng đưa tay chặn trước ngực anh, khuôn mặt anh gần đến mức khiến cô có thể nhìn thấy rõ những lỗ chân lông nhỏ xíu trên mặt anh. Hơi thở của anh phả vào chóp mũi cô, có chút ngứa ngáy mà hai má cô theo từng nhịp thở của anh bắt đầu nóng lên.

Không biết phải mất bao lâu Mộc Thanh Khê mới bình tĩnh lại, cô vội vàng nói: "Buông.. Buông tôi ra."

Hàn Tại không những không buông mà cánh tay còn siết chặt hơn, khéo miệng anh cong lên, mang theo sự quyến rũ: "Không buông, hay là em xem xét tôi một chút đi?"

Mộc Thanh Khê mờ mịt: "Xem.. Xem xét anh cái gì?"

"Làm bạn trai em ấy."

Mộc Thanh Khê cảm thấy khuôn mặt mình nóng hơn: "Anh buông tôi ra trước đi."

Lần này anh vô cùng ngoan ngoãn nghe lời thả tay ra, cô lập tức lùi về phía sau cách xa anh hai mét, hòa hoãn dây thần kinh căng thẳng của mình rồi đáp lại: "Tôi không cảm thấy nên xem xét gì cả."

"Tại sao? Bây giờ muốn kiếm một người bạn trai giống như tôi cũng không nhiều lắm."

Mộc Thanh Khê thấy bộ dạng kiêu ngạo của anh đã muốn phản bác: "Chẳng lẽ tìm một người đàn ông hai chân khó đến vậy à?"

"Nhưng, một người đàn ông đẹp trai như tôi thì rất khó tìm."

"Tại sao lại khó tìm? Đàn ông đẹp trai không chỉ có mình anh, hôm qua chẳng phải anh cũng gặp một người đó à."

"Hôm qua?" Anh suy nghĩ một lúc mới nhận ra người cô đang nói là anh trai mình, anh trai cô đúng là cũng không tệ nhưng anh cảm thấy mình vẫn hơn một bậc.

"Anh trai của em, trước mặt tôi cũng coi như miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng mà, hai người đúng là không có điểm nào giống nhau cả."

"Tất nhiên rồi, tôi với anh ấy không có quan hệ huyết thống."

Anh nghe vậy, hoang mang hỏi: "Không có quan hệ huyết thống?"

"Đúng vậy, tôi được ba mẹ nhận nuôi, lúc trước tôi là trẻ mồ côi." Giọng điệu của Mộc Thanh Khê rất tự nhiên, dường như đây chỉ là một vấn đề nhỏ râu ria.

Lời Hàn Tại định nói đều bị kẹt trong cổ họng, lúc này anh không biết phải nói gì.

Mộc Thanh Khê thấy anh mở miệng mấy lần nhưng lại không nói lời nào mới hỏi: "Sao vậy?"

Anh lắc đầu: "Không có gì."

Anh lại tiếp tục chủ đề lúc nãy: "Từ bây giờ em có thể nghiêm túc xem xét lời đề nghị của tôi, cơ hội tôi chủ động như vậy nhìn thì được chứ cầu không được đâu."

Cô cười, coi như anh lại mượn cớ trêu chọc cô

"Tôi lên lầu trước." Hàn Tại nói rồi quay người định đi lên tầng hai.

Mộc Thanh Khê gọi anh lại: "Này, chờ chút, tôi đâu có nói hôm nay anh được ở lại đây."

Anh thong dong giơ tay trái lên rồi chỉ vào nơi vẫn còn sưng đỏ trên mu bàn tay: "Lần trước em nói để tôi ở lại chỗ này vài ngày."

Anh lại ra hiệu cô nhìn vào chiếc túi anh đang cầm trên tay: "Hơn nữa, tôi đã chuẩn bị đồ đạc cả rồi, em không cho tôi ở lại nơi này có phải hơi vô tình không?"

"Ừm.."

Mộc Thanh Khê tự biết mình đang đuối lý, cô không tìm ra lý do gì, đành phải chấp nhận để anh ở lại.

Đi được nửa đường anh lại quay xuống: "Ngoài ra, ngày hôm qua em không giữ lời nên phải bồi thường cho tôi. Em để tôi ở lại thêm vài ngày nữa đi."

"Này.."

Cô chưa kịp nói gì, Hàn Tại đã nhanh chân đi lên tầng hai, đương nhiên không muốn cho cô cơ hội phản bác rồi, tác phong đúng là rất vô lại.

Mười mấy phút sau, Hàn Tại đi xuống lầu, hai tay anh tùy tiện đặt trên quầy: "Lát nữa chúng ta đi siêu thị đi."

"Đi siêu thị? Anh muốn mua gì à?"

"Ừm.. Bây giờ tôi chưa nghĩ ra, đến nơi thì biết thôi." Anh kéo cánh tay Mộc Thanh Khê: "Đi thôi."

Siêu thị cách chỗ này không xa nên hai người dứt khoát đi bộ vài bước là đến nơi. Hai người cũng không biết phải mua cái gì nên cứ đi loanh quanh trong siêu thị.

"Ồ, ở bên kia rau xanh đang giảm giá kìa, chúng ta qua đó xem thử đi."

Một tay Hàn Tại kéo cô về: "Đừng đi, nếu đã giảm giá thì chắc không phải là rau tươi ngon đâu."

"Qua kia xem một lát đi."

"Trong nhà hình như còn rất nhiều rau quả, để lần khác mua đi." Nói xong anh kéo cô đi sang chỗ khác.

"Rốt cuộc anh muốn mua cái gì?"

Hàn Tại kéo cô đi đến khu đồ dùng sinh hoạt, sau khi kéo cô rẽ vài vòng anh dừng lại trước một dãy kệ.

Mộc Thanh Khê nhìn kỹ, không khỏi thấy vừa thẹn lại vừa giận. Mà vẻ mặt anh hoàn toàn không thay đổi, còn mở miệng hỏi cô: "Em cảm thấy cái nào được?"