"Mẹ nó! Ngươi mà là gia đinh?" Chu Dương nhịn không nổi mắng một tiếng, điều này khiến những người quen biết Chu Dương phải trợn trừng hai mắt, bọn họ chưa từng chứng kiến một Chu Dương luôn cao cao tại thượng sao lại mất bình tĩnh thế này?

Nhưng việc này cũng chưa mang lại cho người ta cảm giác thực chấn động, nhưng câu nói tiếp theo của Hứa Phong lại làm tất cả sững sờ:

- Ta nói ngươi có thấy phiền không vậy, ta cần thiết phải gạt ngươi sao?

Tiêu Lâm hai mắt trừng trừng nhìn Hứa Phong, người khác được nói chuyện cùng Chu Dương đều cảm thấy vinh hạnh nhường nào. Chưa từng có ai dám nói hắn phiền? Nhưng một tên gia đinh nho nhỏ trong phủ của hắn dám nói ra. Mà khiến Tiêu Lâm kinh ngạc chính là thần sắc Chu Dương không hề có lấy một điểm không vui.

"Hứa Phong từ khi nào lại quen biết với Chu Dương nhỉ?"

Tiêu Lâm sững sờ nhìn Hứa Phong, cảm giác tên gia đinh này càng ngày càng kỳ quái, ngay cả một người không để ai vào mắt như Chu Dương cũng xem trọng hắn. Vẻ hòa ái này của Chu Dương, trừ những người thân cận bên cạnh hắn, cho tới bây giờ vẫn chưa xuất hiện với ngoại nhân? Chẳng lẽ Chu Dương coi Hứa Phong là người của hắn? Điều này sao có thể?!!

"Ngươi tại sao có thể là gia đinh chứ!"

Chu Dương đúng là dở khóc dở cười, sau khi tiếp xúc với Hứa Phong, Chu Dương đương nhiên biết Hứa Phong vô cùng thần bí. Vốn cho rằng một nhân vật thần bí bậc này, giả như không phải thuộc gia tộc rất quyền thế, cũng là một gia tộc truyền thừa từ lâu đời, mới có khả năng bồi dưỡng một nhân vật như vậy. Chỉ là bọn họ không cách nào tưởng tượng được hắn lại chính là một gia đinh?

"Hứa huynh! Tiêu gia mời ngươi làm gia đinh cho bao nhiêu tiền thù lao a?" Triệu Bách đột nhiên hỏi.

"Hả?! Hứa Phong nghi hoặc nhìn Triệu Bách, không hiểu tại sao hắn lại hỏi như thế.

Triệu Bách cười đắc y nói với Hứa Phong:

- Hứa huynh, nếu không ngươi tới gia tộc nhà ta đi. Hắc hắc, ta cho ngươi thù lao gấp 10 lần Tiêu Gia được không?

"Ồ!" Nghe được lời của Triệu Bách, Chu Dương không nhịn được quát:

- Nói gấp 10 lần mà không biết ngượng sao? Lấy kiến thức uyên thâm của Hứa huynh, cùng với đủ loại kì tích của hắn. Ta nguyện ý mỗi tháng trăm lượng, dùng địa vị gia tộc khách khanh trưởng lão chiêu đãi Hứa huynh.

Một câu này thôi khiến một đám quý tộc phía dưới trở nên xôn xao, từng người trợn to hai mắt nhìn Hứa Phong, khó mà hiểu được sao số hắn quá may mắn. Đừng nói trăm lượng bạc trắng, chỉ một cái danh khách khanh trưởng lão của Chu gia, cũng đủ khiến bọn họ muốn ngất đi. Chu gia khách khanh trưởng lão mặc dù cũng là người làm công nhưng địa vị so với những quý tộc đang ngồi đây không chỉ cao hơn một bậc. Trọng yếu nhất là địa vị khách khanh trưởng lão rất cao, hơn nữa không cần làm việc, hành sự tự do, căn bản không phải như người làm thông thường.

Vương Lộ nghe được lời của Chu Dương, cười hắc hắc: "Chỉ là một cái chức khách khanh trưởng lão mà muốn chiêu mộ Hứa huynh sao, Hứa huynh nguyện ý thì cứ tới nhà ta, ta để phụ thân ta nhận ngươi làm nghĩa tử có được không?"

Phát ngôn của Vương Lộ càng làm phía dưới một mảnh xôn xao, ai ai cũng cảm thấy như đầu bị chấn đau. Nếu như Hứa Phong thật sự nhận lời làm nghĩa tử của Vương gia, đại biểu cho Hứa Phong như cá vượt long môn, thân phận trở nên vô cùng tôn quý.

"Tiểu tử này gặp vận may sao? Cư nhiên để cho bốn tiểu kiệt tranh giành hắn như thế?"

Nhưng một đám quý tộc này thực không biết Vương Lộ đang suy nghĩ gì. Vương Lộ ba người từ Liễu Thiến Như hôm đó biết được Hứa Phong vừa là một huyền giả đồng thời còn là một thuật sĩ, hơn nữa có một môn trị liệu thuật pháp không tầm thường. Có thể khiến Liễu Thiến Như nói ra không tầm thường ba chữ này, đây tuyệt đối là thuật pháp không đơn giản. Mà trọng yếu nhất là Hứa Phong cư nhiên có thể tay không bắt lấy Lục nham huyền lôi, đây mới là cái để cho bọn họ rung động và cảm thấy Hứa Phong trân quý nhất. Một huyền giả chưa tới ngũ phẩm tay không bắt huyền lôi, đây là điều bọn hắn không cách nào tưởng tượng ra được. Quá nghịch thiên. Một người như vậy, có thể thu vào gia tộc mình tuyệt đối là một thu hoạch lớn.

"Hứa huynh có muốn suy nghĩ một chút hay không?" Chu Dương cười nói.

Tiêu Lâm nghe bốn người gạ gẫm Hứa Phong, đứng một bên dở khóc dở cười, không nghĩ tới Chu Dương bốn người cư nhiên không nhìn mặt hắn một cái, hướng về phía Hứa Phong đào chân tường rồi, làm người sao có thể như vậy?! Coi như muốn đào đi nữa, cũng phải len lén đào a, sao có thể đào ngay trước mặt hắn một cách quang minh chính đại. Tiêu Lâm lần đầu tiên cảm giác được, bốn người luôn cao cao tại thượng ở trong mắt hắn thì ra cũng quá vô sỉ.

Dĩ nhiên lâm vào cảnh dở khóc dở cười còn có Hứa Phong, hắn thấy mấy người Chu Dương giống như đang mang hắn ra bán đấu giá, Hứa Phong nghĩ thầm, có phải nên tổ chức một buổi đấu giá, trực tiếp bán đấu giá hắn luôn, nói không chừng có thể một đêm giàu to!

"Hắn là người của ta, các ngươi ai cũng đừng mơ tưởng!" Tiêu Y Lâm bộc phát, nghĩ thầm mấy người này lại muốn đào góc tường của nàng, không đem nàng để trong mắt sao?

"Người của ngươi?" Chu Dương nhìn Hứa Phong cười thần bí một tiếng, "Hứa huynh, không nghĩ tới a, thì ra là ngươi đã... Hắc hắc..."

"Vớ vẩn! Ta thật hổ thẹn khi quen biết những tên xấu xa như các ngươi!" Hứa Phong thấy nụ cười bỉ ổi của Chu Dương, nhịn không được mắng một tiếng.

Chu Dương cười xong cũng thu hồi ánh mắt đùa giỡn, ngay sau đó nhìn Tiêu Y Lâm một cái, ánh mắt có chút thất thần bởi dung nhan của nàng, nhưng lập tức liền phản ứng kịp: "Hứa huynh, chúng ta nói nghiêm túc, làm gia đinh có gì tốt? Tới gia tộc chúng ta, bảm đảm cho ngươi đãi ngộ tốt nhất."

Nói xong những lời này ánh mắt của mọi người lại tập trung trên người Hứa Phong, ngay khi mọi người đinh ninh Hứa Phong sẽ đáp ứng Chu Dương, lại thấy Hứa Phong lắc đầu một cái, hướng về phía Chu Dương cười cười: "Hảo ý của các vị ta xin nhận, ở Tiêu gia làm gia đinh cho ta cảm giác rất thư thả, ta không muốn đổi sang địa phương khác, hơn nữa ta cùng Tiêu gia có khế ước, muốn đi cũng không đi được."

"Hứa..." Chu Dương còn chuẩn bị nói gì, lại bị Liễu Thiến Như cắt đứt, "Chu Dương!"

Chu Dương nghiêng đầu liếc mắt nhìn Liễu Thiến Như, thấy Liễu Thiến Như nhìn hắn lắc đầu, Chu Dương sửng sốt, ngay sau đó cười cười vỗ vỗ bả vai Hứa Phong: "Cũng được! Ha ha, người như Hứa huynh đây, gia đinh hay không gia đinh thật ra cũng không khác nhau là mấy."

Mọi người không hiểu tại sao bọn người Chu Dương đánh giá cao đối với Hứa Phong như vậy, nhưng thấy sự thân mật giữa đám người Chu Dương và Hứa Phong, cũng chả ai đề cập tới chuyện vừa rồi nữa.

Ngược lại Tiêu Y Lâm sau khi chứng kiến Hứa Phong cự tuyệt bọn người Chu Dương liền cảm thấy có chút khó tưởng tượng nổi. Theo Tiêu Y Lâm mà nói, điều kiện của mấy người Chu Dương tuyệt đối không có một gia đinh nào có thể kháng cự được. Về phần chuyện Hứa Phong nói đến khế ước, Tiêu Y Lâm tự nhiên sẽ không cho là thật. Nếu Hứa Phong nguyện ý ra đi, lấy năng lực của Chu gia, khế ước tính là cái gì? Trực tiếp hỏi Nhị thúc nàng, Nhị thúc nàng nhất định sẽ đưa cho Chu Dương.

"Hứa Phong! Ngươi yên tâm, Tiêu gia ta cũng sẽ không ủy khuất ngươi." Tiêu Y Lâm thấy Hứa Phong cự tuyệt Chu Dương ở lại làm người hầu bên nàng, nàng cảm động không dứt, hướng về phía Hứa Phong hạ một cái cam kết.

Hứa Phong cười cười với Tiêu Y Lâm, đối với Nhị tiểu thư xinh đẹp này, Hứa Phong vô cùng ưa thích, nàng quả thật rất chiếu cố mình!

"Nhị tiểu thư nói quá lời rồi, Hứa Phong là Tiêu gia gia đinh, sao có thể không có một chút khí phách." Hứa Phong cười nói.

"Ha ha! Hứa huynh nói cũng đúng, ngược lại vừa rồi chúng ta quá đường đột." Chu Dương cười cười, ánh mắt chuyển sang Tiêu Lâm cùng Tiêu Y Lâm, không khỏi có chút ghen tỵ, "Tiêu gia các ngươi có thể có gia đinh như Hứa huynh đệ, quả thật vận khí tốt."

Tiêu Lâm mặc dù không biết Chu Dương tại sao nói như vậy, nhưng vẫn khách khí nói: "Chu công tử khách khí."

Chu Dương lắc đầu một cái, không nói thêm gì nữa, cũng không quản mọi người kinh ngạc, ngồi xuống bên cạnh Hứa Phong, Triệu Bách đám người tự nhiên cũng ngồi xuống theo.

Lý Hạc Hiên chứng kiến một màn này, trong mắt mang theo một tia ghen tỵ, nhưng hắn che giấu rất tốt, đưa tay cản trở Lý Vĩ đang chuẩn bị tìm Hứa Phong gây phiền toái nhàn nhạt nói: "Chu Dương ở chỗ này, chúng ta cùng Hứa Phong tranh đấu không chiếm được tiện nghi."

Lý Vĩ mặc dù không cam lòng, nhưng cũng biết thân phận của Chu Dương, chỉ có thể âm thầm tức giận.

...

"Hứa huynh, lần đó xin đa tạ ngươi! Nếu không phải là ngươi, Thiến Như sợ là lành ít dữ nhiều!" Chu Dương nói với Hứa Phong, nhớ tới lần đó lại nảy lên cảm giác sợ hãi.

Ánh mắt Hứa Phong chuyển sang Liễu Thiến Như, rà quét lên xuống bộ ngực vểnh lên của Liễu Thiến Như, nhớ tới lần trước vì Liễu Thiến Như băng bó vết thương mà nhìn thấy, trái tim không nhịn được nóng lên. Liễu Thiến Như tựa hồ biết Hứa Phong đang suy nghĩ cái gì, trên mặt đỏ ửng một mảng, hung hăng trợn mắt nhìn Hứa Phong một cái.

"Chu huynh khách khí rồi, ta còn phải đa tạ các ngươi mang ta đến cái quật động đó đây. Ha ha, không nói cái này nữa, Chu huynh nghe nói nơi này sẽ có huyền cấp hạ phẩm huyền kỹ xuất hiện sao?" Hứa Phong hỏi thăm chuyện hắn muốn biết nhất.

Chu Dương cười nói: "Thế nào? Hứa huynh không phải nhắm nó rồi hả?"

Hứa Phong cũng không che giấu: "Một huyền kỹ vừa tay, nhân tiện ghé xem một chút."

Chu Dương gật gật đầu nói: "Huyền cấp hạ phẩm, lấy thực lực Hứa huynh bây giờ, ngược lại khá thích hợp! Nếu Hứa huynh muốn, chờ chúng ta xem xong một chút có thể đến giúp Hứa huynh."

"Như thế thật đa tạ." Hứa Phong cười nói.

Tiêu Y Lâm thấy Chu Dương nguyện ý giúp Hứa Phong, mặc dù không thích Chu Dương mới vừa rồi muốn đào chân tường nhà nàng, nhưng đáy lòng vẫn rất cao hứng. Dù sao có Chu Dương trợ giúp, không thể nghi ngờ có thể giúp Hứa Phong tăng tỉ lệ thành công lấy được huyền kỹ.

"Đáng tiếc trên người ta không có mang huyền kỹ, nếu không sẽ đưa Hứa huynh một bộ." Chu Dương có chút tiếc nuối.

Hứa Phong cười cười lắc đầu, ánh mắt quan sát bốn phía, chờ đợi chủ nhân trà lâu xuất hiện mang huyền kỹ đến.