Tập đoàn Sunrise, Giang Anh Tuấn đã ở lại công ty gần cả tháng nay, ngay cả ông cụ Chánh có đến cũng không thể đưa được người về, giống như muốn hạ quyết tâm thủ thân như ngọc chờ Nhan Nhã Quỳnh.

Hai tháng qua, Trần Nhật Linh luôn trằn trọc suy tính, thậm chí đến cả góc áo của Giang Anh Tuấn cô ta còn chưa đụng tới.
Sau khi thử qua một nghìn cách không thấy hiệu quả, thì tổng giám đốc Trần Nhật Linh đã nghĩ ra cách thứ một nghìn lẻ một.

Có đôi khi Lâm Tiến Quân cũng phải khâm phục sự kiên trì và cố chấp của người phụ nữ này.

Hầu như mỗi ngày đều đến Sunrise, buổi sáng từ chín giờ chờ đến năm giờ chiều, ngay cả nhân viên của Sunrise cũng chưa chắc đúng giờ như vậy.
Chỉ có mình Lâm Tiến Quân biết Giang Anh Tuấn đang ở đâu.

Cho nên suốt hai tháng qua, Trần Nhật Linh không có cách nào có thể gặp được Giang Anh Tuấn, cũng không được vào văn phòng của anh.


Cô ta chỉ có thể nhìn chằm chằm Lâm Tiến Quân từ sáng cho đến tối, muốn từ trên người anh ta moi chút thông tin.
Như thường lệ, Trân Nhật Linh vẫn canh giữ suốt cả một ngày, gân đây Lâm Tiến Quân đã học được cách đi lướt qua mà không cần nhìn đến cô ta.
Chuyện lần trước anh ta vẫn nhớ rất rõ, anh ta là một người thù dai, cho dù tổng giám đốc có bất ngờ gật đầu thì anh ta cũng không thể dễ dàng cho cô †a vào như vậy.
“Lâm Tiến Quân, ông nội Chánh nhờ tôi nói với anh Anh Tuấn một tiếng, ông bảo anh ấy bảy giờ tối nay phải trở về nhà cũ ăn cơm.

Ông có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh ấy, là chuyện về Nhan Nhã Quỳnh: Lâm Tiến Quân nghe vậy thì lập tức dừng bước, Trần Nhật Linh khẽ hất mặt nhếch môi.
Lâm Tiến Quân nhíu mày, không chú ý đến bộ dạng đắc ý của Trần Nhật Linh, trong đầu đã sớm bị cái tên này lấp đầy.
Trần Nhật Linh tức giận nói lớn: “Nói anh đó, có nghe thấy không?”
Cô kéo tay của Lâm Tiến Quân một chút.
Hình tượng thục nữ gì đó cô ta cũng không thèm quan tâm, ngược lại ngày càng kênh kiệu hơn.

Cả thành phố Hải Phòng này, trừ nhà họ Giang ra thì nhà họ Trần của cô ta là có tiếng nói nhất.

Cho dù cô ta không được ba mẹ yêu thương, nhưng đợi cho bọn họ trăm tuổi già thì tài sản của họ nhà Trần đều sẽ thuộc về cô ta.
Vào lần đầu tiên tỏ thái độ như vậy đối với người khác, từ đáy lòng của cô ta vẫn có chút sợ sệt, lòng bàn tay và sau lưng đều ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng từ sau khi người kia thất bại thảm hại, sau đó đau khổ rời khỏi thì thái độ của cô ta đã không thể trở về như lúc đầu nữa rồi.
Trân Nhật Linh rất thích cảm giác được tất cả mọi người tôn trọng cô ta, bao quanh cô ta, hiện tại cô ta đã hoàn toàn bị cảm giác này chi phối.

Nếu Lâm Tiến Quân không phải là người bên cạnh Giang Anh Tuấn thì cô ta đã không cần phải ép mình nhẫn nhịn anh ta hết lần này đến lần khác như vậy rồi.
Lâm Tiến Quân quay đầu lại nhìn Trần Nhật Linh, trợn tròn mắt liếc cô †a, giọng điệu có chút khó chịu: “Cô Nhật Linh yên tâm, chuyện cô đã dặn dò tôi nhất định sẽ nói với tổng…”
Anh †a còn chưa nói hết câu, Trần Nhật Linh đã hừ lạnh một tiếng: “Tôi muốn đích thân nói với anh Anh Tuấn, ông nội còn dặn dò một số chuyện tôi không thể nói với người ngoài được, tôi muốn vào trong”
Nói xong, cô ta chẳng thèm quan tâm tới Lâm Tiến Quân mà thản nhiên bước vào trong.
Lâm Tiến Quân rất kinh ngạc, không ngờ cô ta lại dám tự ý đi vào, anh ta lập tức toát mồ hôi lạnh, sau đó bước nhanh tới ngăn cô ta lại: Cô Nhật Linh, tổng giám đốc không muốn gặp cô, hy vọng cô đừng làm cấp dưới như chúng tôi khó xử”