Đây có lẽ là ví dụ điển hình của câu nói mẹ chiều con hư đây.
“Hướng Minh không sợ, con sẽ rất cố gắng, rất chăm chỉ”
Cuộc đối thoại của hai mẹ con khiến cho Nhan Kiến Định và Lê Quốc Nam nghe mà bật cười, nhưng trong mắt hai người cũng dần có ánh nước nổi lên.
Cậu bé Hướng Minh này quá ngoan ngoãn, đến mức khiến người ta thấy đau lòng.
Nhan Kiến Định đưa tay ôm Nhan Hướng Minh lại rồi xoa đầu của cậu: “Hướng Minh đã giỏi hơn cậu khi còn bé nhiều lắm rồi, cậu cũng không muốn Hướng Minh quá mệt mỏi.

Chẳng lẽ Hướng Minh không muốn có bạn thân sao?”
“Cháu không mệt, cháu không muốn đi nhà trẻ, mấy đứa bé trong đó còn chẳng nghe hiểu cháu đang nói cái gì.
Nhan Hướng Minh uể oải cúi đầu xuống rồi tựa vào ngực Nhan Kiến Định, hiếm khi nào cậu bé thể hiện trạng thái này ra ngoài.
“Đó là do Hướng Minh của cậu thông minh quá đó, nhưng trường mẫu giáo mà cậu chọn cho Hướng Minh cũng có những cô cậu bé giống Hướng Minh, họ đều rất thông minh”

Nhan Kiến Định thở dài, vẻ mặt của anh ấy có chút nặng nề: “Hướng Minh à, cho dù là cậu đây thì cũng cần có bạn bè”
“Vậy được rồi…”
“Ngoan, nếu như trong trường học có chuyện gì thì nhớ phải nói với cậu nhé biết không?”
Nhan Kiến Định vẫn còn có chút lo lắng, lỡ đâu Nhan Hướng Minh quá ngoan, bị bắt nạt lại muốn tự mình giải quyết không nói với người trong nhà thì khổ.
“Cậu yên tâm đi, Hướng Minh đã lớn như thế này rồi nhưng đã phải chịu uất ức lần nào đâu.’ Những thứ mà Nhan Hướng Minh học được ở trường mẫu giáo khiến cho cậu bé chẳng hứng thú gì với đời sống đi học sắp tới của mình, nhưng vẫn cố gắng trả lời Nhan Kiến Định vài câu.
Đang nói chuyện thì Nhan Nhã Quỳnh đã ăn cơm tối xong rồi, cô ôm Nhan Hướng Minh đi ngủ.
Bởi vì ngày hôm sau phải dẫn Nhan Hướng Minh đi báo danh nên Nhan Nhã Quỳnh lên giường từ rất sớm.

Cô đang chuẩn bị đi ngủ, ai ngờ bởi vì buổi chiều ngủ quá nhiều nên bây giờ cô đã hoàn toàn không ngủ được nữa.
“Ha ha ha…”

Mười hai giờ khuya, Nhan Nhã Quỳnh cười nhiều đến nỗi gương mặt của cô có chút cứng nhắc.
Trên mặt đất còn có một đống giấy vệ sinh vò thành cục, Nhan Nhã Quỳnh vốn nhàm chán quá nên mới tìm một số Chương trình để xem.

Ai ngờ càng xem càng tỉnh táo, vừa khóc vừa cười, bây giờ cô lại càng thêm không ngủ được.
Kết quả là sáng ngày hôm sau Nhan Nhã Quỳnh tỉnh dậy với đầu tóc rối bời, dưới mắt có một vòng đen.

Cô ngồi trong phòng khách đợi ăn sáng với vẻ uể oải suy SỤP.
Nhan Hướng Minh vừa mới tỉnh ngủ, còn đang vừa dụi mắt vừa đi xuống lầu, vẻ mặt của cậu bé vẫn có chút ỉu xìu nhưng lại bị tạo hình của Nhan Nhã Quỳnh làm cho tỉnh hẳn, cơn ngái ngủ cũng bay đi đâu mất, “Mẹ ơi, mẹ sao thế ạ?”
Nhan Hướng Minh bừng tỉnh, vội vàng chạy tới bên cạnh Nhan Nhã Quỳnh rồi hỏi thăm.

Mặc dù cơ thể nho nhỏ nhưng ánh mắt rất sắc bén, trên người cậu bé còn mang theo một chút khí thế mạnh mẽ, nếu lớn thêm chút nữa thì chắc sẽ vượt qua cả Nhan Kiến Định.
Tỉnh thần của Nhan Nhã Quỳnh cũng khá tốt, chỉ là cô vẫn còn chưa quen giờ ở Việt Nam, lại thêm tối qua tự mình hại mình nên bây giờ nhìn cô có chút thê thảm mà thôi.
“Mẹ không sao.’ Nhan Nhã Quỳnh ngượng ngùng nằm úp xuống bàn, cô hoàn toàn không chú ý tới dáng vẻ lúc nãy của Nhan Hướng Minh: “Mẹ không ngủ được, tối qua xem phim cả đêm”