Nhan Kiến Định vừa đi được hai bước thì đã có hai bóng người, một lớn một nhỏ cách đó không xa chạy thẳng tới, nhào vào lòng anh ấy.
Nhan Kiến Định đỡ được hai mẹ con không đi đứng đàng hoàng kia, sắc mặt của anh ấy đen lại.

Anh ấy vịn Nhan Nhã Quỳnh đứng lên, ôm Nhan Hướng Minh rồi làm mặt lạnh đi thẳng về phía †rước.
“Anh, em mới là người bị hại mà, sao anh lại có thể phân biệt đối xử như vậy chứ.
Ba người đi thẳng qua cô gái lúc này, chẳng thèm dành cho cô ta bất cứ ánh mắt dư thừa nào.
“Em còn nói à, đã lớn tới chừng này rồi mà vẫn còn dắt con đi làm chuyện nguy hiểm như thế.

Đi đứng đàng hoàng không được hay sao mà phải chạy?”
Nhan Kiến Định gõ vào đầu em gái của mình, anh ấy ôm Hướng Minh ngồi vào trong xê rồi nói: “Đúng rồi, trên đường trở về có gặp chuyện gì không.
Có chuyện gì thì phải nói với anh, trong nhà đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, vẫn là căn nhà trước kia của chúng ta.

Mặc dù có chút thay đổi nhưng anh nghĩ Nhã Quỳnh sẽ thích đó”
Nhan Nhã Quỳnh gật nhẹ đầu, ánh mắt của cô rất ảm đạm.


Cô ngồi tựa vào một bên rồi ngắn nhìn những công trình đang trôi dạt bên ngoài xe.

Năm năm không về đây, Hải Phòng đã khác, trở nên lạ lãm và bí ẩn hơn nhiều.
Nhan Nhã Quỳnh nghĩ một chút rồi ôm lấy Nhan Hướng Minh, cô nói: “Anh, đến cùng là năm xưa đã xảy ra chuyện gì? Vì sao chiếc xe đang bình thường lại nổ tung?”
Tới bây giờ cô vẫn không dám hỏi chuyện này.
Rõ ràng là Nhan Kiến Định đã tỉnh lại lâu như vậy rồi, nhưng anh ấy không nói thì cô cũng sẽ không hỏi, cho rằng mình không biết.

Nhưng đã trốn tránh nhiều năm như vậy rồi, chuyện cần đối mặt thì vẫn phải đi đối mặt.
“Anh cũng không biết rõ lắm, ngay lúc xe nổ thì bố mẹ đã ôm anh rồi bảo vệ anh dưới cơ thể của mình.

Thậm chí còn chưa kịp nói nên lời là đã… rồi.
Tăng thêm việc chiếc xe năm xưa đã bị tiêu hủy từ lâu, bây giờ muốn điều tra thì rất khó khăn”
Nhan Kiến Định chọc trán của Nhan Nhã Quỳnh một cái rồi cười nói: ‘Em không cần phải quan tâm mấy chuyện này, anh sẽ tra cho rõ.

Em dẫn Hướng Minh về nghỉ ngơi một chút, sau đó đi thăm bố mẹ đi, chắc chắn là họ nhớ em lắm đấy: “Anh?”
Nhan Nhã Quỳnh nhíu mày rồi dựa lưng ra sau: “Mặc dù em vẫn luôn không hỏi tới chuyện của ba mẹ, nhưng em vẫn luôn nhớ tới.


Cái gì gọi là em không cần quan tâm chứ, cho dù có tin tức gì thì anh cũng phải báo với em đầu tiên!”
“Được rồi, là do anh sai, có tin tức gì thì anh sẽ báo cho cô chủ nhà chúng ta ngay, được chưal”
Nhan Kiến Định cười cười rồi xoa đầu xem gái mình, anh lấy một cái túi ở bên cạnh ra rồi nói: “Đã làm mẹ cả rồi, trước kia Hướng Minh còn nhỏ, anh còn phải lén lút che giấu thằng bé đưa cho em.

Bây giờ Hướng Minh đã lớn rồi, thằng bé không giành ăn với em nữa đâu”
Nhan Kiến Định mở túi ra rồi lấy mấy viên kẹo bỏ vào túi áo của Nhan Nhã Quỳnh.
“Đây là đồ ăn vặt mà em ăn từ nhỏ tới lớn.

Bên Mỹ không có, không làm cho em ăn đã thèm được.

Bây giờ đã về nước rồi, anh chắc chắn sẽ thỏa mãn cái niềm vui thích nho nhỏ đấy cho em.

Yên tâm đi, của em hết, Hướng Minh không thích cái này.’ “Anh!”
Nhan Nhã Quỳnh có chút dở khóc dở cười, nhưng cô lại cảm thấy rất ấm áp: “Anh cũng nói em làm mẹ rồi, làm gì có chuyện ăn đồ ăn vặt trước mặt con nữa chứ, em còn cần mặt mũi cơ mà.”
“Hướng Minh đã biết từ lâu rồi, mỗi tối em đều trốn trong chăn ăn vụng, rớt đầy giường.

Bây giờ thì cứ yên tâm mà ăn đi, Hướng Minh không thích mấy cái này.

Anh sẽ chuẩn bị thứ thằng bé thích saul Anh cũng chẳng phải là người nặng bên này nhẹ bên kia!”