"Yên tâm, vẫn sẽ trả thêm tiền lương cho cô, không phải làm miễn phí, cảm thấy sao?"

Hàn Chí Dương nói rồi nhìn Lục An Kỳ đang cắn cắn môi dưới, tay đặt trên bàn trà.

Cứ cách một lúc lại dùng ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn một lần rất điều như đang suy nghĩ việc gì, nên không vội hối thúc cô mà im lặng đợi cô suy nghĩ.

Anh ta nói thuê mình nấu cơm cho anh ta? nghe thật kì cục! Dù gì mình củng là trợ lý CEO cho một tập đoàn lớn! Bây giờ kim cả việc nấu cơm sao?

Nhưng nói đi phải nói lại, mặc dù bị anh ta xem mình là thùng đựng cơm, nhưng vẫn có trả lương mà đâu phải không công!

Lại nói anh ta và mình củng chỉ là quan hệ cấp trên và nhân viên, vậy mà anh đã không vì dự án lớn cùng quan hệ hợp tác lâu nay với Hoàng tổng mà xử ép mình, buộc mình phải cầu Hoàng tổng! Còn bỏ ra số tiền không hề nhỏ.. bây giờ chỉ là nấu cơm thôi mà, đâu phải là việc gì quá đáng?

Lục An Kỳ sau một hồi suy nghĩ mới bắt đầu động môi.

"Nhà anh có xa lắm không?"

"Hoa viên Phong Uyển"

Ặc! "Cái gì? anh nói hoa viên Phong Uyển là nhà anh sao?" Lục An Kỳ đang cầm ly nước uống suýt chút nữa bị sặc.

Hàn Chí Dương bình thản "Ừ" nhẹ một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn cô hỏi: "Có việc gì sao?"

"Không có gì, chỉ là ngày trước tôi từng nghe người ta nói hoa viên Phong Uyển này được rất nhiều người đòi mua với giá trên trời vì quang cảnh nơi đó được ví như tiên cảnh trần gian."

"Tôi củng chỉ là nghe qua chứ chưa từng nhìn thấy nơi đó, lại không ngờ anh chính là người sở hữu Phong Uyển, không ngờ anh củng thật biết chọn nơi ở nhỉ."

Nói rồi cô nhìn anh cười thích thú, đến đôi lông mày củng cong cong lên khiến Hàn Chí Dương đang nhìn cô phải dời mắt tới thức ăn trên bàn giả vờ gắp một miếng thịt vừa hỏi.

"Vậy có muốn đến đó để được tận mắt xem không?"

"Đương nhiên muốn, chỉ là.." nói tới đây Lục An Kỳ dùng cái nĩa dằm dằm con tôm trong đĩa đến con tôm biến dạng chu môi không nói, khiến cho khoé môi Hàn Chí Dương đang kéo lên có chút ngừng lại.

Anh hơi cau mày lại, quan sát cô, hỏi: "Chỉ là thế nào?"

Đợi một lúc vẫn không nghe cô gái nhỏ lên tiếng, Hàn Chí Dương không kiên nhẫn đợi nữa nên lại lên tiếng hỏi cô lần nữa.

"Chỉ là việc gì mà khiến cô phải đâm con tôm đến không còn nhìn ra thế?"

Lúc này Lục An Kỳ mới để ý con tôm trong đĩa nhỏ của cô đúng là không còn nhìn ra, cô nhìn con tôm biến dạng có chút buồn cười, sau đó mới đặt cây nĩa xuống, nhìn anh nhe răng cười giải thích.

"Là thế này, Dương thị nằm ở thủ đô Bắc Kinh nhà trọ của tôi nằm ở tiểu khu, hoa viên Phong Uyển lại nằm ở ngoài thành, anh nói xem, xa như thế đường đi thì ngược, tôi lại không có xe, bắt xe đến đó, rồi lại tới công ty, làm sao có thể.."

"Vậy trả nhà đi, dọn tới đó không phải tốt rồi sao?." Cô còn chưa nói hết câu Hàn Chí Dương liền đã cắt đứt lời phía sau, khiến cho nữa câu "trong một buổi sáng có thể đi nhiều nơi như thế, mặt dù tôi rất thích nơi đó." còn lại của cô bị nuốt vào trong bụng.

Cho tới lúc nghe anh nói cô trả nhà trọ, cô liền trợn mắt lên nhìn anh.

"Không được đâu, tôi đã trả tiền cọc cho chủ nhà tận tám tháng rồi, đi liền mất tiền oan đó a."

"Bao nhiêu? tôi sẽ trả lại."

Lục An Kỳ nghe anh hỏi như thế khiến cho cô nghĩ anh là đang hiểu lầm cô muốn kỳ kèo tiền ở anh, nên liền vội vàng giải thích.

"Tôi không phải ý này, mà là.. thật ra.. aiiyo tôi không biết nói thế nào nữa, tóm lại là không phải tôi nói như thế vì muốn anh trả tiền phòng cho tôi, anh có hiểu không?"

"Không phải như thế thì chiều nay liền dọn tới đó đi, hết giờ làm tôi đưa cô đến đó thu dọn."

Sau đó anh nhìn thấy Lục An Kỳ môi động đậy như muốn nói gì, anh liền lên tiếng không cho cô nói: "Không nói nữa, lo ăn đi, chút nữa xuống phòng kế toán lấy văn kiện mang lên cho tôi."

Lục An Kỳ vì nói không được uất ức cầm cây nĩa lên, tưởng tượng ra Hàn chí Dương là thức ăn trên bàn, cô cắm mạnh vào miếng thịt cá cho vào miệng nhai nhai như muốn nghiền anh thật nhuyễn.

Từ đó cho tới lúc ăn xong cô không có nói gì với anh nữa! Đợi anh đứng lên đi vào phòng nghỉ, cô củng nhanh chóng thu dọn sạch bàn trà rồi đi xuống phòng kế toán gọi Phùng Tịch Nhiên để lấy văn kiện..