Lục An Kỳ nghe được những lời cảnh sát nói, khẽ nhếch miệng cười, tự nói trong lòng, họ có chết cô củng chưa hài lòng.

Sau khi cảnh sát ra về, điện thoại di động của Lục Dĩ Nam được đặt ở bàn chợt vang lên, cô vươn tay lấy điện thoại nhìn xem là ai gọi?

Nhìn thấy tên hiển thị trên màng hình là Phùng Tịch Nhiên, đoán biết là đồng nghiệp của anh hai, nên cô vội bắt máy nói: "Alo"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, khiến cho Lục An Kỳ khó hiểu lại "Alo?" lần nữa.

Phùng Tịch Nhiên vốn định gọi cho Lục Dĩ Nam, nói anh tranh thủ sắp xếp về công có việc, nhưng khi nghe giọng nữ nhân "Alo" Phùng Tịch Nhiên theo quán tính lấy di động ra khỏi tai, đưa tới trước mắt xem lại hiển thị trên màng hình, xác định là tên Lục Dĩ Nam, anh không có gọi nhầm, sau đó mới lại áp di động vào lại bên tai thì nghe được bên kia lại "alo".

Lúc này Phùng Tịch Nhiên mới "Alo" lại sau lại hỏi cô gái đang nghe máy: "Xin lỗi, hiện tại Lục Dĩ Nam có ở đó không? Tôi có thể gặp Lục Dĩ Nam một chút được không vậy?"

Lục An Kỳ nhẹ giọng trả lời mang theo mất mát.

"Thật xin lỗi, anh hai tôi tối ngày hôm qua không may gặp tai nạn xe nghiêm trọng, hiện vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh lại, tôi có thể giúp gì được cho anh không?"

Phùng Tịch Nhiên nghe được tin này hoàn toàn bất ngờ, vội hỏi lại cô gái đang nói chuyện với mình: "Vậy hiện tại Lục Dĩ Nam là vẫn hôn mê sao? vậy còn dự án Dương tổng đưa cho anh ta, phải làm sao đây?"

"Dự án gì? Là thật cần gấp sao ạ?" Lục An Kỳ ngây thơ hỏi thật lòng.

Phùng Tịch Nhiên hoảng hốt trả lời.

"Cô à, là dự án hạng mục đẩy tăng mức doanh thu tháng này của Dương thị, niếu ba ngày nữa vẫn chưa chỉnh sửa xong phần văn kiện đó, thì Lục Dĩ Nam chết chắt rồi." Phùng Tịch Nhiên thở dài ngao ngán, dường nghĩ tới điều gì kinh sợ anh lạc giọng nói tiếp.

"Tính khí Dương tổng dạo này không được tốt, đừng nói ở trước mặt Dương tổng phạm phải sai lầm, mà ngay cả chỉ là thở mạnh củng không dám, lần này còn không xem như là châm lửa vào ngòi sao? nói tóm lại, một câu thôi, Lục Dĩ Nam chết chắc rồi."

Lục An Kỳ nghe có chút khó chịu, văn kiện gì chứ? Hạng mục doanh thu cái gì? nó quan trọng hơn cả mạng sống của một con người sao?

Cô vừa định nói với anh ta "Anh trai à, Dương tổng gì đó của anh phải hiểu lý lẽ chứ, chẳng ai muốn gặp chuyện bất trắc như vậy đâu." nhưng lời vừa đến miệng thì bên kia giọng người lúc nãy lại vang lên.

"Thôi, tôi sẽ báo lại với Dương tổng để sắp xếp lại văn kiện hạng mục doanh thu tháng này cho người khác, xem thế nào, có việc gì sẽ nói cho cô biết sau." Phùng Tịch Nhiên nói như mếu.

Lục An Kỳ trả lời khách sáo với anh ta: "Vâng, Phiền toái anh rồi." sau đó tắt điện thoại.

Đường Phi Yên nghe gián đoạn cuộc nói chuyện của Lục An Kỳ nên hỏi cô: "Có việc gì sao?"

Lục An Kỳ vừa đặt di động lên bàn, mi tâm khẽ nhăn lại, nói với Đường Phi Yên.

"Đồng nghiệp của anh hai tớ vừa gọi, hỏi văn kiện gì đó, hạng mục doanh thu Dương thị gì đó, sau khi tớ nói với anh ta là anh hai tớ đang hôn mê do tai nạn, anh ta lập tức hốt hoảng, hỏi tớ lung tung, mà không phải vì quan tâm đồng nghiệp mà là nói, cái gì Dương tổng nghe được tin này sẽ trực tiếp có tai hoạ ập đến, tớ nói cậu, những người có tiền điều sẽ mất tính người hay sao?" Lục An Kỳ vẻ mặt chán ghét chu môi.

Đường Phi Yên cười nhẹ nói với Lục An Kỳ: "Vậy rồi anh ta nói sao rồi, có vẻ CEO Dương thị này rất khó chiều."

"Anh ta nói là sẽ báo cáo việc này lên cho Dương tổng, nói tớ giữ điện thoại chờ tin của anh ta." Lục An Kỳ vừa nói đến đây lại cầm đi động Lục Dĩ Nam cho vào trong túi đợi tin nhắn cùa Phùng Tịch Nhiên.