"Cô gái à, mau thả tôi ra, tay tôi muốn đứt rồi."

Không chờ Giang Tiểu Vũ khách khí mở miệng, cô gái liền thả tay ra, đứng lên, vui sướng giống như chim hỉ thước, hướng về một phía chạy đi.

"Kích động như vậy, chẳng lẽ đại minh tinh tới ư?"

Giang Tiểu Vũ cầm cánh tay đau đớn, nhìn lại phía kia.

Sau đó, cô liền thấy một tường mỹ nữ, ở giữa có một người đàn ông cao to.

Dù thế nào anh ta cũng không bị bao phủ ở trong phấn hồng.

Ngũ quan sắc bén, ánh mắtsắc bén, còn có nồng đậm dương cương chi khí.

"Khó trách, nơi này âm khí quá nặng, không vây quanh anh ta thì vây quanh ai đây."

Đối mặt với một đám mỹ nữ ngưỡng mộ, đôi mắt người đàn ông không phải phát ra lửa cùng khí nóng, mà là càng ngày càng thêm lạnh lẽo, chỉ số khí lạnh thẳng tắp tăng lên.

"Thẹn thùng hay là không quen nhỉ?"

"Nghe mẹ nói người gia tộc Nhuận đối với vợ tương lai thật nhiệt tình mà.

Tình huống này có điểm không thích hợp."

Nhưng đối với một đám mỹ nữ đã bị giá trị nhan sắc luân hãm, cứ đón khó mà lên, lạnh nữa cũng không rời đi anh một bước.

Nhuận Lăng lạnh lẽo trực tiếp đi qua hai cô gái, ngồi ở bàn dài chủ thượng vị yến tiệc.

Những cô gái ngầm hiểu, phần phật chạy đến trước bàn ngồi xuống.

Người ngồi gần thì khuôn mặt say mê, người ngồi xa thì sau một giây ảo não liền một lần nữa tươi cười điềm mỹ.

"Ấn tượng đầu tiên, nhất định phải đẹp!"

Tất cả các cô gái đều ngồi xuống, Giang Tiểu Vũ còn ngồi ở trên sô pha hơi ngỡ ngàng.

Nhuận Lăng thân là một lĩnh quân nhân vật, sức quan sát có bao nhiêu nhạy bén, tùy tiện liếc qua, ánh mắt liền nhìn về phía Giang Tiểu Vũ.

Mọi người theo ánh mắt của anh nhìn qua, cũng thấy được Giang Tiểu Vũ.

Sau đó Giang Tiểu Vũ liền gặp bi kịch, ánh mắt mỹ nữ hóa thành dao nhỏ sắc bén, một dao lại một dao xẻo người đứng ngoài cuộc là Giang Tiểu Vũ.

Giang Tiểu Vũ một vòng nhìn lại, thực rõ ràng đọc ra một ít ý nghĩ:

"Lớn lên rất bình thường.

Tâm cơ quá thâm.

Lần đầu tiên Nhuận Lăng xem người, lại là kiểu như vậy sao.

Thiếu đánh ư."

Da đầu Giang Tiểu Vũ tê dại, chân mềm đứng dậy ngồi ở vị trí xa Nhuận Lăng nhất, cũng là chỗ vừa vặn đối mặt nhau.

Đừng nói cô lúng túng, cô thật sự không muốn sau khi đi ra khách sạn sẽ bị người đánh.

Sau khi ngồi xong, Giang Tiểu Vũ liền cúi đầu, cố gắng thu nhỏ lại cảm giác tồn tại cô.

Cô không thấy được Nhuận Lăng khóe miệng nho nhỏ biên độ, mang theo thật không tốt tà ý.

Các cô gái hô hấp khó khăn, tim đập gia tốc, hận không thể nhào qua, đem Nhuận Lăng ăn tươi nuốt sống.

Họ nhanh chóng bỏ qua Giang Tiểu Vũ, dù sao là người bình thường, dù Nhuận Lăng chú ý tới nàng, thì cũng sẽ không thích.

Nhuận Lăng như cũ là của cô ta!

Đại gia ngồi xong rồi, bởi vì trầm mê giá trị nhan sắc, nên không khí thật yên tĩnh.

Ở trong an tĩnh, Nhuận Lăng búng tay một cái.

Sau đó cửa yến hội liền xuất hiện số đàn ông tương đương.

- Báo cáo Nhuận Đổng, 108 người tập hợp xong, mời phân phó.

Đám đàn ông tập hợp xong, một người bước về phía trước một bước, đối với Nhuận Lăng thi lễ, lớn tiếng xin chỉ thị.

Nhuận Lăng hơi gật đầu, lạnh lùng mở miệng:

- Phát xuống đi!

- Vâng, Nhuận Đổng.

Bí thư Trường trả lời xong.

Trong tay đám người cầm hồ sơ có trình tự mà đứng ở phía sau các cô gái, có lễ đem hồ sơ mở ra đặt trước mặt họ.

Lập tức ra nhiều người như vậy, mỗi người đều cao lớn soái khí, bấy nhiêu đây thôi cũng đủ làm cho các cô gái no mắt rồi.

Chẳng sợ những người này không có khí phách của Nhuận Lăng, vẫn là vài lần phiêu.

Giang Tiểu Vũ là người thứ nhất chấn động, cô nhớ rõ lần trước nghe được "Xin chỉ thị Nhuận Đổng" bốn chữ này, vẫn là ký ức còn mới.

Bỗng nhiên cô ngẩng đầu nhìn qua, liền đón nhận một đôi con ngươi lạnh lẽo.

Đó không phải là người ngày cô ngồi ở trên mặt đất dưới mưa nổi điên đã tốt bụng che mưa cho cô đó sao?.