Dãy núi liên miên chập trùng, trăng sáng ngàn dặm, đổ ánh bạc xuống đầy đất, khắp nơi yên tĩnh.

Dao Anh từng bước một đến gần Đàm Ma La Già.

Ánh trăng như một tấm voan mỏng, ánh tuyết yên lắng lạnh lẽo vô cùngnàng đi giữa ánh trăng và ánh tuyết, một đôi mắt đen nhánh lấp lánh rực rỡ như lấy hết mọi chói lọi từ ngân hà đổ xuống. 

Gió đêm thổi rơi mũ trùm đầu da chồn của nàng, tóc tết bím dài xõa xuống, giữa sợi tóc vương một tầng tuyết bay thật mỏng, ngưng tụ thành giọt nước.

Đàm Ma La Già rũ mắt, nhìn ra con đường núi tối hun hút 

Nàng lên một mình ư?

Tiếng bước chân ngày càng gần, Dao Anh đi đến trước mặt Đàm Ma La Già, ngẩng mặt lên, chóp mũi đỏ bừng, mi hơi cong.

“Tô tướng quân, Duyên Giác đưa ta xuống núi, cậu ấy vừa mới đi, không biết ngựa của tôi bị sao nữa, đột nhiên quay đầu chạy ngược về. Giờ trời tối quá, tôi không biết đường, ở trong núi một mình thì sợ, đành quay lại tìm Tướng quân, xin Tướng quân cho tôi ở lại đi.”

Nàng nói từng chữ nghiêm túc, ánh mắt chân thành, trong giọng nói lại thấm vẻ giảo hoạt sáng ngời.

Nghe qua, còn có phần nũng nịu.

Bởi vì tin tưởng, nên có lý chẳng sợ.

Đàm Ma La Già ngước mắt liếc nàng.

Dao Anh đứng trước mặt chàng, nói tiếp, “À đúng rồi, tôi đuổi đám Tạ Thanh đi rồi, giờ dưới núi không có ai, Tướng quân mà không chứa chấp tôi, tôi đành về Thánh Thành một mình.” Ngừng một lát, nói, “Tướng quân, dù Tướng quân A Sử Na đã dẫn dụ tất cả sát thủ, sẽ vẫn còn người mai phục trong mấy dịch xá ở mấy thành trấn bộ lạc, Tướng quân một thân một mình, lại bị thương nặng, khó tránh khỏi nghi ngờ, chi bằng dẫn tôi theo, có thể tránh tai mắt.”

Duyên Giác yêu cầu nàng và thân binh ở lại ngoài Sa Thành, nàng cảm giác không ổn, ngộ nhỡ sát thủ phát hiện đội của nàng không vào thành, rất có thể sẽ nghi ngờ Tô Đan Cổ còn ở ngoài thành, nên nàng đã bảo đám Tạ Thanh đi.

Đàm Ma La Già lặng thinh không nói, ánh mắt lướt qua hai gò má của Dao Anh cóng đến đỏ lựng, nhìn về đống đá lộn xộn hiểm trở phía dưới mớ băng tuyết.

Dao Anh nín thở ngưng thần, không dám chớp mắt mà nhìn chằm chằm chàng.

Sau một lúc lâu, Đàm Ma La Già khẽ gật.

Dao Anh nhẹ nhàng thở ra, nhìn đống lửa đã tàn, cúi đầu giở túi gấm màu xanh lam hoa văn thú trên lưng nhét căng phồng, lấy dao đánh lửa, đá lửa, ngòi mồi lửa, ngồi xổm cạnh đống lửa, định nhóm lại.

Gió đêm gào thét, tay nàng cầm dao đánh lửa, tìm một chỗ tránh gió, từng chút một kiên nhẫn nhẹ nhàng đánh đá lửa, ánh sáng ngọc lục bảo trên bím tóc chợt ẩn chợt hiện.

Tiếng đánh đá quanh quẩn trong đêm yên tĩnh.

Đàm Ma La Già ngưng mắt nhìn đỉnh đầu Dao Anh, ngồi xếp bằng xuống, vươn tay qua nàng.

Dao Anh lập tức nhét cây mồi lửa và đá lửa vào trong lòng bàn tay chàng, nhổm dậy cạnh người chàng giúp cản gió, cánh tay đặt trên cánh tay chàng.

Cách rất gần, cả người nàng lạnh lẽo gió tuyết, cơ thể run nhẹ.

Nàng sợ lạnh.

Đàm Ma La Già gảy nhẹ ngón tay, dao đánh lửa và đá lửa va nhau toé ra tia lửa bắn vào thanh củi nhỏ đã quét lưu huỳnh.

Dao Anh vội vàng chêm thêm ít củi, đợi ngọn lửa sáng vàng lên, nàng thở ra một hơi, lau tay, lại tìm trong túi gấm một lúc moi ra mấy bình thuốc trị thương, đưa cho Đàm Ma La Già.

“Đây đều là thuốc trị thương, Tướng quân xem có thể trị vết thương đao không…”

Nói xong, lấy ra một kiện áo lông cừu, mở ra khoác lên vai Đàm Ma La Già.

Đàm Ma La Già ngồi xếp bằng, vai vẫn thẳng tắp, tư thế ngồi ưu nhã, Dao Anh phải đứng lên mới đắp được áo cho chàng.

Áo lông cừu đáp xuống đầu vai, Đàm Ma La Già khẽ giật mình.

Dao Anh hấp háy mắt với chàng, tiếp tục chỉnh trang lại áo, cúi người xích lại gần chút, mười ngón tay thon chui vào dưới cằm chàng, buộc chặt lại dây, mãi đến khi chàng đã chìm trong lớp áo không còn chút khe hở, mới thỏa mãn vỗ tay.

“Áo choàng của Tướng quân đã dùng để sưởi ấm cho tôi, ăn mặc mỏng manh, trên núi gió lớn, ngài đang bị thương, nên mặc nhiều thêm chút.”

Áo lông cừu dày cui đắp trên người, ngăn gió đêm thấu xương, lửa cháy tí tách, người từ từ ấm áp dần, Đàm Ma La Già cầm thuốc Dao Anh đưa tới, lông mày khẽ nhúc nhích, ngồi ngây một lúc, ánh mắt rơi trên người nàng.

Dao Anh đứng dậy, bước nhanh ra ngoài, chỉ sau chốc lát chuyển từ lưng ngựa đến một đống thuốc trị thương, chăn lông sưởi ấm, dây da, đinh sắt và lương khô, ngồi lại cạnh đống lửa, trải thảm nỉ, chỉ chớp mắt dựng lên một túp lều nho nhỏ, rộng mở đơn sơ, tiếp tục thêm củi vào đống lửa, xoè đôi tay lạnh buốt gần đống lửa sưởi ấm.

Túp lều cao một người cản lại gió lạnh phía sau, lửa cháy càng bùng, ánh lửa vàng ấm áp hắt lên mặt nàng, gò má đỏ như quả vải mới, mềm mại.

Hơ lửa một lát, Dao Anh thu đôi tay nóng ấm, xoa xoa mu bàn tay, giũ đôi chân lạnh cóng, hong một tấm bánh naan cứng trên lửa, bắc một hũ sành nhỏ nấu thuốc. 

Bận rộn hồi lâu, nàng phát giác Đàm Ma La Già đang nhìn chăm chú, ngẩng đầu nhìn chàng. “Có phải tôi làm chộn rộn đến Tướng quân đang điều tức không?”, như sợ làm ồn, nàng đè giọng trầm thấp hỏi nhỏ.

Đàm Ma La Già lắc đầu.

Dao Anh cười, nói: “Tướng quân yên tâm vận công đi, đừng để ý đến tôi, tôi có đem chăn nỉ và thức ăn. Trong bình kia có thuốc bổ, nấu xong tôi sẽ đánh thức Tướng quân, tôi hỏi Duyên Giác rồi, Tướng quân có thể uống ít thuốc bổ.”

Đàm Ma La Già nhắm mắt lại. Dao Anh ngồi cạnh chàng, hai tay chống cằm, lẳng lặng ngắm chàng.

Áo lông cừu và đồ nhóm lửa đều lấy chỗ Tạ Thanh. Duyên Giác đưa nàng xuống núi, cả đoạn đường nàng khuyên Duyên Giác không cần để ý mình, cứ đi trước giải quyết việc cần làm. Duyên Giác bảo thủ, kiên trì muốn đưa nàng xuống núi, mãi đến giao nàng cho nhóm Tạ Thanh mới một mình rời đi.

Mấy cái xác trên đường đã được cận vệ thu dọn chôn cất, Tất Sa đã dẫn đi hơn phân nửa thân binh, Tạ Thanh vẫn ở lại đợi Dao Anh.

Dao Anh không yên lòng khi để lại một mình Tô Đan Cổ trên núi, bảo Tạ Thanh đuổi theo Tất Sa, giả như đưa nàng đi, soạn ít quần áo, lương khô, thuốc trị thương và đồ dựng lều rồi một mình quay lại. Ngựa bị chấn kinh chạy loạn chỉ là mượn cớ nói đùa.

Rất nhiều đêm, Tô Đan Cổ yên lặng bảo vệ nàng, giờ chàng bị thương lại phải che giấu, nàng là một trong rất ít người biết chàng bị thương lại không tiết lộ bí mật, nên ở lại trông chừng chàng.



Lửa lẳng lặng cháy.

Dao Anh sợ lạnh, bọc quanh mình một lớp lại một lớp chăn lông, như một cái banh lông tròn vo, canh giữ bên cạnh Đàm Ma La Già.

Bóng đêm thật sâu, thể xác tinh thần của nàng đều mệt, nhịn không được ngủ gật, gật gà gật gù, bỗng giật mình một cái bừng tỉnh, lập tức nhìn sang Đàm Ma La Già.

Chàng đang tĩnh tọa bất động. Dao Anh thở phào, tiếp tục ngủ gật, đang mơ mơ màng màng nghe thấy người bên cạnh kịch liệt thở dốc, chợt tỉnh, nhào tới cạnh Đàm Ma La Già.

Sắc môi Đàm Ma La Già tái nhợt, vai run rẩy, đang run run mở chiếc bình nhỏ, khí tức quanh người hỗn loạn. Dao Anh đoạt lấy bình thuốc, mở nắp, đổ thuốc viên ra đưa đến môi Đàm Ma La Già, nhíu mày hỏi: “Sao Tướng quân không đánh thức tôi?”

Đàm Ma La Già uống thuốc, cảm giác lòng bàn tay nàng mềm mại nhẹ cọ bên môi, trong lòng dâng lên một tia cảm giác khác thường, hơi lùi ra.

Dao Anh nhìn chàng, ánh mắt rất tập trung. Đàm Ma La Già nhắm mắt điều chỉnh khí tức, không biết qua bao lâu, khi mở mắt, lập tức chạm phải một ánh nhìn rất nghiêm túc.

Môi Dao Anh nhẹ nhấp, người gói trong tầng tầng lớp lớp chăn lông, đầu đội mũ mềm nhọn, cổ quấn lớp khăn da thú, giống một bức Phật tháp trang nghiêm, vẻ rất chuyên chú, lạnh lùng nhìn chàng chằm chằm.

Cũng không biết nàng nhìn mình lâu cỡ nào, vành mắt đã hơi đỏ.

Thấy chàng mở mắt, ánh mắt Dao Anh cứng lại, như mang mấy phần muốn dò hỏi. 

Đàm Ma La Già nhớ tới chuyện khi nãy, nghĩ nghĩ, khẽ nói: “Nếu ta tái phát nữa, chắc chắn sẽ đánh thức công chúa, xin công chúa hỗ trợ.”

Dao Anh dịu sắc mặt, gật đầu: “Tướng quân đừng một mình chống cự, nhất định phải đánh thức tôi đó.” Theo cái gật đầu, mũ mềm rung động, như Phật tháp lắc lư trước mặt.

Tựa như có một vầng mây lướt qua, mặt hồ phản chiếu bóng hình, đủ cảnh đáng sợ trong ảo ảnh rút đi, chỉ còn lại một đống lửa ấm áp, một túp lều nho nhỏ hở mấy chỗ, trời sáng khí trong, tâm linh trong vắt

Đàm Ma La Già nhắm cặp mắt. Dao Anh đã được chàng cam đoan nhưng vẫn không dám ngủ, giữ vững tinh thần, xem thuốc trên đống lửa, nghe tiếng sôi ùng ục mở nắp ra ngửi ngửi.

Người Đàm Ma La Già chợt đảo. Dao Anh ngẩng nhìn chàng, trợn mắt, nhanh chóng mở tấm che, chồm tới, kịp ôm lấy chàng trước khi chàng ngã quỵ.

Người Đàm Ma La Già nóng hổi, dù cách một lớp áo lông cừu thật dày, Dao Anh cũng cảm giác được. Nàng mở dây buộc ở cổ của chàng, đưa tay vào sờ lên cổ, tay đầy mồ hôi.

“Lại phải uống thuốc ạ?” Dao Anh đau lòng hỏi, đưa tay với lấy bình thuốc.

Cả người Đàm Ma La Già nhẹ run, giọng đứt quãng: “Không… Là vết thương phát độc…”

Dao Anh chau mày, hai tay đặt lên người Đàm Ma La Già run theo: “Vậy phải làm sao? Làm sao mới giúp được ngài dễ chịu hơn?” Duyên Giác đã nhắc, trên lưỡi đao của sát thủ có độc, dù chàng đã uống thuốc giải có thể giữ được tính mạng, nhưng vẫn sẽ bị độc phát.

Dưới cổ Đàm Ma La Già đầy mồ hôi, giống như mới vớt từ trong nước ra, đôi môi đỏ lên quỷ dị. “Ta không sao… Công chúa không cần sợ…” Cặp mày nhíu thật chặt, giọng trầm thấp, “Qua khỏi sẽ ổn.”

Dao Anh sửng sốt. Ngài đây là lo nàng hoảng hốt, trấn an nàng ư.

Lúc xuống núi Dao Anh hỏi Duyên Giác: “Trước giờ mỗi khi Nhiếp Chính Vương bị thương đều ở một mình à?”

Duyên Giác gật đầu, nhỏ giọng nói: “Khi Nhiếp Chính Vương có dấu hiệu không áp chế nổi công pháp thì bọn tôi chỉ có một cách: Để thuốc lại rồi rời xa ngài, càng xa càng tốt.”

Dao Anh quay lại nhìn xem gió cuốn tùy ý thổi qua đỉnh núi, trước mắt hiện ra bóng lưng vô cùng cô độc của chàng.

Chàng gánh tội giết chóc, độc lai độc vãng, bị người chán ghét nguyền rủa, khi bị thương chỉ có một mình.

Cách chàng càng xa, với ai cũng tốt. 

Vậy thì chàng còn thế nào được?

Nhớ lại một dáng người bình thường luôn cao lớn thẳng tắp, đứng đó như non ngàn nguy nga, chứa đầy sức bật, yên tâm lòng người.

Ngay giờ phút này, cả người chàng nóng hổi, run lên từng hồi, vẫn còn nhớ lên tiếng trấn an nàng, ngữ điệu bình tĩnh như hoàn toàn không đặt sống chết của bản thân trong lòng.

Đáy lòng Dao Anh rung động, hốc mắt ươn ướt, rón rén đặt Đàm Ma La Già nằm lên tấm thảm nỉ trải rộng, nàng vừa mới dời đống lửa, dưới tấm thảm nỉ là đống đá khô ráo ấm áp.

“Tôi không sợ, Tô Tướng quân.”

Dao Anh vắt khô khăn lau mồ hôi cho Đàm Ma La Già, cố gắng không chạm đến cái cằm và vết thương trên người chàng. “Tôi chỉ là lo lắng cho ngài.”

Đàm Ma La Già nằm cạnh đống lửa, đôi mắt xanh biếc nhìn nàng mang theo vài phần ẩm ướt mông lung, một lát sau, mệt mỏi nhắm lại.

Dao Anh lại tiếp tục lau mồ hôi, nhìn người chàng ướt đẫm, cẩn thận từng chút một cởi quần áo chàng. 

Đập vào mắt là da thịt nhàn nhạt màu lúa mạch, gọn gàng rắn chắc, sáng bóng nở nang, bờ vai rộng lớn, cơ bắp rõ ràng, người đổ một tầng mồ hôi mỏng, trơn như bôi dầu, không cẩn thận đụng vào chỗ nào cũng nóng hổi.

Dời mắt xuống chút nữa, trên vết thương được quấn băng có vết máu chảy.

Dao Anh hơi nao lòng, nhanh chóng cởi quần áo của Đàm Ma La Già bôi thuốc cho chàng, thay bộ đồ mình đem tới, mặc cẩm bào vào rồi quấn tấm mền nỉ đè trên người chàng.

Dao Anh từng chăm sóc Tạ Thanh bị thương, biết thay thuốc cho người bị thương, động tác rất thành thạo, nhưng cũng giày vò đến mệt thở hồng hộc, đầu toát đầy mồ hôi.

Đàm Ma La Già đã ngủ mê man đi.

Dao Anh cúi người, sờ lên trán và cổ chàng, thấy như bớt nóng, thở ra một hơi thật dài, ngón tay lơ đãng xẹt qua vết sẹo trên mặt chàng, vết sẹo có chút thô ráp.

Đàm Ma La Già bỗng nhúc nhích, lông mày xoắn chặt.

Dao Anh rụt tay lại, cầm khăn thấm mồ hôi trên mặt chàng, rất dịu dàng. 

Gió đêm đập vào lều trướng, thoảng có tiếng lép bép lửa nổ.

Dao Anh không biết đã trông bao lâu, tinh thần uể oải, mí mắt díp lại, giãy dụa cố nhướng mi tỉnh táo lại, đưa tay thăm trán của Đàm Ma La Già, cả người thuận thế ghé vào cạnh tấm thảm, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Gió rét thốc vào lều, thổi vào người, ý lạnh tận xương, Dao Anh mơ màng, mò mẫm kéo một tấm chăn lông đắp lên người, ngủ thiếp đi.



Đến sau nửa đêm, khô nóng rút đi, đau buốt toàn bộ cơ thể, Đàm Ma La Già rét run từng đợt, người như không ngừng rơi xuống, càng rơi càng sâu, chậm rãi chìm vào tầng băng sâu vạn năm không đổi.

Xung quanh thoáng chốc trở nên u ám, lệ quỷ nhe răng cười, núi đao rừng kiếm, xác chết khắp nơi, tường sắt uy nghiêm kéo dài vạn dặm, chàng lơ lơ lửng lửng, bên tai nghe tiếng quỷ khóc, không chỗ siêu thoát.

Lòng chàng biết ảo ảnh chỉ là giả, tay vô thức nắm lấy thứ ấm áp bên người, không biết là gì, chỉ cảm giác được mềm mại trơn nhẵn, như kem sữa mềm mịn, còn có mùi thơm ngọt thoảng.

Ý thức của Đàm Ma La Già hỗn loạn, ôm cánh tay thật chặt, cẩn thận dè dặt áp lấy mềm mại đó vào trong lòng, không để lệ quỷ mặt xanh nanh vàng hù dọa.

Mềm mại nhẹ nhàng giãy dụa trong ngực chàng mấy lần, chàng siết chặt khuỷu tay, cánh tay một mực ngăn nàng, lệ quỷ lùi ra, khói đen giảm đi, trên người chàng từng tí từng tí một ấm áp lại, lòng bình thản dần chìm vào mộng đẹp.

Hôm sau, nơi chân trời hơi lộ ra sắc trắng bạc.

Mây mù quanh quẩn giữa sơn cốc, tuyết bay tràn ngập.

Ngoài túp lều đã kết một tầng băng mỏng, ánh rạng đông phá vỡ mây mù nghiêng chiếu, tia sáng phản xạ trên băng tuyết thật chói mắt.

Đàm Ma La Già chậm rãi mở to mắt, đôi mắt xanh biếc nhìn mái lều trên đầu, dần tỉnh táo lại, giơ tay lên định đứng dậy, thì một cảm xúc trơn mềm kỳ lạ từ bàn tay truyền đến.

Lông mày chàng khẽ động, tỉnh hẳn, rũ mắt thấy cái đầu đen nhánh sáng mềm của Dao Anh đang gối trên vai mình.

Chăn lông đắp lớp lớp cản gió lạnh, chàng nằm trong lều, nàng cuộn cả người trong ngực chàng, nghiêng người đối diện chàng, hai gò má ửng đỏ, bím tóc đen nhánh rối tung, dây buộc tóc màu sắc đã lỏng ra rủ xuống, tóc xanh tán loạn quấn trên cánh tay và bàn tay chàng, dây dưa không rõ.

Nàng vẫn còn ngủ, hơi thở đều đều, tay phải còn nắm chặt một chiếc khăn vải.

Đàm Ma La Già nhớ cảnh đêm qua trước khi mê man, hàng mày rậm nhíu nhẹ, rút cánh tay về.

Dao Anh hừ một tiếng trong mơ.

Đàm Ma La Già dừng lại, nhìn nàng chưa tỉnh, từ từ buông nàng, đắp kín lại thảm nhung, dém góc chăn, đứng dậy ra khỏi lều.

Gió sớm thổi tan mây mù, đứng nơi vách núi đưa mắt nhìn quanh, vạn dặm không mây, nắng sớm rực rỡ.