Ngày thứ ba A Sử Na Tất Sa quay lại Thánh Thành, Vương cung ra bố cáo, vào khoảng đầu tháng sau cử hành Lễ hành tượng, Đàm Ma La Già sẽ xuất hiện ở Pháp hội.Mới vừa ký minh ước với Bắc Nhung lại sắp đón lễ hội lớn, dân chúng trong thành vui mừng khôn xiết.


Còn chưa tới ngày, từ Vương cung đến nhà dân bắt đầu chuẩn bị, lau chùi đình viện, treo màn, hết sức náo nhiệt.Tiểu sa di dạy tiếng Phạn cho Dao Anh nói, hàng năm vào lễ hành tượng, hàng ngàn người Thánh Thành đổ xô ra đường chen chúc nhau đến mức thường có chuyện người bị giẫm chết.“Xem hành tượng có thể giảm bỏ tội ác, tích phúc đức, công chúa cũng tham gia Pháp hội đi, đến lúc đó cầu nguyện, linh nghiệm hơn bình thường!”Dao Anh nhớ tới Pháp hội Phật đản ở Cung Thái Cực năm ngoái, không mấy hứng thú.Ánh mắt tiểu sa di cuồng nhiệt: “Ngày lễ hành tượng á, Phật Tử sẽ về Phật Tự, khai đàn giảng kinh, tranh luận Phật Pháp với cao tăng của Quy Tư, Cao Xương, Sơ Lặc, là lễ lớn trăm năm khó gặp đó! Tôi có nói với sư huynh quét rác trong chùa rồi, nhờ chừa cho một chỗ tốt!”Mắt Dao Anh lộ vẻ kinh ngạc: “Phật Tử muốn khai đàn giảng pháp à?”A Sử Na Tất Sa cầm Thủy mãng thảo về đã hoãn được nỗi đau của Đàm Ma La Già, nhưng mới ba ngày thôi mà! Mấy ngày ngắn ngủi, mới vừa từ cảnh sắp chết khôi phục chút sinh khí, đã chuẩn bị tranh biện với một đám cao tăng, là không chỉ khảo nghiệm trí tuệ mà còn thể lực của ngài đó ngài.Cao tăng Tây Vực đều là cao thủ tranh biện, ngài ứng phó được à?Tiểu sa di gục gặc, nhìn Dao Anh, “Công chúa, có phải ngài rất muốn xem Phật Tử tranh biện kinh Phật?”Dao Anh nhẹ rớt khóe miệng, Đàm Ma La Già với cao tăng tranh biện kinh Phật không phải dùng tiếng Phạn thì cũng dùng tiếng Hồ, một câu nàng còn không hiểu, đương nhiên không muốn đi, nàng chỉ kinh ngạc vì nghị lực của Đàm Ma La già thôi.Sau một trận sóng gió biến thành vô hình, dân chúng Vương Đình lòng đầy chờ mong lễ hội đến, vĩnh viễn không biết Phật Tử của họ cửu tử nhất sinh, mỗi một khắc đều chịu đủ dày vò ra sao.Vẻ mặt nàng đầy thương tiếc, tiểu sa di nhìn nàng mấy lần, mắt đảo mấy vòng: Công chúa Trung Nguyên đối với Phật Tử đúng là một lòng say mê, nhắc tí đã bắt đầu mất hết hồn vía.Đêm đó, lời đồn vì Đàm Ma La Già mà Dao Anh cơm nước không ăn, dùng nước mắt rửa mặt truyền khắp Vương cung.Dao Anh không để ý đến, nghe Đề Bà Mông Đạt nói kỵ sĩ Trung quân đã mang đồ cưới về, dẫn theo thân binh ra đón.A Sử Na Tất Sa cầm Thủy mãng thảo trực tiếp vào cung trước, còn lại xe ngựa vận chuyển vải vóc tơ lụa, thư tịch điển chương, tượng Phật châu báu bốn ngày sau mới đến Thánh Thành, người phụ trách vận chuyển là Bát Nhã.Cậu giao sổ cho Dao Anh, vỗ ngực: “Mời công chúa tra sổ kiểm kê nè, trừ Thủy mãng thảo mọi thứ đều đủ.”Dao Anh cám ơn cậu, chẳng thèm kiểm, trực tiếp bảo kỵ sĩ kéo xe ngựa vào nhà kho của Vương cung.Bát Nhã bàn giao xong lập tức về Vương cung, thấy Đàm Ma La Già đúng là có chuyển biến tốt đẹp, niệm Phật không thôi.Hôm sau, lời đồn lan đến tai cậu.Bát Nhã vừa tức vừa gấp tìm đến Dao Anh, xỉa ngón tay chỉ vào nàng, run cả người.Dao Anh chả hiểu gì, hỏi: “Phật Tử có chỗ không ổn hả?”Thủy mãng thảo có độc tính rất lớn, có thể cứu người nhưng dùng nhiều sẽ có hại, sở dĩ thuốc Ngưng lộ hoàn mà nàng uống đắt đỏ cũng bởi vì phải dùng rất nhiều dược liệu giảm bớt độc tính của nó.

Vẻ lo lắng của Dao Anh không giống giả vờ, Bát Nhã không khỏi khẽ giật mình, nhớ lời dặn dò của Đàm Ma La Già, miễn cưỡng nuốt xuống bụng trách móc đang sôi trào.Được, vị công chúa này dù mặt dày vô sỉ, nhưng ngưỡng mộ Vương là thật lòng, nếu không có đồ cưới của cô ta, sao Vương thoát hiểm được?Bát Nhã cứng mặt nói: “Vương khỏe nhiều rồi.”Dao Anh mờ mịt, ồ một tiếng, nói: “Pháp sư cát nhân thiên tướng*.”*người hiền gặp lànhBát Nhã trừng trộ: “Ta nghe nói, mỗi ngày cô quấn lấy mấy vị sư nghe ngóng bệnh tình của Vương… Cô không nên hóng chuyện của Vương khắp nơi thế, đồn ra làm xấu mặt Vương, có gì thì cứ đến hỏi ta!”Dao Anh phút chốc câm nín: ơ hóng chuyện Đàm Ma La Già khắp nơi hồi nào? Trên dưới Vương cung ai cũng sùng bái Đàm Ma La Già, câu nào cũng không tách khỏi Phật Tử, nàng đâu có cố ý nghe ngóng.Bát Nhã lại cho rằng Dao Anh vẫn trăm phương ngàn kế tiếp cận Đàm Ma La Già, cảnh cáo: “Cô đừng nghĩ thừa cơ tiếp cận Vương nha, thuốc cô mang tới đúng là cứu được Vương, Vương rất cảm kích cô nhưng ngài sẽ không bị cô đả động đâu!”Cậu vừa dứt lời, bóng Duyên Giác đã xuất hiện trước cửa sân.

“Công chúa, Vương mời ngài đi chính điện.”Bát Nhã rớt mồm.Dao Anh giang tay ra, “Là Vương của mấy người mời ta nha.”Bát Nhã không cãi được, vặn vẹo cổ, không nói gì.Dao Anh đi ngang qua người cậu, theo Duyên Giác đến chính điện.Lúc tới tiền đình, trước cửa hiên vắng vẻ ánh lên sắc vàng, con báo đốm lộng lẫy không một tiếng động từ trên tường nhảy xuống, một vuốt đè dây leo quấn trước bậc.Duyên Giác dừng chân ra hiệu Dao Anh đừng hoảng hốt.Mấy hôm nay Dao Anh thường xuyên gặp con báo đốm chưa hết dã tính này nên không còn sợ nhiều, thu tầm mắt, không nhúc nhích.Báo đốm nhắm mắt, nhảy lên hành lang, rủ thấp đuôi, đi về phía Dao Anh.Mặt Duyên Giác biến đổi.“A Ly!”Một tiếng gọi mang theo ý cười vang lên, tướng quân Trung quân tóc vàng mắt xanh từ nội điện bước nhanh ra, chặn trước Dao Anh khua tay với con báo, “Không được dọa Văn Chiêu công chúa!”Báo đốm liếc anh ta ra vẻ khinh thường, quay người nhảy xuống thềm đá, lười biếng chợp mắt trong bóng râm của mớ dây leo bò.A Sử Na Tất Sa quay lại mỉm cười với Dao Anh: “Công chúa, không dọa cô sợ chứ?”Dao Anh nhìn đôi mắt xanh biếc của anh ta, lắc đầu.Mẹ của A Sử Na Tất Sa là công chúa Đột Quyết, cha là quý tộc Vương Đình, dáng cao vút, khuôn mặt rất lãng tử.


Hôm nọ thoáng nhìn nàng thấy nét mặt anh ta hơi giống Đàm Ma La Già nhưng giờ nhìn kỹ lại, thật ra chẳng giống, trừ màu mắt.Tất Sa cười cười, nụ cười rực rỡ như ánh nắng ngoài kia, rõ ràng rất lãng tử nhưng giọng nói thì chân thành đến chất phác: “Nếu không nhờ Thủy mãng thảo của công chúa, Vương khó thoát kiếp nạn này, công chúa là khách quý của Vương Đình, sau này Tiết Duyên Na mà còn dám mạo phạm công chúa, công chúa không cần sợ, bảo người báo tin cho tôi là được.”Dao Anh cám ơn, đi vào nội điện.Tất Sa đứng trong cửa hiên nhìn bóng lưng nàng, ngẩn ra một lúc, gãi đầu rồi lắc đầu bật cười, tiếp tục canh giữ.Trong điện trống trải sáng sủa, tượng Phật dát đầy vàng, hương án đều được dọn đi, trong không khí chỉ còn mùi nhang trầm quanh quẩn.Đàm Ma La Già xếp bằng trên nệm nỉ, cà sa trắng chỉ vàng, một chuỗi cầm châu trong tay, trong trẻo xuất trần.Hai người hầu quỳ một bên dâng thuốc, chàng bưng chén uống một hơi cạn sạch, rất nhanh, cũng rất tao nhã.Người hầu bưng chén không lui ra.Dao Anh dừng ánh mắt trên mặt Đàm Ma La Già, khí sắc chàng đã khá hơn nhiều, mặt như trăng lạnh, ánh mắt thanh tịnh, có lẽ vẻ mặt chàng luôn an tĩnh nhẹ nhàng nên rất khó đoán lúc nào chàng đang bị nỗi đau tra tấn.Đàm Ma La Già nâng tầm mắt ra hiệu Dao Anh ngồi xuống.Dao Anh ngồi quỳ chân đối diện chàng, bình thường nàng lười làm nhưng trước mặt vị Phật này không tự chủ thẳng tắp sống lưng, ngồi rất tề chỉnh.Đàm Ma La Già cụp mắt: “Sao công chúa không đi Thiên Trúc?” một giọng rất bình thản, như vô tình vô dục, nhưng nhẹ nhàng mang mấy phần áp đảo, Dao Anh ngồi càng ngay ngắn, không trả lời mà hỏi lại: “Xin Pháp sư thứ ta mạo muội, sao Pháp sư lại phái Nhiếp Chính Vương Tô Đan Cổ đi Cao Xương?”Đàm Ma La Già yên lặng không nói.Dao Anh nhẹ giọng hỏi: “Có phải Pháp sư định kết minh với Cao Xương không?”Ánh mắt Đàm Ma La Già đặt lên nàng.Dao Anh đối mặt với chàng, chậm rãi nói: “Quốc chủ và quý tộc ở Cao Xương phần lớn là vọng tộc từ Hà Tây, là người Hán, Cao Xương bắt chước lễ chế của Vương triều Trung Nguyên, Nho học hưng thịnh, phong tục lễ nghi giống Trung Nguyên, Vương Đình thù người Hán, nên Pháp sư đành bí mật để Nhiếp Chính Vương đi dò xét ý đồ của Quốc chủ Cao Xương.”Tô Đan Cổ một mình đi Cao Xương, chắc chắn theo mật lệnh, lúc đó Bắc Nhung đang muốn xâm lấn Vương Đình, Dao Anh suy đoán Đàm Ma La Già có lẽ biết mình không còn nhiều thời gian định tính một đường lui cho Vương Đình nên sai Tô Đan Cổ đi Cao Xương cầu viện.Vẻ mặt Đàm Ma La Già xác nhận suy đoán của Dao Anh.Lời nàng xoay chuyển: “Ta đoán, Cao Xương cự tuyệt Nhiếp Chính Vương.”Đàm Ma La Già im lặng không nói, đáy mắt xanh thẫm có một tia kỳ lạ thoáng qua.Dao Anh đón ánh mắt chàng, nói: “Nước nhỏ dân ít, đạo lập quốc của Cao Xương là phải thuận lợi mọi bề, lấy thần phục từng Vương triều lớn mạnh mà đổi lấy sinh tồn, giờ đây Bắc Nhung cường thịnh, Cao Xương đã xưng thần với Bắc Nhung, Vương Đình dù phồn hoa nhưng binh lực có hạn, Cao Xương sẽ không dại gì nhận lấy nguy hiểm với Bắc Nhung mà kết minh với Vương Đình.”Cao Xương Đông nối với Trung Nguyên, Tây thông với Tây Vực, Nam chặn bởi con đường tơ lụa, Bắc chận bởi thảo nguyên, đường xá ngang dọc, bộ lạc hỗn tạp, vị trí địa lý quyết định nó có thể công không thể giữ.

Từ xưa đến nay, quốc gia cạnh ốc đảo trên con đường tơ lụa này luôn khó khăn, luôn cố gắng sinh tồn giữa khe hở của các chính quyền và thế lực.Vương triều Trung Nguyên từng coi Cao Xương là Châu huyện, đặt binh trấn giữ, sau đó Trung Nguyên đại loạn, không rảnh củng cố phía Tây, Tây Vực rơi vào phân loạn, Cao Xương và những tiểu quốc Tây Vực không thể khai thông với Trung Nguyên nữa, mạnh ai nấy quản.Dao Anh đã nghe ngóng, Quốc chủ Cao Xương hiện tại mang họ Uất Trì, là vọng tộc sau này của Lũng Tây.

Cao Xương thần phục với Bắc Nhung, hai năm trước Quốc chủ Uất Trì cưới cháu gái của Ngõa Hãn Khả Hãn Bắc Nhung làm phu nhân.Nàng nhìn Đàm Ma La Già, cười cười, lúc này mới bắt đầu trả lời câu hỏi ban nãy: “Pháp sư, ta ở lại Vương Đình, có thể đi sứ Cao Xương cho Vương Đình.”Trong điện không biết đốt nhang gì, mùi thơm nhẹ bay lượn lờ.Đàm Ma La Già nhìn Dao Anh, đôi mắt sâu thẳm, hơi kinh ngạc.Dao Anh trịnh trọng: “Cao Xương từng là Châu huyện dưới Trung Nguyên, Quốc chủ quý tộc vẫn còn nhớ về Trung Nguyên, ta là công chúa Đại Ngụy, ta đi sứ Cao Xương hẳn phần thắng lớn hơn Nhiếp Chính Vương.”Cao Xương không muốn đắc tội Bắc Nhung, nhưng Cao Xương cũng sẽ không chân chính thần phục Bắc Nhung, Quốc chủ quý tộc họ luôn hy vọng có thể khôi phục kết nối với Vương triều Trung Nguyên, nàng là công chúa Đại Ngụy, đi sứ Cao Xương nói không chừng Quốc chủ Cao Xương sẽ cân nhắc đề nghị của Đàm Ma La Già.Dao Anh dừng lại một chút, nói tiếp: “Có thể ta không thuyết phục được Quốc chủ Cao Xương nhưng chí ít Cao Xương sẽ không thành kẻ địch của Vương Đình.


Trước mắt, Đông từ Liêu Hải, Tây đến Tây Hải, Nam đến Hà Lũng, Bắc đến Bắc Hải, đều thần phục Bắc Nhung, lực lượng một nước Vương Đình khó mà chống lại Bắc Nhung, cho dù câu trả lời của Cao Xương là gì, Đại Ngụy nguyện cùng Vương Đình kết minh, cùng nhau chống Bắc Nhung.”Đàm Ma La Già nhìn Dao Anh thật lâu.Giọng người thiếu nữ mềm mại uyển chuyển, điệu bộ bình thản, như hoàn toàn không biết lời nàng nói đại biểu cho chuyện gì.Từ Đông đến Tây, Đại Ngụy, Vương Đình, Cao Xương… còn nhiều những tiểu quốc phía Đông nữa, nếu đồng minh thật sự đạt được, sẽ thay đổi không phải chỉ vận mệnh của Vương Đình, cũng không phải chỉ bố cục Tây Vực, mà là thiên hạ đại thế.Đàm Ma La Già nhớ tới năm mười ba tuổi, lúc kỵ binh Bắc Nhung đánh vào Thánh Thành, gió thốc cát đầy trời, chàng chỉ thầm niệm kinh trong lòng, dẫn đầu Trung quân đón đầu quân địch như dòng lũ hủy trời diệt đất.Từ một khắc đó, chàng nhất định gánh vác quốc gia này, cho đến chết.Chàng là Phật Tử, là Quân chủ, nhưng vị công chúa trước mắt này chỉ là một thiếu nữ mảnh mai xinh đẹp đang lưu lạc ngoài vực, con đường phía trước mịt mờ.Cầm châu trong tay Đàm Ma La Già di chuyển, nhẹ giọng hỏi: “Vì đâu công chúa muốn kết minh với Vương Đình?”Dao Anh nhẹ vểnh khóe môi, đôi mắt lặng yên nhìn Đàm Ma La Già, mỉm cười: “Bởi vì ngài.”Đàm Ma La Già khẽ giật mình.