Sau một hồi nghe Mặc Hàn Phong giải thích thì mới biết anh chỉ bị thương nhẹ nghỉ ngơi vài ngày sẽ xuất viện.

Trong thời gian đó Hàn Ân Ly vẫn luôn chăm sóc cho anh, mà thường xuyên gần gũi với anh nhưng cô vẫn còn nói chuyện lạnh nhạt, dù là vậy nhưng Mặc Hàn Phong không hề thấy buồn mà còn ngược lại là vui vẻ.

Hàn Ân Ly cẩn thận dìu anh nằm xuống giường rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho anh, nhưng khi vừa xong xuôi thì bất ngờ cổ tay bị Mặc Hàn Phong túm lại rồi kéo ngược khiến cô nhào vào lòng anh.

_ Anh đang bị thương đừng ngáo nữa
Cô có chút xấu hổ quay mặt sang chỗ khác, định ngồi dậy nhưng Mặc Hàn Phong vẫn mạnh mẽ khảm người cô vào trong lòng.

_ Đừng ngọ nguậy cho anh ôm em một lát
Mặc Hàn Phong cúi xuống hôn nhẹ đỉnh đầu cô điều này càng khiến cô thêm ngượng ngùng, quả thật đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần anh khiến cô rất ngượng.

Không biết từ lúc nào Hàn Ân Ly đã nằm gọn trong vòng ôm ấm áp của anh, cô vùi mặt vào vòm ngực săn chắc của anh rồi tham lam hít mùi hương thơm tự nhiên bạc hà vốn có trên người anh.


Bây giờ anh thật sự rất vui khi thấy cô không còn bài xích với anh nữa và không từ chối khi anh ôm hoặc hôn, Mặc Hàn Phong nhẹ nhàng xoa xoa bờ vai mảnh khảnh của cô rồi e dè lên tiếng.

_ Ly Ly, tại sao em vẫn còn lạnh nhạt với anh chẳng phải em đã nói chỉ cần anh tỉnh lại, em liền tha thứ và cho anh cơ hội à
_ Em...em...thật ra em ngại
Vừa câu nói của cô, khiến Mặc Hàn Phong phá lên cười thành tiếng cô nhướn mày khẽ đưa tay đánh nhẹ vào vòm ngực của anh.

_ Anh cười cái gì chứ?
_ Ly Ly, em thật sự rất đáng yêu
Được Mặc Hàn Phong bất ngờ khen khiến cô tiêu hóa không kịp nhưng lúc sau lại ngượng ngùng úp mặt vào ngực anh, điều này càng khiến anh càng cười khoái hơn.

Một lúc sau cô mới có thể ngẩng mặt lên nhìn Mặc Hàn Phong, bỗng dưng cô nhìn anh một cách chăm chú, thấy khoé môi anh vẫn nhếch lên cười khiến cô hơi ngây người.

" Anh ấy cười tuyệt hơn mình nghĩ, anh ấy luôn là một gương mặt trống rỗng nên mình chưa bao giờ biết cả"
Mặc Hàn Phong cũng đúng lúc cúi xuống nhìn cô một cách dịu dàng rồi nở nụ cười xán lạn.

Thật tốt, quanh đi quẩn lại anh và cô vẫn quay về bên nhau.

_ Ly Ly, Anh biết hiện giờ em vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh, nhưng chỉ cần em cho anh thêm thời gian để anh chứng minh tình yêu của anh dành cho em lớn như thế nào
_ Phong, em tin anh
_ Thật chứ?
Mặc Hàn Phong bất ngờ thốt lên nhưng khi nhận được cái gật đầu của cô khiến anh càng thêm vui sướng hơn hết, ngay cả cái ôm càng siết chặt hơn, Một lúc sau anh bỗng nhiên lên tiếng đề nghị.


_ Ly Ly, anh...anh có thể hôn em được không?
_ Sao..sao ạ?
Hàn Ân Ly nhất thời cứng đờ, khi đã tiêu hóa được lời nói của anh thì cô mới ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

_ Được không em?
Cô không nói gì nhưng lại gật đầu đồng ý, Mặc Hàn Phong không chừng chừ được nữa mà lật người cô nằm dưới thân anh, ánh mắt vẫn luôn dịu dàng nhìn cô, Mặc dù rất ngượng nhưng cô liên tục bị anh ép phải nhìn thẳng vào mắt anh.

Chỉ đành bất lực mà làm theo ý anh, Mặc Hàn Phong rất hài lòng rồi từ từ cúi xuống, khi gần đến môi cô anh đột nhiên ngừng lại, Anh trấn an bản thân rồi nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cô.

Cả hai cùng nhau đều giật mình khi cảm nhận được nụ hôn quá thi vị và tuyệt cú mèo, Mặc Hàn Phong càng hôn càng ham muốn môi cô, anh theo bản năng mà hôn ngấu nghiến môi cô đến mức môi nhỏ của cô sắp sưng tấy lên.

_ Ưm...Ah-ahh...!
Hàn Ân Ly không nhịn được mà khẽ rên lên một tiếng, Mặc Hàn Phong cũng không quá vồ vập và nôn nóng, theo anh nghĩ thì con gái rất thụ động đón nhận, vì vậy anh chỉ cần hôn liếm nhẹ lên môi cô.

Tay anh không yên phận mà mò mẫm khắp người cô, khi bàn tay to lớn ngừng ngay nơi gò bồng to lớn của cô anh bắt đầu nhào nặn thành đủ kiểu, Được một lúc thì Mặc Hàn Phong mới thả cánh môi cô ra lúc này cô bắt đầu khó khăn thở, ánh mắt cô lưu mờ nhìn anh.


Quả thật nói ra thì rất khó tin rằng đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với người phụ nữ mà còn là người anh yêu, và đương nhiên đây là nụ hôn đầu của anh cũng như nụ hôn đầu của Hàn Ân Ly.

Chưa kịp thở xong thì lại nghe Mặc Hàn Phong thâm tình nói.

_ Ly Ly, Anh yêu em
Cả người cô bỗng dưng ngưng đọng nhìn Mặc Hàn Phong không hề chớp mắt trong phút chốc giọt nước mắt trật trào, Anh yêu thương lau đi nước mắt cho cô.

_ Sao lại khóc rồi, Ngoan! nhìn thấy em khóc thế này khiến anh rất đau lòng
_ Hức...Phong, em rất vui khi nghe câu này của anh
Mặc Hàn Phong khẽ cười, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.

_ Ngốc quá, anh mới là người nên vui khi được nói ra điều này với em.