Rầm.

_ Chủ tịch...chủ tịch...tôi có chuyện động trời muốn báo cho anh biết đây
Trợ lý Nhan Tầm hối hả chạy vào, gương mặt cậu ta hiện rõ sự kinh hoàng nhất thời đẩy cửa bước vào, nhưng điều này đã khiến cho Mặc Hàn Phong nhướn mày khó chịu, vừa khó hiểu.

Mặc Hàn Phong khẽ đặt cây bút xuống, anh ngã lưng ra thành ghế ánh mắt không mấy thích thú mà lên tiếng.

_ Có chuyện gì mà cậu phải hốt hoảng như vậy? đây đâu phải phong cách làm việc của cậu, nhưng mà có chuyện gì cậu nói đi
Trợ lý Nhan Tầm lấy lại hơi thở, nhìn Mặc Hàn Phong nhưng cậu ta lại lưỡng lữ, thật ra chuyện cậu muốn thông báo cho anh biết chính là chuyện Hàn Ân Ly vẫn còn sống, nhưng cô không còn là một cô gái yếu mềm nữa mà thay vào đó là một cô gái mạnh mẽ, quật cường.

Nếu để cho Mặc Hàn Phong biết về cô chắc chắn anh sẽ kích động mà nhanh chóng đi tìm cô.

Nhận thấy sự ấp úng của trợ lý Nhan Tầm khiến Mặc Hàn Phong như muốn trục xuất cậu ta lên sao hỏa mất, anh vốn ghét những kẻ hay lưỡng lự ấp úng điều này cậu ta hiểu rất rõ mà.


Anh bực bội cáu kỉnh cậu ta
_ Có chuyện gì thì cậu cứ nói, chẳng phải cậu hứng hở có tin động trời muốn báo với tôi mà?
Trợ lý Nhan Tầm hơi gãi gãi đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào ánh mắt hổ phách của anh chầm chậm nói.

_ Chủ tịch...nếu tôi nói chuyện này ra mong anh không được kích động mà xin hãy bình tĩnh nhé?
_ Có gì thì nói thẳng ra đi còn bày đặt dặn dò tôi
Đôi mày rậm nhướng lên một cách bất mãn hai tay Mặc Hàn Phong khoanh trước ngực mà im lặng lắng nghe chuyện trợ lý Nhan Tầm sắp nói.

_ Thật ra...thật ra...Thiếu phu nhân vẫn còn sống thưa Chủ tịch...!
_ Nhan Tầm...cậu vừa nói gì vậy?
Mặc Hàn Phong bất ngờ đứng phắt dậy ánh mắt như không tin chính vào tai mình, Thiếu phu nhân còn sống? chẳng lẽ ý của Nhan Tầm nói Hàn Ân Ly vẫn còn sống, khoé mắt anh bỗng dưng cay xè.

Anh định bước đi ra ngoài mà quên mất việc hỏi trợ lý Nhan Tầm tại sao lại biết cô còn sống, nhưng tâm trạng của anh bây giờ không muốn hỏi mà chỉ muốn đi tìm cô, trợ lý Nhan Tầm nhanh trí kéo tay Mặc Hàn Phong lại, biết thế nào anh cũng sẽ như thế mà.

_ Đã bảo anh hãy thật bình tĩnh rồi mà, Chủ tịch à? cho dù anh muốn gặp Thiếu phu nhân thì cô ấy có muốn gặp anh hay không? hiện tại cô ấy đang giận và hận anh đấy, anh đi tìm cô ấy chỉ càng khiến cô ấy thêm chán ghét hơn mà thôi
Mặc Hàn Phong khi nghe những lời này thì đột nhiên khựng lại toàn thân hóa đá, bỗng dưng anh nở nụ cười giễu cợt nhả bản thân.

Đúng vậy, chính anh là người khiến cho cô ghét và căm hận anh, mà nếu muốn gặp cô anh lấy tư cách gì để gặp cô, chồng ư? giữa anh và cô đã ly hôn với nhau vào bốn năm trước.

Hít thở thật sâu anh lặng lẽ quay lại ghế ngồi, nhìn hành động thẫn thờ này trợ lý Nhan Tầm đủ biết anh đã bình tĩnh trở lại, cậu ta thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt Mặc Hàn Phong nhìn xa xăm nơi mà xe cộ đang không ngừng chạy qua tấm kính cửa, anh bất ngờ hỏi trợ lý Nhan Tầm.

_ Nhan Tầm, làm sao cậu biết Ân Ly vẫn còn sống? chẳng phải Quách Khiếu Thiên đã nói ngọn lửa bốc cháy rất lớn không thể đến cứu được cô ấy hay sao?
_ Đúng là ngọn lửa bốc cháy rất lớn nhưng mà rất may mắn Thiếu phu nhân đã được ai đó cứu mạng
Mặc Hàn Phong bất ngờ quay mặt nhìn Nhan Tầm, được ai đó cứu? Theo anh được biết cô không quen biết ai cả ngoài Nghiên Dương nhưng nếu nói cô ta cứu cô là điều không thể, anh khẽ nheo mắt.


_ Vậy cậu có biết người cứu cô ấy là ai không?
Trợ lý Nhan Tầm thành thật lắc đầu.

_ Cái này thì tôi không biết thưa Chủ tịch
Dù không có câu trả lời nhưng Mặc Hàn Phong không hề biểu hiện gì, anh ngây người một lúc thì phất tay ngụ ý bảo trợ lý Nhan Tầm ra ngoài, cậu ta biết ý mà đi ra ngoài.

Khi cánh cửa đóng lại được một lúc thì cánh cửa bị ai đó đẩy vào, Mặc Hàn Phong nheo mày ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Quách Khiếu Thiên kiêu ngạo bước vào trên tay anh ta đang bế một cậu nhóc tầm khoảng ba bốn tuổi.

Mặc Hàn Phong khá bất ngờ, bởi gương mặt giữa Quách Khiếu Thiên và cậu nhóc ấy giống hệt nhau, đợi anh ta đã ngồi vào ghế rồi anh mới hoàn hồn lại mà đứng dậy đi về phía Quách Khiếu Thiên ngồi xuống đối diện anh ta.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Mặc Hàn Phong chăm chăm nhìn cậu nhóc đang ngồi trên đùi Quách Khiếu Thiên sau đó ngẩng lên nhìn anh ta.

_ Khiếu Thiên, cậu nhặt cậu nhóc này ở đâu vậy? trông giống cậu thật đó chứ, chuyện này Nghiên Dương biết không đấy?
Bị lời nói châm chọc của anh khiến Quách Khiếu Thiên nhăn mày, bàn tay to lớn cưng nựng cặp má phúng phính của con trai sau đó bình thản nói.

_ Nhặt cái gì mà nhặt? thằng bé là con trai tôi tên Quách Nghiên Vũ
_ Ôi mẹ ơi! Cậu đang nói quần què gì vậy?
Hai mắt Mặc Hàn Phong trợn tròn vừa kinh ngạc vừa không thể tin nổi, Quách Khiếu Thiên vậy mà đã có con khoảng ba bốn tuổi rồi, mà khoan đã! Mẹ của đứa nhỏ này là ai đây, đừng có nói là không phải Nghiên Dương nha, như nhận ra Mặc Hàn Phong đang nghĩ lầm anh ta nên anh ta tốt bụng giải thích.


_ Này Hàn Phong cậu bớt suy nghĩ lại đi, mẹ của con tôi chỉ có thể là Nghiên Dương, Tiểu Vũ chính là cô ấy sinh ra đấy
Nghe vậy, Mặc Hàn Phong không nói gì nữa nhưng ánh mắt của anh bây giờ thay vì nghi hoặc mà chuyển sang ghen tị, Quách Khiếu Thiên vậy mà đã có con rồi.

Mặc Hàn Phong càng nghĩ càng tức muốn bốc khói, Khoé môi Quách Khiếu Thiên cong lên đầy thích thú, anh ta là đang châm biếm anh đây.

_ Sao? Tôi có thể nhìn ra ánh mắt ghen tị của cậu đấy? Hàn Phong à
Mặc Hàn Phong liếc xéo anh ta khẽ bĩu môi phản bác.

_ Hừ, Ông đây mới không thèm ghen tị với cậu đấy!
_ Haha..Thật đáng thương cho cậu quá, ít ra thì con tôi còn có thể chạy nhảy đi mau nước mắm, còn cậu thì...!
Gương mặt Mặc Hàn Phong đen như đáy nồi, anh nghiến răng nghiến lợi chỉ tay về phía cửa.

_ Quách Khiếu Thiên, cút ra ngoài cho tôi cửa bên kia không tiễn.