Sau khi lấy được sợi dây chuyền từ tay Hàn Tuyết Nhàn, cô nhanh chóng rời khỏi phòng cô ta rồi quay về phòng ngủ.

Hàn Ân Ly ngồi thẫn thờ nhìn sợi dây chuyền trên tay, mặc dù đã buông tay Mặc Hàn Phong nhưng cô không muốn bỏ mặc sợi dây chuyền này, cứ coi như là món quà sau ly hôn đi.

Quản gia Lâm hay tin cô và Mặc Hàn Phong ly hôn thì ngay lập lên phòng tìm cô.

_ Bác Lâm?
Bà ấy từ từ tiến đến chỗ cô, đưa ánh mắt luyến tiếc nhìn cô.

_ Vậy là con phải rời đi sao? Tiểu Ly à, bác không nỡ...!
Hàn Ân Ly nấc nghẹn ôm lấy quản gia Lâm sau đó vỗ vỗ lưng bà như an ủi, ngay cả cô không nỡ rời xa bà ấy.

Nhưng biết làm sao được do ông trời đã sắp đặt làm sao trái được, nếu cô và quản gia Lâm có duyên ắt hẳn sẽ gặp lại nhau.

_ Bác Lâm, con đi rồi bác phải nhớ giữ gìn sức khỏe, không được làm việc quá sức nhé, Con sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho bác

Quản gia Lâm giàn dụa nước mắt mà gật đầu, một lúc sau thì phòng ngủ của cô truyền đến tiếng gõ cửa.

Hàn Ân Ly nghi hoặc đi lại mở cửa, người hiện trước mặt là trợ lý Nhan.

_ Trợ lý Nhan, Anh tìm tôi có chuyện gì sao?
Trợ lý Nhan ái ngại nhìn cô, sau đó cậu ta đưa một tệp hồ sơ trước mặt cô rồi nói.

_ Vâng, đây là Mặc tổng nhờ tôi đưa cái này cho Thiếu phu nhân ạ
Hàn Ân Ly ngơ ngẩn cầm lấy định hỏi trong này có gì nhưng không ngờ trợ lý Nhan đã chuồn mất, cô lắc đầu ngao ngán mở tệp hồ sơ ra.

Hiện trước mắt cô ba ba từ Đơn Ly Hôn khiến cô không khỏi cười nhạt.

Quản gia Lâm thấy sắc mặt không được ổn của cô liền lo lắng đi lại hỏi.

_ Trong đó ghi gì vậy Tiểu Ly?
_ Không có gì đâu bác, chỉ là đơn ly hôn mà Mặc Hàn Phong gửi đến thôi ạ
Hàn Ân Ly cười khổ trả lời, quản gia Lâm vì muốn cô yên tĩnh suy nghĩ nên đã an ủi vài câu rồi nhanh chóng rời đi.

Đặt tờ giấy ly hôn xuống bàn, Hàn Ân Ly không hề chừng chừ mà cầm cây bút lên ký tên vào đó, kể từ nay cô và Mặc Hàn Phong sẽ không liên quan đến nhau nữa, giờ thì hai người họ chính thức trở thành người xa lạ với nhau.

Hàn Ân Ly cố nén nước mắt vào trong, mở tủ quần áo ra sau đó xếp gọn vào trong vali.

Nhưng những thứ liên quan đến Mặc Hàn Phong, cô lại đem bỏ vào vali luôn.

...!
Hàn Tuyết Nhàn sau khi ngủ được một giấc thì tỉnh dậy, cô ta uyển chuyển bước xuống giường vệ sinh cá nhân rồi đi xuống dưới lầu.

Đúng lúc này cô ta thấy Hàn Ân Ly đang ôm lấy quản gia Lâm và có vali bên cạnh, khoé môi cô ta không ngừng nâng lên đầy mục đích.


Hàn Tuyết Nhàn cầm lấy điện thoại gọi cho ai đó khoé miệng cô ta vẫn chưa ngừng cong lên, Rất nhanh nhất người kia bắt máy.

_ Em yêu, gọi cho anh có việc gì không?
_ Đường Thất, giúp em thực hiện một kế hoạch này được không?
_ Được, em nói đi
Hắn ta không suy nghĩ mà đồng ý, Hàn Tuyết Nhàn càng vui mừng hơn cô ta nhanh chóng nói ra kế hoạch cho Đường Thất nghe, nói qua nói lại mất ba phút rồi hai người họ nhanh chóng cúp máy.

Hàn Ân Ly ôm chầm lấy quản gia Lâm một hồi lâu mới buông bà ra, rất ngoan ngoãn nghe những lời dặn dò của bà, nghe xong lại không cầm được nước mắt mà bật khóc.

_ Bác Lâm, bác nhớ giữ gìn sức khỏe nhé...con sẽ thường xuyên gọi điện cho bác
_ Ừm, con cũng vậy nhé không được bỏ bữa đâu đó, Nếu không bà xót
Khẽ gật đầu với bà, Sau đó Hàn Ân Ly cầm lấy vali bước đi nhưng đúng lúc gặp Mặc Hàn Phong trước cửa, cô không hề để tâm mà cứ thế cầm vali bước qua anh.

Nhưng đi được nửa bước thì cổ tay bị anh nắm lấy, Hàn Ân Ly cười nhạt không ngoảnh mặt lại nhìn mà chỉ nhẹ nhàng gỡ tay anh ra rồi bước tiếp.

Hàn Tuyết Nhàn khi nhìn thấy Mặc Hàn Phong nắm tay cô thì không khỏi tức giận, cô ta lấy lại dáng vẻ điềm đạm mà uyển chuyển bước xuống cầu thang đi đến cho anh nũng nịu lên tiếng.

_ Anh Hàn Phong, sao anh lại về vào giờ này? À mà thôi, Em ra ngoài gặp chị gái của em nha, coi như nói lời chào tạm biệt với chị ấy
Dứt lời, cô ta còn định cho anh một nụ hôn vào mặt nhưng không ngờ bị anh nhanh chóng né tránh.


Hàn Tuyết Nhàn hơi bất ngờ với sự né tránh của anh nhưng rất nhanh cô ta nở nụ cười ngượng ngùng với anh rồi xoay người đi ra ngoài, lúc này nụ cười của cô ta trở nên méo xệch.

Chết tiệt! Mặc Hàn Phong vậy mà muốn tránh nụ hôn của cô ta, khiến cô ta cảm thấy xấu hổ không thôi.

Hàn Ân Ly kéo vali bước đi trên đường bộ hồn cô cứ thẫn thờ, giọt nước mắt tự nhiên rơi xuống nhưng rất nhanh cô lau đi.

Nhìn dòng người vội vàng bước qua mà lòng cô trầm xuống nao nao, đi đến trạm xe buýt cô lại ngôi thẫn thờ đợi xe buýt đến, miệng tự an ủi bản thân.

_ Không sao cả, cùng đếm một! hai! ba! rồi hãy quên đi tất cả nhé, Mà rơi nước mắt cũng không sao cả nhưng đừng bỏ rơi bản thân là được rồi
Ngồi đợi xe buýt mà mãi chưa đến, bỗng dưng một chiếc xe ô tô Wolkswagen màu đen ngừng trước mặt Hàn Ân Ly, cô chưa kịp định thần lại thì từ trong xe xuất hiện hai người đàn ông đô con bước ra, hai người họ nhanh chóng túm lấy cô đi vào xe.

_ Các người là ai? Mau buông tôi ra...buông ra...các người muốn bắt tôi làm gì?
Hàn Ân Ly không ngừng vùng vẫy, khiến hai người đàn ông đô con kia tức giận không thôi, một tên không hề thương hoa tiếc ngọc mà một phát vào gáy cô khiến cô ngất lịm đi, nhưng trước khi ngất cô còn nhìn thấy Hàn Tuyết Nhàn cũng đang ở trong xe..