"Cứ theo lệ thường, còn bệnh của Thái hậu chưa hết sao, người mới tiến cung đã gần năm tháng, bà ta không định gặp à?" Cảnh đế nhớ đến Thái hậu, cũng có chút thâm ý, người quý ở chỗ tự biết mình, nhưng dường như không có mấy người hiểu được.
 
"Có người nói còn đang uống thuốc ạ."
 
"Phải không? Xem ra là tâm bệnh rồi, bảo Thiệu Huân tiến cung, trẫm có việc thông báo với hắn."

 
"Vâng."
 
Sau khi Thiệu Huân tiến cung không biết cùng Hoàng thượng nói chuyện gì, ngày hôm sau lâm triều liền có một quyển tấu chương buộc tội Diệp gia nhận hoàng ân cũng không biết cám ơn, trắng trợn xâm chiếm ruột tốt, ức hiếp bách tính.
 
Hoàng thượng thêm một liều thuốc như vậy, hiệu quả là dựng sào thấy bóng, xế chiều hôm đó bệnh của Thái hậu đã khỏi rồi.
 
Mặc kệ bên ngoài còn không phải là do sợ bóng sợ gió sao? Yến tiệc trung thu trong cung vẫn phải làm lớn như năm vừa rồi.
 
Trong Thiêm Hi lâu, Thẩm Ngọc Quân cầm bản “Đại Vũ tứ phương chí” nằm trên ghế quý phi, nghĩ đến đủ loại biến động những ngày qua, cuối cùng đã một lần chân thật chứng kiến sự quả quyết tàn nhẫn của Hoàng thượng. Cũng may ngày đó nàng ghìm lại, không thì cũng bị biếm giống như Hoàng Quý dung rồi.
 
Ba năm mới cực nhọc vất vả bò lên vị trí Quý dung, không ngờ giờ lại trở lại như lúc đầu. Hậu cung này đúng là thay đổi trong nháy mắt, chỉ mới mấy tháng, trong cung đã chết ba, biếm một.
 
Tôn Quý tần là tần phi có phân vị cao, chết còn có người nhớ đến, vậy còn Khổng Thường tại và An Bảo lâm thì sao? Cứ như vậy mà im hơi lặng tiếng không còn tồn tại. Mỗi khi nghĩ như vậy, Thẩm Ngọc Quân lại càng nhận ra phải theo ý của Hoàng thượng, chuyện nên làm thì cẩn thận làm cho tốt, chuyện không nên làm thì nhất định đừng dính vào.
 


Nói trong cung đầy tiểu chủ lớn nhỏ, thật ra trong cung này chỉ có một chủ tử, đó chính là Hoàng thượng. Thiên hạ này họ Nguyên, hậu cung này tất nhiên cũng mang họ Nguyên.
 
Lúc này Thu Cúc vào phòng  bẩm báo: "Tiểu chủ, nô tỳ đã hỏi thăm rõ rồi ạ."
 
Thẩm Ngọc Quân đặt quyển sách trên tay xuống, nhìn về phía Thu Cúc: "Các nàng mất như thế nào?"
 
"Bẩm tiểu chủ, Khổng Thường tại là bị hù chết, nô tỳ tốn không ít bạc nhưng làm sao cũng không nghe được nàng ấy bị hù chết như thế nào. Còn An Bảo lâm, chắc là xuất thân cùng một nơi với Hồng Lăng." Thu Cúc nói đến đây thì ngừng.
 
"Hù chết?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ngọc Quân có hơi trắng, Khổng Thường tại là phi tần mới tiến cung, căn cơ còn cạn, cũng không được sủng ái, chỉ là vận khí tốt một chút, được Hoàng thượng lâm hạnh một lần, tấn lên Thường tại. Nàng có thể lọt vào mắt của ai đây?
 
"Còn Liễu Thường tại trong cung của Tôn Quý tần, ngươi biết tình hình của nàng thế nào không?" Thẩm Ngọc Quân nghĩ đến Liễu Tuệ, đó cũng là một người giỏi giả vờ. Lúc tuyển tú nàng đã từng chứng kiến. Nếu nói Thẩm Ngọc Quân nàng đã đủ giả vờ, nhưng so với Liễu Tuệ, nàng vẫn tự thấy không đủ. Một nữ tử có tâm cơ như vậy, dù thế nào lúc đó nàng ta cũng sẽ không mai một.
 
 "Liễu Thường tại nhát gan, chấn kinh quá độ, Hoàng hậu nương nương nhân từ, để cho nàng chuyển đến Huyên Nhã các. Trong Huyên Nhã các còn có một vị tiểu chủ, Dương Quý nhân, cũng là mới chuyển đến gần đây." Thu Cúc vẫn rất tán thưởng thái độ không khinh thường bất kỳ người nào của chủ tử nhà mình.
 
"Chấn kinh quá độ? Cũng đúng, nhu nhược như Liễu Thường tại sao có thể chịu được hù dọa chứ." Khổng Thường tại chính là bị hù chết, sức lực của nàng có thể lớn hơn Liễu Tuệ một chút, dù sao cũng đã được ân sủng.
 
"Đi lại nhiều ngày như thế ngươi cũng mệt rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi."
 
"Vâng"
 
Sau khi Thu Cúc lui ra, Trúc Vũ không nhịn được hỏi: "Tiểu chủ có nghi ngờ gì ạ?"

 
Thẩm Ngọc Quân thở dài một hơi: "Trong cung này không được yên bình, Thiêm Hi lâu, các ngươi đã lật lên như thế nào rồi?"
 
"Bên ngoài viện tử, mọi ngóc ngách hẻo lánh đều kiểm tra tất cả, không có bất thường gì. Thư các, khố phòng, tẩm phòng của tiểu chủ đều đã kiểm tra, cũng không thấy điều gì."
 
"Kiểm tra lần nữa, ta luôn cảm thấy nhất định là có chuyện." Thẩm Ngọc Quân vẫn nhớ Thu Cúc nói Lý Uyển nghi và Kim Đức dung chết như thế nào, giờ lại thêm một Khổng Thường tại, đều là chết không rõ ràng: "Chỉ kiểm tra Thiêm Hi lâu, những nơi khác không cần lo, nhớ nhất định phải cẩn thận."
 
"Vâng," Trúc Vân Trúc Vũ cùng biết chắc chắn Thiêm Hi lâu có vấn đề, nhưng mấy ngày nay, các nàng chỉ còn thiếu lật cả hang chuột lên, nhưng không tra ra bất cứ căn nguyên gì.
 
"Hai ngày nữa chính là trung thu, tiểu chủ chuẩn bị tài nghệ gì ạ?" Trúc Vũ hỏi, dù sao trung thu hàng năm đều là giày vò một lần, có một số việc nhất định phải chuyển bị cho tốt.
 
"Không cần, hiện tại chủ tử nhà ngươi đã đủ chói mắt rồi, ta cũng không muốn làm ra cái gì nổi bật nữa. Nếu không phải là trung thu, ta cũng muốn cáo ốm trốn rồi. Nơi nhiều người, thị phi cũng nhiều." Thẩm Ngọc Quân nghĩ đến là đau đầu, nhưng cũng may gần đây mọi người không dám có hành động bất thường trước đầu gió, an phận hơn nhiều.
 
Cho dù là rất không muốn, trung thu vẫn đến. Giống như năm rồi, yến tiệc trung thu năm nay vẫn diễn ra ở Hà Phong điện. Hà Phong điện này quả như tên gọi, là một tiểu đảo nhân tạo được xây dựng trên trung tâm hồ sen, bốn mặt đều là hồ. Hiện giờ chính là lúc sen nở, hàng nghìn đóa sen trắng, thật là tươi đẹp tráng lệ!
 
Ngày mười lăm tháng tám hôm đó, thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây không cần suy nghĩ nhiều cũng biết buổi tối nhất định sẽ có ánh trăng. Phẩm cua uống rượu, đón gió ngắm trăng đùa sen, chuyện đẹp của đời người có lẽ cũng chỉ là như vậy.
 
Cuối giờ thân, phi tần các cung đã tề tụ tại Hà Phong điện. Vốn tưởng trải qua quãng thời gian này mọi người nhiều ít cũng sẽ khiêm tốn một chút. Là nàng nghĩ sai rồi, chỉ cần ở nơi có Hoàng thượng, không có lúc nào là yên tĩnh.
 
Thẩm Ngọc Quân vẫn khiêm tốn giống như trước, ăn mặc cũng không nổi bật, cũng không nặng nề, một bộ cung trang màu hồng cánh sen nhưng thật ra lại thanh nhã. Một bước vào Hà Phong điện, không nói đến trang trí trong điện, chỉ nói mỹ nhân khắp điện cũng đã đủ làm mọi người say mê.
 

Thẩm Ngọc Quân phân vị Đức dung, chính ngũ phẩm. Lúc nàng đến đến cũng có thể coi như là chỉ bấm đốt ngón tay, phi tần địa vị cao đều chưa đến, tứ phẩm cũng chỉ đến một người. Thẩm Ngọc Quân tìm được vị trí của mình, cùng làm lễ gặp mặt với Hồ Đức dung bên tay phải, còn Diệp Đức dung bên tay trái của nàng chưa đến, trái lại Hứa Đức nghi cách mấy chỗ đã an vị rồi.
 
Khoảng qua thời gian uống hai chung trà, một số phi tần địa vị cao lần lượt đến, Diệp Đức dung bên cạnh nàng vẫn chưa tới.
 
Giờ dậu vừa qua được một khác, công công bên ngoài ngâm xướng: "Hoàng thượng giá lâm, Thái hậu nương nương giá lâm, Hoàng hậu nương nương giá lâm!"
 
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thái hậu nương nương kim an, Hoàng hậu nương nương kim an!”
 
"Đứng dậy hết đi," sau khi Hoàng thượng ngồi xuống liền giơ tay cho mọi người đứng lên.
 
Thẩm Ngọc Quân đứng dậy xong cũng không dám lén nhìn xung quanh, cứ quy quy củ củ ngồi trở lại vị trí của mình. Ngồi xuống rồi mới dám ngẩng đầu lên nhìn về phía chủ vị. Thảo nào, nàng nói sao Diệp Đức dung còn chưa đến, thì ra là đi theo hầu hạ bên cạnh Thái hậu, Diệp Đức dung này đang đứng phía sau Thái hậu.
 
Thẩm Ngọc Quân vô thức muốn nhìn thử sắc mặt của Hoàng hậu như thế nào. Thái hậu làm như vậy, ý tứ bên trong thật đúng là rõ ràng. Nhưng nhìn sắc mặt như thường của Hoàng hậu, nói vậy cũng không đặt Diệp Đức dung vào mắt.
 
Lúc này nếu nói Hoàng hậu không tức giận thì chỉ là giả, nhưng không đáng để tỏ thái độ với Thái hậu. Chủ yếu hôm nay người Thái hậu muốn cất nhắc là Diệp Đức dung không có đầu óc này, nếu hôm nay người đứng đây là Diệp Thượng Nguyệt, nàng có lẽ sẽ không bình tĩnh như vậy.
 
Hoàng hậu tức thì tức, nhưng gia yến trung thu, không thể đánh mất mặt mũi của Hoàng thượng. Làm Hoàng hậu, dưới gối lại không con... Không con, Hoàng hậu cười nhìn về phía Diệp Đức dung, Thái hậu cho là nàng không biết chút tâm tư này của bà ta ư.
 
"Hôm nay là trung thu, ngày nhà nhà đoàn viên, trước tiên nhi tử và Hoàng hậu kính mẫu hậu một ly, chúc mẫu hậu tường khang kim an!" Hoàng thượng dẫn Hoàng hậu nâng ly rượu lên.
 
Tuy Thái hậu đã bị bệnh nhiều ngày, nhưng bà ta không dám không nâng, dù sao Hoàng thượng cũng đã đưa ra cảnh cáo.
 
"Lòng hiếu thảo của Hoàng thượng, ai gia hiểu, Ai gia cũng chúc Hoàng thượng quốc thái dân an."
 
Ba vị chủ tử với tâm tư khác nhau cứ như vậy mà uống ly rượu kia. Sau đó Hoàng hậu dẫn các phi thần kính rượu cung chúc Hoàng thượng và Thái hậu.

 
Vài ly rượu vào bụng, Thẩm Ngọc Quân cảm thấy cả người đều ấm áp. Rượu này ở nhà nàng cũng ngầm tập uống, dù sao đi lại trong cung, nếu như ngày nào đó say rượu hỏng việc, đó chính là bỏ mạng.
 
"Hoàng thượng, thần thiếp mời người một ly." Thục phi nương nương mở đầu các phi tần mời rượu: "Chúc người trường nhạc vô cực!"
 
"Tốt," Cảnh đế cũng không nói nhiều, dứt khoát nhấp một ngụm: "Ái phi ngồi xuống đi."
 
"Hoàng thượng, hôm nay Đại Hoàng tử cũng đến, ngày nào cũng nhắc phụ hoàng. Hôm nay thần thiếp có dỗ thế nào cũng không ngăn được nó muốn đến gặp người." Thục phi nhận Đại Hoàng tử Nguyên An từ trong tay nhũ mẫu.
 
Đại Hoàng tử Nguyên An năm nay bốn tuổi, mẹ đẻ là Hứa Đức nghi, nhưng Hứa Đức nghi phân vị thấp, không thể nuôi nấng con nối dòng, cho nên khi Đại Hoàng tử sinh ra đã bị ôm đến chỗ Thục phi nuôi.
 
Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngọc Quân thấy đứa bé này, bốn tuổi, nhìn mũm mĩm đáng yêu, giống như đại chất tử trong nhà, làm cho người ta yêu thích. Nhưng nàng biết trong hậu cung chuyện không thể dính đến nhất chính là con nối dòng, trong lòng nhớ lại, sau này thấy đứa bé như thế này đều phải cẩn thận, tốt nhất là chạy ra xa.
 
"Ôm đến đây, cho trẫm nhìn một cái." Cảnh đế không có nhiều biểu hiện, nhìn còn giống như là lạnh lùng.
 
Thẩm Ngọc Quân dùng dư quang nơi khóe mắt quét qua Hứa Đức nghi ở phía xa, nhìn như không có gì, nhưng chiếc khăn trong tay đã sắp vặn thành một sợi rồi. Trẻ con đều là miếng thịt trên người mẫu thân, sao có thể không lo lắng đây?
 
Cuối cùng Đại Hoàng tử vẫn không thể lọt vào mắt Hoàng thượng, vẫn luôn là Hoàng hậu bế, cũng chỉ trong thời gian một ly trà nhỏ đã cho nhũ mẫu đưa xuống dưới. Sau đó cung yến chính thức bắt đầu.
 
Thẩm Ngọc Quân nhìn chằm chằm vào một bàn đầy cua trước mặt hồi lâu, muốn ăn lại không dám ăn. Nàng đúng là rất thích ăn cua, nhưng lần nào mẫu thân cũng nói cua có tính hàn, không có lợi cho thân thể của nữ tử. Từ sáu năm trước nàng có thấy cũng đã không chạm vào rồi. Hôm này, nàng ăn hay là chỉ thưởng thức mùi vị, hoặc là nhìn người khác ăn? Khuôn mặt nàng có hơi rối rắm.
 
Cảnh đế tuy là đang nhìn vũ nữ đang nhảy múa nhưng dư quang ở khóe mắt vẫn quét nhìn tư thái của các phi tần. Những người khác hoặc ít hoặc nhiều đều xã giao với chung quanh, ngược lại chỉ có một vị đã nhìn chằm chằm bàn ăn hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, làm cho Cảnh đế tò mò cua trên bàn ăn của nàng có cái gì hấp dẫn người ngồi ở đó hay không?