Trong điện Thừa Ân lúc này, có thể nói là một mớ hỗn độn, y phục rải rác khắp nơi. Phía trong chiếc màn giường màu vàng sáng, Cảnh đế híp đôi mắt phượng nhìn nữ nhân mình đang ôm trước ngực. Thân thể mềm mại trắng như tuyết đầy những vết xanh tím, trên gương mặt lớn bằng bàn tay có thể thấy rõ nước mắt, cái miệng nhỏ anh đào sưng đỏ thỉnh thoảng còn mím lại, nhìn vô cùng ấm ức đáng thương.
 
Cảnh đế không muốn thừa nhận vừa rồi bản thân mất khống chế, làm lơ khi nàng khóc lóc cầu xin, đòi hỏi nàng hết lần này đến lần khác. Biết rõ đây là lần đầu nàng nhận được ân sủng, nhưng hắn không thể khống chế được bản thân muốn nàng. Trên người Thẩm Ngọc Quân, Cảnh đế cảm nhận được tư vị mất hồn chưa từng có. Thoáng thấy lông mi Thẩm Ngọc Quân khẽ run, Cảnh đế biết nàng đang giả vờ ngủ. Bỏ đi, đêm nay là do mình mất khống chế, khoan dung cho nàng một chút vậy.
 
"Trở về nghỉ ngơi, dưỡng thân thể cho thật tốt, lần sau trẫm sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng như vậy đâu. Nàng cứ nghỉ ngơi ở đây đi, tỉnh ngủ rồi về, trẫm sẽ phái người truyền lời ngày mai cho nàng miễn thỉnh an."

 
Cảnh đế nói với Thẩm Ngọc Quân đang "ngủ", thấy người này tiếp tục giả vờ ngủ thì hừ một tiếng, sau đó đứng dậy gọi Lộ công công vào hầu hạ, chờ xử lý mọi thứ xong xuôi, Cảnh đế liền rời khỏi điện Thừa  Ân.
 
Sau khi Cảnh đế rời đi, Thẩm Ngọc Quân mở hai mắt, đôi mắt long lanh ngấn nước đầy ấm ức, thầm oán trách trong lòng, đúng là cầm thú mà, giống như trăm tám mươi năm chưa khai trai, cũng may bản thân thông minh cuối cùng giả vờ bất tỉnh, bằng không nhất định còn thảm hại hơn nhiều. Thẩm Ngọc Quân nhịn đau ngồi dậy, gọi Trúc Vũ Trúc Vân tiến vào hầu hạ.
 
Hai người thấy Thẩm Ngọc Quân toàn thân xanh tím đều đau lòng vô cùng, dưới đáy lòng còn đại nghịch bất đạo trách tội Nguyên Cảnh đế dã man lỗ mãng thô bạo, không biết thương hoa tiếc ngọc.
 
"Tiểu chủ, Hoàng thượng cho phép người ở đây nghỉ ngơi đến sáng, người nắm bắt thời gian nghỉ ngơi đi." Trúc Vũ đau lòng khuyên nhủ.
 
"Trong hậu cung phi tần dưới tam phẩm không thể ngủ lại Thừa Ân điện. Mặc dù Hoàng thượng ban ân ta cũng không thể làm bậy, để người ta giữ lại làm đầu đề câu chuyện. Được rồi, ta không sao, nhanh chóng thu dọn đi, giờ thìn còn phải đến thỉnh an Hoàng hậu nữa."
 
Tần phi lần đầu tiên thị tẩm, dựa theo quy tắc phải đi thỉnh an Hoàng hậu, sau đó chờ tăng phân vị lại đến thỉnh an lần nữa.
 
"Không phải Hoàng thượng nói cho người miễn thỉnh an hôm nay sao?"
 

Trúc Vân không nhịn được gõ đầu Trúc Vũ: "Ngươi đần à, hiện tại tiểu chủ chỉ mới được ân sủng đã không đi thỉnh an Hoàng hậu, tuy nói có Hoàng thượng ban lệnh miễn, nhưng cũng khó tránh khỏi bị người có tâm nói tiểu chủ vừa mới nhận ân sủng đã cậy sủng mà kiêu. Bây giờ trong hậu cung có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tiểu chủ, ngươi không biết à, nhanh chóng thu dọn lại đi, tiểu chủ cần nghỉ ngơi một chút."
 
Cuối cùng đến giờ dần một khắc Thẩm Ngọc Quân mới về đến Thiêm Hi lâu và bắt đầu nghỉ ngơi, vừa ngủ một lúc đã đến giờ mẹo hai khắc. Thẩm Ngọc Quân sau khi đã được cung nữ chuẩn bị xong bèn đến cung Cảnh Nhân thỉnh an.
 
“Nương nương, Thẩm Lương viện đến thỉnh an nương nương,” Ngụy công công trong cung Hoàng Hậu bẩm báo.
 
"A, nàng ấy thật hiểu quy tắc!" Hoàng hậu ngồi trước gương để Dung ma ma sửa soạn trang điểm: "Để nàng ấy ở trong điện chờ trước đi."
 
"Vâng"
 
Rất nhanh phi tần trong cung đều đã đến đông đủ.

 
"Hôm qua muội muội mới thị tẩm, vậy mà hôm nay lại đến sớm thật," Diệp Tiệp dư cười duyên dáng che miệng nói: "Nhìn muội muội thật tươi tắn, chắc là khỏe mạnh hơn nhiều so với Diệp Đức dung."
 
Sau lần thị tẩm đầu tiên, Diệp Đức dung lấy thân thể không khỏe làm lý do để không thỉnh an Hoàng hậu.
 
Thẩm Ngọc Quân biết thỉnh an hôm nay sẽ không suôn sẻ, trong lòng sớm cho chuẩn bị, lấy bất biến ứng vạn biến: "Đa tạ Diệp Tiệp dư khích lệ." 
 
Thẩm Ngọc Quân nói xong lập tức lui về an tĩnh đứng ở một bên.
 
Diệp Tiệp dư thấy quyền đánh vào bông, cảm thấy không có gì thú vị, cũng không nói gì nữa.
 
Qua khoảng thời gian uống một chung trà, Hoàng hậu nương nương ra tới.
 
"Ồ, Thẩm Lương viện cũng tới à!" Hoàng hậu nương nương như là bất ngờ nói: "Hôm qua ngươi vừa mới thị tẩm, thân thể còn quá mệt mỏi, Hoàng thượng cũng phái cung nhân đến đây dặn dò, nói hôm nay cho ngươi miễn thỉnh an, không ngờ ngươi lại đến rồi."
 
Thẩm Ngọc Quân vội vàng đứng dậy thỉnh an Hoàng hậu lần nữa: "Tần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thiên tuế kim an."
 
"Đứng lên đi, Thẩm Lương viên quá câu nệ rồi!" Hoàng hậu hơi nhướng mi nói. Nghe lời là tốt rồi, hiểu quy tắc hơn so với những kẻ không hiểu chuyện kia. 
 
Thẩm Ngọc Quân đứng dậy nói: "Tuy là Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương quan tâm thần thiếp, nhưng tần thiếp không thể lầm bậy, có thể thỉnh an Hoàng hậu nương nương là phúc khí của tần thiếp."
 
“Biết ngươi hiểu quy củ rồi, mau ngồi xuống đi!” Hoàng hậu vừa lòng mỉm cười vì Thẩm Ngọc Quân vẫn tuân thủ quy cũ.
 
“Gần đây thân thể của Chu Tần có khá hơn không?”
 
“Đa tạ Hoàng Hậu nương nương quan tâm, thân thể của tần thiếp đã rất tốt.” Trước đó vài ngày Chu Ngưng Ngữ vô ý cảm lạnh, khổ sở một thời gian.
 
“Nay tần thiếp đặc biệt đến thỉnh an, cũng cảm ơn nương nương đã ban cho loại thuốc tốt nhất, tần thiếp mới có thể tốt lên nhanh như vậy!”
 
“Tốt hơn là được rồi,” ánh mắt của Hoàng hậu giống như trong lúc vô tình đảo qua các phi tần bên dưới, cười nói: “Mọi người đều là tỷ muội, phải bảo trọng thân thể, mới có thể hầu hạ Hoàng thượng, vì Hoàng thượng kéo dài con nối dõi.”
 
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương nhắc nhở!” Các phi tần đều đứng dậy phúc lễ.
 
“Ừm, các ngươi biết là tốt rồi, đều đứng dậy ngồi xuống đi.”

 
“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương!”
 
Cứ như vậy ngươi tới ta đi khoảng thời gian đốt một nén nhang, mọi người đều giải tán.
 
Thẩm Ngọc Quân mang theo Trúc Vân và Thu Cúc cùng trở lại Thiêm Hi lâu, vừa tiến vào bên trong Thẩm Ngọc Quân đã không chống chịu nỗi mềm nhũn ngã xuống giường.
 
"Tiểu chủ, người không sao chứ?" Trúc Vũ vội tiến lên hầu hạ Thẩm Ngọc Quân: "Nô tỳ hầu hạ người nghỉ ngơi nhé?"
 
Thẩm Ngọc Quân xua tay ngăn lại, nàng nói: "Hiện tại còn chưa phải lúc, đợi lát nữa còn có việc, ngươi đi chuẩn bị ít thức ăn trước, ta ăn vào sẽ đỡ hơn một chút."
 
Thẩm Ngọc Quân nghĩ cho dù tối hôm qua bản thân có lọt vào mắt Hoàng thượng hay không, thì hôm nay dù gì cũng sẽ có thánh chỉ đến.
 
Trúc Vũ tuy không yên tâm nhưng cũng vẫn hiểu chuyện: "Vâng, nô tỳ lập tức đi căn dặn."
 
Rất nhanh, Trúc Vân và Đông Mai đã đưa đồ ăn sáng đến, hầu hạ Thẩm Ngọc Quân dùng một chút.
 
Ăn xong bữa sáng, Thẩm Ngọc Quân mới cảm thấy mình như sống lại. Nàng thật sự vô cùng mệt mỏi, trong lòng không khỏi có mấy câu oán hận Cảnh đế không biết kiềm chế, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, ít nhất bước đầu tiên cũng không tệ lắm, ngày sau sống ở hậu cung cũng sẽ khoan khoái hơn.
 
Khoảng một canh giờ sau, Lộ công công mang theo ý chỉ đi vào Thiêm Hi lâu.
 
Thẩm Ngọc Quân dẫn đầu cung nhân của Thiêm Hi lâu quỳ xuống nghênh tiếp thánh chỉ.
 
“Thẩm thị Ngọc Quân, đoan trang ung dung thông minh, tâm hồn thuần khiết dịu dàng, rất hợp lòng trẫm, đặc biệt phong làm từ ngũ phẩm Uyển nghi. Khâm thử!”
 
“Tần thiếp tạ ơn Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Thẩm Ngọc Quân khấu tạ xong thì đứng dậy dưới sự nâng đỡ của Trúc Vũ.
 
Lộ công công hành lễ với Thẩm Ngọc Quân: "Chúc mừng Thẩm Uyển nghi tiểu chủ! Hoàng thượng còn ban một thất [1] lụa Hương Vân, một thất gấm trắng, một đôi vòng tay Cảnh Thái Lam [2], một thanh ngọc Như Ý, một hộc [3] trân châu, một cặp bộ diêu vàng...  Tặng cho nương nương thưởng thức."
 
[1] Thất (匹):  Tính số vải lụa gọi là thất, đời xưa tính dài bốn trượng là một thất. 
 
[2] Cảnh Thái lam còn được coi là “Pháp lang với sợi khảm trên đồng ”, là đồ thủ công mỹ nghệ truyền thống nổi tiếng của Trung Quốc, cũng là một trong tám tuyệt tác của Yến Kinh (tức Bắc Kinh ngày xưa). Do màu men trên phôi kim loại lấy màu lam là chính, cũng vì đồ mỹ nghệ này ra đời và thịnh hành vào niên hiệu Cảnh Thái nhà Minh (từ 1450-1457), nên được gọi là Cảnh Thái lam.

 
[3] Hộc (斛): Đồ đong lường ngày xưa, thường bằng gỗ, dung tích là mười đấu, khoảng hai mươi lít.
 
Tuy nói Thẩm Ngọc Quân là hậu phi, nhưng nếu muốn sống dễ dàng trong hậu cung thì phải nhún nhường người bên cạnh Hoàng thượng. Nói câu nực cười là, thời gian người ngự tiền ở bên cạnh Hoàng thượng còn nhiều hơn so với hậu phi các nàng. Bên người các đời quân chủ không chỉ có người thổi gió bên gối, mà người mách lẻo cũng rất nhiều.
 
“Đa tạ công công!” Thẩm Ngọc Quân ra hiệu Trúc Vân ban thưởng cho cung nhân đến tuyên chỉ.
 
Lộ công công cũng không khách sáo, trực tiếp nhận ban thưởng, rồi hành lễ với Thẩm Ngọc Quân lần nữa: “Nô tài phải đi về phục chỉ, xin cáo lui trước.”
 
“Vậy công công đi thong thả, Tiểu Đặng Tử thay ta tiễn Lộ công công.” Thẩm Ngọc Quân phân phó một đại thái giám.
 
“Vâng”
 
“Chúc mừng tiểu chủ, chúc mừng tiểu chủ!” Trúc Vũ dẫn đầu các cung nhân Thiêm Hi Lâu hành lễ với Thẩm Ngọc Quân.
 
“Đứng lên đi, hôm nay đều có thưởng, lát nữa các ngươi đến chỗ Trúc Vân lĩnh thưởng đi.” Thẩm Ngọc Quân không phải là người keo kiệt, cũng rất hiểu đạo dùng người: “Tình hình trong cung hiện giờ mọi người cũng đều biết, nên sao được sự, cũng không cần ta nói thêm gì nữa, các ngươi đều nhìn mà làm đi.”
 
“Nô tỳ (nô tài) cẩn tuân lời dạy của tiểu giáo, nhất định sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm!”
 
"Hiểu là được rồi," Thẩm Ngọc Quân hài lòng ra mặt: "Lui xuống đi."
 
"Mấy thứ này cũng không cần dùng, Thu Cúc lập danh sách những thứ nhận được rồi cất trong kho đi."
 
Thẩm Ngọc Quân nhìn những thứ ban thưởng chân thật trước mắt, phút chốc thân thể không còn đau nữa,tinh thần cũng thoải mái, chuyện giống như tối hôm qua có thể tới thêm nhiều lần cũng được.
 
"Tiểu chủ, việc này có gây chú ý quá không ạ?" Trúc Vũ tuy rằng vui vẻ vì chủ tử nhà mình tấn chức nhưng cũng rất lo lắng, dù sao cũng là tăng hai phân vị, điều này trừ Chu Tần ra, tiểu chủ cũng xem như là khác biệt.
 
"Gây chú ý thì sao?" Thẩm Ngọc Quân ngồi trên giường híp mắt nói: "Nữ nhân trong cung không phải là tranh giành thứ này sao?"
 
Phi tần hậu cung tranh sủng không phải đều vị nâng cao phân vị sao? Không có phân vị tương đối thì ở trong hậu cung cũng chỉ làm thịt cá cho người khác; không có phân vị tương đối, ngay cả sinh con cũng không phải của mình. Hiện tại các Công chúa, Hoàng tử có người nào được nuôi dưới gối của thân mẫu đâu, đều không phải vì thân mẫu của bọn họ có phân vị quá thấp sao?
 
Thẩm Ngọc Quân lo lắng tình trạng trước mắt của mình, vì những lời nói của Hoàng thượng tối qua, nàng biết mấy ngày sau hắn sẽ không gọi nàng đến thị tẩm.
 
Thẩm Ngọc Quân thấy Trúc Vũ vẫn có chút lo lắng bèn nói: "Ngươi yên tâm, tiểu chủ nhà ngươi hiện tại còn không đến mức gây chú ý, phía sau không phải còn có người sao?"
 
Trúc Vũ không phải người ngốc, một câu đã thông, biết chủ tử nhà mình tự có tính toán, trong lòng cũng khoan khoái hơn rất nhiều.
 
“Tiểu chủ, Phùng Quý nhân và Tiền Thường tại tới,” Đông Mai tiến vào báo lại.
 

"Mời vào đi," Thẩm Ngọc Quân chỉnh lại trang dung đứng dậy ra ngoài đại sảnh.
 
“Chúc mừng Thẩm tỷ tỷ, chúc mừng Thẩm tỷ tỷ!” 
 
Phùng Yên Nhiên cùng Tiền Lạc Tích khom người hành lễ với Thẩm Ngọc Quân. Hôm nay không làm lấy lệ giống như trước đây vài ngày. Đây là có chuyện đến cầu xin nàng rồi!
 
“Hai vị muội muội mau mau đứng dậy!” Thẩm Ngọc Quân đi tới kéo hai người bọn họ lên, cười nói: “Hai vị muội muội đa lễ quá rồi!” Diễn trò thì vẫn phải diễn.
 
“Đây là việc nên làm, tỷ tỷ rộng lượng, nhưng bọn muội cũng không thể mất quy củ được.” Tiền Lạc Tích nhìn như rất chân thành nói.
 
Thẩm Ngọc Quân cười khẩy trong lòng, có cảm giác được thứ phân vị này thật là tốt nha, hôm qua còn cao ngạo vô cùng, hôm nay đã không thể không cúi đầu: “Hai vị muội muội làm ta không dám nhận. Nào, mời ngồi, Trúc Vũ dâng trà.”
 
Thẩm Ngọc Quân dẫn Phùng Yên Nhiên và Tiền Lạc Tích đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
 
Tiền Lạc Tích mở miệng trước: "Vẫn là lần đầu tiên tới Thiêm Hi lâu của tỷ tỷ, ở đây thật sự là vô cùng lịch sự tao nhã! Tỷ tỷ, hôm nay muội và Phùng tỷ tỷ đến là để chúc mừng tỷ tỷ, chúc mừng tỷ tỷ tấn chức Uyển nghi. Muội cũng không có gì để tặng, đành mang đến một lọ hương lộ."
 
Tiền Lạc Tích cho Cát Tường trình lên một chiếc lọ sứ trắng nho nhỏ tinh xảo được đựng trong chiếc hộp gỗ, mở nút lọ, trong phòng lập tức tràn ngập hương hoa hồng: "Đây là hương lộ mới ra năm nay của Hương Mãn các, muội được một lọ, bây giờ đưa tới cho tỷ tỷ, mong rằng tỷ tỷ đừng ghét bỏ!"
 
"Quả nhiên là thơm vô cùng, muội muội khiêm tốn rồi, trong kinh thành ai không biết hương lộ của Hương Mãn các luôn hút hàng, huống chi đây lại là hương lộ hoa hồng!" Thẩm Ngọc Quân không thích hương lộ, ngoại trừ người bên cạnh, người ngoài không ai biết.
 
"Tỷ tỷ thích là tốt rồi," Tiền Lạc Tích ra vẻ rất vui mừng.
 
"Tiền muội muội tặng đồ hiếm lạ như vậy, muội cũng ngại lấy quà của mình ra." Phùng Yên Nhiên giống như bất mãn nói: "Khi muội còn ở khuê phòng ngẫu nhiên tìm được một khối thạch anh tím, tuy không đáng bao nhiêu tiền, nhưng tỷ tỷ có làn da trắng trẻo, rất hợp để làm trang sức, mong rằng tỷ tỷ đừng chê bai."
 
Phùng Yên Nhiên nói xong, bèn ra hiệu cho Tịch Vân dâng đồ lên.
 
"Muội muội nói đùa rồi, tử thạch anh là vật hiếm thấy, ta là lần đầu tiên ta nhìn thấy đó," Thẩm Ngọc Quân khiêm tốn nói, thạch anh tím không đáng giá như tử ngọc, có điều lại trong suốt, tuy hiếm gặp nhưng mẫu thân nàng cũng có một bộ trang sức bằng thạch anh tím, trước kia còn nói phải cho nàng làm của hồi môn.
 
"Làm cho hai vị muội muội tốn kém, tỷ tỷ ta cảm thấy hổ thẹn!"
 
"Thẩm tỷ tỷ vạn lần đừng nói vậy, chúng ta đều là tỷ muội, sau này còn cần tỷ tỷ quan tâm nhiều hơn," Tiền Lạc Tích vội nói tiếp: "Hơn nữa mấy thứ này hiện giờ đưa tặng cho tỷ tỷ cũng xem như là không bị mai một."
 
"Đúng vậy ạ, hiện tại trong cung ai không biết tỷ tỷ được Hoàng thượng yêu thích. Tỷ tỷ có thể thích đồ vật của bọn muội đưa tặng chính là phúc khí của bọn muội!" Dù sao thì Phùng Yên Nhiên cũng không có đầu óc như Tiền Lạc Tích, cứ như thế nói thẳng ra suy nghĩ của mình.
 
"Hai vị muội muội nói vậy, ta thật không có chỗ dung thân, tâm ý của Hoàng thượng sao chúng ta có thể suy đoán được, mong hai vị muội muội sau này đừng nói như thế nữa, để tránh làm người khác chê cười."
 
Thẩm Ngọc Quân vốn còn muốn tiếp tục ứng phó, nhưng nghe Phùng Yên Nhiên nói vậy thì có chút không vừa ý.