21.

Đảo mắt đã đến đông chí.

Ta cùng với Tiêu Việt Ly đứng bên ngoài cửa cung, nhìn đèn đuốc sáng trưng trong hoàng cung.

Chờ tất cả đại thần vào cung rồi thì ta nói: "Vương gia, ngươi biết không? Nửa cuộc đời của ta đều chinh chiến trên lưng ngựa, chỉ vì mong muốn bảo vệ được một phương trời bình an. Ta chưa từng quá lộng quyền, cũng chưa từng dùng quyền thế trong tay để hại người."

Gã nghiêng đầu nhìn ta một cái rồi ra một hứa hẹn: "Thập Tam, nếu như lần này thành công, ta sẽ thả ngươi về Tây Bắc."

"Được, vậy ta tạ ơn Vương Gia trước."

Cuối giờ dậu, trời đã tối hẳn rồi.

Tiêu Việt Ly ra lệnh một tiếng, binh lính vây quanh hoàng cung.

Tiếng trống trận, tiếng đ.a.o k.i.ế.m, từng tiếng kêu từng âm thanh lọt vào tai.

Những thứ này làm ta nhớ tới vài năm ở Tây Bắc kia, cũng giống như vầy.

Đêm nào cũng chỉ mới ngủ được một nửa là đã nghe âm thanh c.h.é.m g.i.ế.t rồi lại bắt đầu đánh với Bắc Tề một hồi.

Khi đó ta chưa từng nghĩ tới, có một ngày đ.a.o của ta sẽ hướng về binh lính Đại Lương.

Đứng trước mặt đội quân tinh nhuệ của Tây Bắc, cấm vệ quân trong cung chẳng chịu nổi một kích.

Chỉ trong vòng nửa canh giờ, ta và Tiêu Việt Ly đã dẫn binh tới Trích Tinh Đài.

Hoàn toàn không có thương vong.

Trên Trích Tinh Đài, Tiêu Trần Dật mấy tháng không gặp đang nhàn nhã uống rượu, nhìn thấy binh mã của chúng ta, hắn cũng không hề hoảng sợ chút nào, ngược lại là một đám đại thần bị dọa tới mức khóc luôn.

Ta nhìn Tiêu Trần Dật, hoài nghi hắn giả bộ bệnh tới nghiện, làm bản thân mình bệnh thực sự rồi.

Chỉ mới mấy tháng không gặp, hắn gầy tới mức cằm có thể đ.â.m c.h.ế.t người.

Nhưng trước mắt không phải là lúc chú ý mấy thứ này.

Tiêu Việt Ly chỉ k.i.ế.m vào hắn rồi nói: "Tiêu Trần Dật, ngươi ngang ngược tàn bạo, đạo đức không xứng với ngôi vua. Bây giờ bổn vương muốn thay trời hành đạo."

Sau khi Tiêu Trần Dật uống một hơi hết ly rượu trên tay, hắn mới nhìn về Tiêu Việt Ly: "Hoàng thúc, người chán sống rồi hả?"

Tiêu Việt Ly giận dữ, nêu ra vài tội danh của Tiêu Trần Dật: "Tiêu Trần Dật, ngươi g.i.ế.t cha, thí đệ để ngồi trên ngôi vị hoàng đế. Sau khi lên ngôi, ngươi vẫn ác độc ngang ngược như cũ, ngay cả hoàng hậu và cha vợ của mình mà cũng không buông tha. Người như vậy, không xứng đáng làm quân."

Tiêu Trần Dật híp mắt: "Thí đệ, trẫm thừa nhận, g.i.ế.t cha, trẫm không nhận nổi. Ngươi có chứng cớ à?"

Tiêu Việt Ly nhìn Phúc công công đang hầu hạ bên cạnh hắn.

Phúc công công run rẩy vài lần, cuối cùng quỳ xuống tại chỗ, ông ta nói ra toàn bộ quá trình Tiêu Trần Dật g.i.ế.t tiên đế. Sau khi Nhị hoàng tử bị g.i.ế.t thì hắn tiễn bước tiên đế bằng một ly rượu độc.

Ta đã nói mà, sao tiên đế có thể c.h.ế.t đúng lúc như vậy chứ.

Các đại thần bị lời nói của Phúc công công đánh vào đầu bong bong bong, kinh ngạc và hoảng sợ tới mức chẳng quan tâm điều gì, họ dùng ánh mắt để nhìn cầm thú mà nhìn Tiêu Trần Dật, đồng thời cũng bày tỏ sự khiển trách.

Tiêu Trần Dật đón nhận ánh mắt khiển trách của các đại thần, lạnh nhạt uống thêm một chén rượu, cười khinh ra tiếng: "Dù là vậy, thì sao? Hoàng thúc, ngươi cho rằng dựa vào những tên binh lính vô dụng kia là có thể lật đổ trẫm à?"

Hắn: "G.i.ế.t cha mà trẫm cũng dám, g.i.ế.t thêm một hoàng thúc, cũng không vấn đề gì."

Nói xong, hắn nhìn về phía ta: "Yến tướng quân, ngươi cũng đi theo hoàng thúc mưu phản à?"

Lòng ta nói, thống soái Tây Bắc hiện tại ở sau lưng ta, đừng nhận làm người nha.

Nhưng mà Tiêu Trần Dật cứ nhất định phải hỏi ta.

Ta buộc lòng phải nhìn đám binh lính sau lưng hắn bằng ánh mắt khiển trách: "Xem tâm trạng đã, ngươi thả chén rượu trong tay ra trước, đừng c.h.ế.t vì say rượu, c.h.ế.t trong tay ta để ta hả giận thì ta sẽ suy xét đứng về phía ngươi."

Tiêu Trần Dật thực sự nghe lời, hắn buông ly rượu trong tay xuống.

Nếu hắn nghe lời như vậy, ta đành phải lấy binh phù quân Tây Bắc ra, ra lệnh một tiếng, bảo họ bắt sống đám người Tiêu Việt Ly và Ninh Uyên Hầu rồi.

Đ.a.o của quân Tây Bắc đặt trên cổ tư binh mà Tiêu Việt Ly mới nhận.

Tiêu Việt Ly nhìn ta với vẻ không thể tin: "Thập Tam, ngươi..."

Ta nhìn hắn một cái: "Tiêu Việt Ly, ngươi biết không? Người sẽ không ai ngã hai lần cùng một chỗ."

Phụ thân ta và ba ca ca c.h.ế.t trên tay bệ hạ, những ca ca khác đều hi sinh vì nhiệm vụ Tây Bắc, bệ hạ triệu ta trở về là vì phòng bị ta.

Cho nên, ba năm trước, khi ta quay về Tây Bắc, ta đã cải cách quân quy Tây Bắc một chút, sửa đổi binh phù lại vì để phòng ngừa chuyện xưa tái diễn.

Vậy cho nên, quân Tây Bắc đã trở thành tư binh của Yến gia, chỉ nghe lệnh ta.

Dù cho bệ hạ có thu hồi binh phù của ta thì cũng chẳng làm được trò trống gì, huống gì thứ ông ta thu hồi là binh phù trước kia.

Tiêu Việt Ly: "Nếu quân Tây Bắc vẫn là của ngươi, vì sao ngươi phải khuyến khích bổn vương mưu phản?"

Ta nghe tới đó thì bật cười: "Vì để báo thù ngươi, ba năm trước, ngươi vì binh quyền Tây Bắc mà hại ta ở trên yến thọ của tiên đế."

"Ngươi biết à?"

Sao lại không biết.

Ngay lúc đó, Tây Bắc vẫn chưa hoàn toàn ổn định, bệ hạ sẽ không tùy tiện g.i.ế.t ta.

Như vậy chỉ có một khả năng, có người muốn quyền điều binh Tây Bắc.

Năm đó, ở trên yến thọ của tiên đế, người duy nhất có thể giúp Tiêu Việt Ly hại ta, chỉ có thể là người bệ hạ tín nhiệm nhất - Phúc công công. Người duy nhất, tạm thời có năng lực để nhận chức tướng lãnh quân Tây Bắc là bằng hữu tốt của Tiêu Việt Ly.

Tiêu Trần Dật tìm hiểu nguồn gốc, cũng tiện thể điều tra ra.

Tiên đế vẫn còn chưa biết rằng trong lúc ông ta uống say đã dám làm chuyện hoang đường cỡ nào, ông ta ban hôn cho Phúc công công và Tiêu Việt Ly, vậy nên là giúp Tiêu Việt Ly một vé lấy lòng Phúc công công.

Trong khoảng thời gian này, Phúc công công giúp ta làm kẻ chỉ điểm ở trong cung, trên danh nghĩa là giúp ta nhưng thật ra là vì giúp Tiêu Việt Ly mà thôi.

Chỉ là đáng tiếc vô cùng, Tiêu Việt Ly tính toán đủ điều ở trên người ta, thế mà cuối cùng lại bị Ninh Uyên Hầu giành mất vị trí thống soái Tây Bắc.

Ninh Uyên Hầu có quyền thế, to gan lớn mật, dám ám sát vị bằng hữu tốt của gã.

Tiêu Việt Ly: "Đây cũng là nguyên nhân ngươi g.i.ế.t ba nhi tử của ta?"

Ta hỏi lại: "Nếu không thì sao? Oan oan tương báo đến khi nào mới dứt, ta cũng không muốn mười năm hai mươi năm sau, bọn nó cầm đ.a.o chỉ về phía ta, nói muốn báo thù cho ngươi."

"Lại nói, ám sát bệ hạ là tội tru di cửu tộc. Khi đó, lúc ngươi hãm hại ta, chắc hẳn đã muốn lấy mạng cả nhà ta rồi đúng không?"

Tiêu Việt Ly: "... Vậy nên ngươi liên thủ với Tiêu Trần Dật, cố ý đào hố cho ta nhảy vào?"

Ta nhìn gã bằng ánh mắt nhìn người thiểu năng, chuyện này còn cần phải hỏi nữa hả?"

"Nếu như ngươi không muốn ngôi vị hoàng đế thì chúng ta có thể bẫy được ngươi sao? Nếu như ngươi không muốn ngồi vào ghế rồng, vậy vì sao ngươi hận ta đến tận xương tủy cũng không muốn báo thù cho ba nhi tử trước?"

Tiêu Việt Ly: "..."

Chẳng qua là ta sợ gã gây cản trở trên con đường đế vương của Tiêu Trần Dật mà thôi. Cho nên thuận tay giải quyết hai vị bằng hữu tốt của gã, rồi thuận tay gom mấy vạn tư binh đột nhiên thuộc về gã, cộng với tư binh của mẫu tộc Tam hoàng tử và Nhị hoàng tử, một lưới bắt hết, tiêu diệt tai họa về sau vĩnh viễn.

Tiêu Việt Ly vùng vẫy trước lúc c.h.ế.t, hoặc chỉ là muốn đ.â.m một nhát vào giữ ta và Tiêu Trần Dật: "Ngươi làm nhiều điều vì Tiêu Trần Dật như vậy, tình thâm như vậy thì cũng chỉ là con cờ mà thôi. Hắn hoàn toàn không để ý cảm giác của ngươi, hắn quả thực đã cưới người khác, ngươi cam tâm sao?"

Ta nghiêng đầu nhìn Tiêu Trần Dật, hắn nhìn ta cười.

Đẹp quá trời luôn.

Nhìn nụ cười của hắn, ta bỗng nhiên nhớ tới mấy tháng trước, hắn nói: "Thập Tam tỷ tỷ, ta nói ta thích tỷ thật, tỷ tin không?"

22.

Thật ra không quá tin nhưng mà vẫn không kiềm chế nỗi mà tim đập rộn ràng.

Ta cũng chỉ là nhan cẩu mà thôi.

Huống chi đã nhiều năm như vậy, hai ta gần như là sống nương tựa vào nhau, ta quan tâm hắn nhiều hơn người khác một chút, lo lắng cho hắn nhiều hơn người khác một chút.

Lại thêm ba năm trước, khi trải qua đại nạn sinh tử, toàn bộ thế giới đều muốn phân rõ giới hạn với ta, thì đêm khuya hắn cầm tay ta, nói muốn cùng sống cùng c.h.ế.t với ta.

Nói được làm được.

Sao ta có thể không rung động được chứ.

Nhưng ta nói: "Không tin, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Hắn có hơi uất ức: "Có việc nhờ tỷ tỷ."

Ta: "..."

Biết ngay mà!

Hắn nói, phụ hoàng sắp c.h.ế.t, đang chuẩn bị tìm lý do thu hồi binh quyền của ta. Hắn liền hiến kế với phụ hoàng, hắn muốn thành thân với ta, còn sống c.h.ế.t muốn thành thân với ta. Như vậy thì đã có lý do khiến ta trở thành người nhàn rỗi rồi.

Hắn còn nói, hi vọng ta có thể rời khỏi vương phủ, giúp hắn phòng bị hoàng thúc nhảy ra ngán chân hắn trên con đường tranh đoạt ngôi vua, rồi lại mượn quân Tây Bắc để đẩy ngã hai đệ đệ của hắn.

Thấy ta nhíu mi, hắn ấm ức nói: "Thập Tam tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ không giúp ta được chuyện nhỏ như vậy sao?"

Ta nổi giận: "Ngươi vừa muốn thành thân với ta, vừa muốn lui hôn với ta, để cho mọi người xem ta thành trò cười, ta không biết sĩ diện à?"

Hắn tiếp lời ta như lẽ đương nhiên: "Thập Tam tỷ tỷ, đại danh của tỷ có thể dọa cho mấy đứa con nít khóc cả đêm rồi. Thể diện gì ở đây nữa? Oai phong là đủ rồi."

Ta: "..."

Nhưng ta không thể phản bác được.

Hắn: "Không phải tỷ tỷ vẫn luôn mong thiên hạ thái bình, trấn thủ một phương hay sao? Xong việc, ta đảm bảo sẽ cho tỷ một viễn cảnh thái bình thịnh thế, được không?"

Ta trợn mắt nhìn hắn.

Hắn giữ chặt tay ta, khẽ lay lay làm nũng: "Tỷ tỷ, đến lúc đó mà tỷ còn tức giận thì ta cho tỷ đánh tới khi nào hả giận thì thôi nha, nha nha?"

Hiện tại, ta thật sự hơi nổi giận, lúc đó hắn không nói cho ta biết, trước khi hắn tạo cho Đại Lương một thiên hạ thái bình thịnh thế thì hắn phải trả giá bằng chính thanh danh của mình.

Nhìn dáng vẻ hắn điên cuồng, hận không thể chiêu cáo thiên hạ rằng mình g.i.ế.t cha, thí đệ, diệt sạch phe đối địch của hắn.

Mặc dù đó cũng là điều ta muốn làm.

Nhưng mà cái danh hôn quân đã hiện rõ trên mặt hắn rồi!

Hắn còn có mặt mũi cười.

Nếu không phải bây giờ ta bận rộn thu thập nhóm người Tiêu Việt Ly và dư đảng của gã thì chắc ta đã đánh hắn một trận rồi.

Ta nhìn Tiêu Việt Ly, nghĩ muốn trào phúng hắn mấy câu, muốn nói đừng để tình yêu đầy não như vậy nữa, thế gian này có rất nhiều thứ quan trọng hơn tình yêu nhiều.

Ví dụ như chuyện ta nói với hắn, nửa đời của ta đều chinh chiến trên lưng ngựa, quả thực chỉ muốn về Tây Bắc, bảo vệ một phương cho dù ta có hơi rung động với Tiêu Trần Dật.

Ví dụ như ta giúp Tiêu Trần Dật dọn dẹp triều đình một chút, dẹp cái tên Ninh Uyên Hầu cặn bả ỷ vào tổ tiên có công mà dám to gan lớn mật ám sát đại thần.

Kết quả, Cửu Hỉ sau lưng ta không chịu được gã cứ nói dong dài.

Cửu Hỉ: "Ngươi chỉ là một tên nhân vật phản diện, đừng có mà đặt câu hỏi nhiều quá. Nếu không thì người ta nghi ngờ tác giả cố ý viết thêm từ đó."

Rồi sau đó, nàng đ.â.m một k.i.ế.m vào tim Tiêu Việt Ly.

Sau khi Tiêu Việt Ly c.h.ế.t, ta đang muốn nộp một nửa phần còn lại của binh phù Tây Bắc mới cho Tiêu Trần Dật...

Đột nhiên...Đột nhiên, mọi việc xảy ra bất ngờ tới mức ta không kịp phòng ngự, trăm quân tinh nhuệ ta đã đưa cho Tiêu Trần Dật trước kia đã kề đ.a.o lên cổ Tiêu Trần Dật mà không hề báo trước.

Họ cũng nói lại lời quở trách mà Tiêu Việt Ly vừa nói cách đây không lâu, cũng nêu rõ tội trạng của Tiêu Trần Dật.

Ta: "!!!"

23.

Ta thành nữ đế.

Vị nữ đế đầu tiên trong lịch sử Đại Lương.

Khung đúng, là nữ đế khai quốc Đại Yến.

Binh lính của ta gánh ta trên lưng, lại còn may riêng cho ta một bộ "Hoàng bào" vừa vặn.

Lúc ấy là vầy, ta phẫn nộ tới mức muốn c.h.ặ.t đầu hai binh lính kề đ.a.o vào cổ Tiêu Trần Dật.

Thì Cửu Hỉ nhận một cái hộp đựng y phục từ người phía sau lưng binh lính kia, rồi run rẩy mở ra, sau đó nàng khoác long bào đã được may sẵn lên trên người ta.

Ta nghiêng đầu, nhìn nàng với vẻ đầy hoài nghi.

Nàng: "Tướng quân, thực sự rất xin lỗi người nhưng mà bệ hạ cho ta nhiều lắm."

Ta: "?"

Nàng: "Không thể trách ta được, lúc trước cũng chính người bảo ta tìm bệ hạ để nương tựa mà."

Quá tuyệt vời, điểm ta thích nhất ở Cửu Hỉ là nàng vô cùng chấp hành mệnh lệnh, nói nhảm nhảm cũng chấp hành luôn.

Thế là trong chốc lát, tình thế đảo ngược.

Binh lính của ta đã chuẩn bị xong chiếu thư thoái vị từ sớm, ép Tiêu Trần Dật đóng dấu, nhường ngôi cho ta.

Tiêu Trần Dật vô cùng phối hợp, thoải mái lấy ngọc tỷ ra, hắn cũng là người đầu tiên quỳ xuống: "Ngô hoàng vạn tuế."

Những đại thần ở đây đang muốn nói nói gì đó là đã bị binh lính của ta kề đ.a.o lên cổ, bọn họ buộc phải cùng nhau kêu lên: "Ngô hoàng vạn tuế."

Mà sau khi Tiếu Trần Dật hô một câu "Ngô hoàng vạn tuế" xong, ta nhìn thấy hắn phun ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh.

24.

Trong tẩm điện, ngự y vừa nhìn ta vừa lau mồ hôi lạnh: "Bệ hạ, thần bất lực."

Trước khi ta tức giận, Tiêu Trần Dật đã nắm lấy tay ta rồi nói với ngự y: "Ngươi lui xuống trước đi."

Ngự y vừa đi, hắn giơ tay lau giọt lệ ngay khóe mắt ta: "Thập Tam, đừng trách bọn họ."

Ta đè nén sự bi ai trong lòng, lấy ra lệnh bài do người của hắn để lại trong lần ám sát ta ở Ly vương phủ rồi tách nó ra:

"Đây là bình yên vô sự mà ngươi nói đó hả?"

Lúc Tiêu Trần Dật g.i.ế.t Tam đệ của hắn, gây ra động tĩnh lớn, ta đã cảm thấy không đúng rồi.

Binh lính tinh nhuệ mà ta cho hắn, chỉ cắt cổ tam đệ của hắn thôi mà, chắc chắn sẽ không gây ra động tĩnh lớn như thế, càng không thể có chuyện bất cẩn đánh rơi lệnh bài, khả năng duy nhất là do Tiêu Trần Dật bày mưu lập kế.

Ta đến phủ thái tử của hắn là vì muốn nhìn một chút xem hắn đang giở trò gì.

Muốn hỏi binh lính của ta một chút, rốt cuộc là hắn muốn gì thôi mà?

Thế mà binh lính của ta bị hắn điều đi hết, không cho ta tìm thấy.

Thời điểm hắn không đỡ nổi một chiêu của ta thì ta đã cảm thấy sức khỏe hắn có vấn đề.

Chỉ là ta không ngờ, thứ hắn muốn không phải là thiên hạ này, mà hắn dùng thanh danh của chính mình để mở ra một con đường đế vương cho ta.

Cho nên, ta tin vào tờ giấy hắn gửi, hắn bảo hắn vẫn khỏe, đừng lo.

Hắn lấy tờ giấy ở trong nửa lệnh bài trên tay ta, cố gắng nói dối tiếp: "Lúc ấy ta thực sự bình yên vô sự mà."

Nếu thời gian sống chỉ còn nửa năm mà gọi là vẫn khỏe, vậy cái gì mới gọi là bệnh vậy?

Mà ta, cho tới tận hôm nay ta mới biết, nhát k.i.ế.m có độc mà hắn đỡ cho tiên đế năm đó đã sớm định rằng hắn chẳng sống được bao lâu.

Chỉ là mấy năm nay hắn vẫn luôn mạnh mẽ chống chọi với nó, chưa từng biểu hiện ra quá nhiều bất thường.

Hắn ho khan vài tiếng: "Thập Tam tỷ tỷ, tỷ đừng trách ta ép tỷ lên ngôi hoàng đế. Là vì ta sợ hãi, ta sợ người ngồi trên ngai vàng tương lai không phải ta, tỷ sẽ lại bị nghi kỵ, sẽ lại bị ám sát. Nếu như vậy, ta sẽ c.h.ế.t không nhắm mắt."

Ta: "..."

25.

Ba tháng sau, Tiêu Trần Dật ho ra máu thường xuyên hơn, lại còn hay hôn mê thời gian dài.

Cho dù ta hao hết tất cả dược liệu tốt nhất trên thế gian thì sinh mệnh của hắn vẫn ngày càng suy yếu.

Ngày hôm đó, mí mắt ta giật liên tục. Trong lòng có linh cảm không tốt, cứ bồn chồn khó chịu mãi.

Vì thế, ta bãi triều sớm rồi đi đến tẩm điện của Tiêu Trần Dật.

Vừa tới cửa, đã nghe được âm thanh tương đối yếu ớt của hắn truyền tới: "Hỉ tỷ, ta đi rồi, tỷ phải giúp ta khuyên nhũ Thập Tam tỷ tỷ. Con người Lâm thượng thư không tệ lắm, cũng tuấn tú nữa. Đừng để tỷ ấy cứ đắm chìm trong nhan sắc tuyệt trần của ta cả đời, mãi vẫn không thoát khỏi được."

Cửu Hỉ "Hừm" một tiếng: "Ngươi có biết lần trước vì giúp ngươi mà ta chịu tận 50 roi của bệ hạ trên lưng không? Nếu như không phải lão phu nhân... À không, nếu không phải thái hậu ngăn cản bệ hạ ra tay thì chắc lúc này ta chẳng còn ngồi ở đây nghe ngươi làm khó ta đâu."

Tiêu Trần Dật: "..."

Tiêu Trần Dật: "Ta có một kho bạc nhỏ..."

Cửu Hỉ cắt ngang lời hắn: "Không cần, chắc chắn lần này ta sẽ mất mạng. Ngươi liệu mà sống cho tốt đi, đừng làm bệ hạ đau lòng nữa là được. Người nàng ấy nhớ nhung hơn nửa cuộc đời chính là ngươi. Trước kia khi đánh giặc ở Tây Bắc, ngay cả thời gian ăn cơm mà nàng ấy cũng không có, khi ngủ thì không biết ngày mai mình có cơ hội mở mắt hay không. Thế mà mỗi lần rảnh rỗi hoặc đi ra ngoài thị sát, nàng thấy món đồ nào mà ngươi thích thì đều mua ngay rồi gửi cho ngươi."

"Có một lần, nàng bị người mình phản bội, hôn mê nằm ở trên giường suốt ba ngày. Ngươi có biết nàng nói gì với ta trước khi hôn mê không? Nàng nói ta nhớ gửi mấy món đồ nàng mua lần trước cho ngươi."

"Ta nói nàng đừng nhảm nhảm nữa, nói sẽ không gửi, đất nước non sông sắp mất rồi, ai rảnh mà lo ba cái đồ linh tinh đó? Nàng lại trả lời rằng nếu như thủ thành thất bại thì nàng chỉ muốn bảo vệ niềm vui nhỏ bé của ngươi."

"Ngươi đừng để sau này nàng ấy mua đồ này đồ kia mà ngươi thích, lại chẳng biết phải gửi cho ai nữa. Ngươi đừng để cho nàng phải xưng vương một mình rồi lại lẻ loi một mình trên ngai vàng ấy."

Tiêu Trần Dật: "..."

Tiêu Trần Dật im lặng một hồi lâu rồi nói: "Ta cũng muốn lắm chứ..."

_____Hoàn chính truyện______

PHIÊN NGOẠI về Tiêu Trần Dật:

1.

Ta cũng muốn lắm chứ, muốn cùng Yến Thập Tam thành một đôi một đời một kiếp, cùng nắm tay nàng đi đến bạc đầu.

Nhưng việc đã đến nước này thì không còn cách nào khác rồi.

Bởi vì ta rất sợ, ta sợ nàng không chăm sóc tốt cho bản thân trong tương lai.

Con người của nàng ấy à, cho dù nàng không thừa nhận bản thân mình "ngu trung" nhưng vì thứ nàng bận tâm quá nhiều nên toàn làm những chuyện "ngu trung" mà thôi.

Vì dân chúng, nàng có thể bỏ qua thù g.i.ế.t phụ thân.

Vì thiên hạ, nàng có thể đưa mình vào chỗ c.h.ế.t.

Vì trả nợ, nàng có thể giả dạng thái giám rồi ở tại lãnh cung.

Nửa cuộc đời của nàng ấy chưa bao giờ nghĩ tới bản thân mình, chưa từng sống theo ý thích của mình.

Ta còn nhớ rõ lúc ta còn bé, sau khi ta bị mất chỗ dựa, nàng nghe lệnh phụ thân đi tới lãnh cung bảo vệ ta, nàng giấu diếm thân phận mà đi theo ta, cùng ta chịu sự trào phúng, thờ ơ và ngược đãi của người khác.

Ta hỏi nàng: "Vì sao phải bảo vệ một tên hoàng tử đã thất thế?"

Nàng nói: "Phụ thân ta từng nợ ân tình của cữu cữu ngươi, không thể không trả."

Đúng, phụ thân nàng suýt chút là bị mất chức quan, lúc ấy là do quốc cữu gia ta bảo vệ ông ấy.

Cho nên, vì phần ân tình của cữu cữu ta mà nàng đồng ý hạ mình hai năm, giúp ta vùng vẫy tại lãnh cung, không hề có một câu oán hận nào.

Sau khi những tên thái giám say rượu, bọn hắn tới tìm ta xả giận, nàng giúp ta chịu, cả người nàng chồng chất vết thương, thế mà vẫn ôm ta an ủi: "Tiêu Trần Dật, ta không sao, ta da dày, nấm đấm của bọn họ còn không nặng bằng cọc vỗ trong võ trường của nhà ta nữa."

Nàng theo ta ăn cơm thừa canh lạnh, thậm chí là đồ ăn ôi thiu, thế mà nàng còn đưa một miếng thịt duy nhất trong chén mình cho ta, nàng nói: "Ta không thích ăn thịt, ngươi mau giải quyết giúp ta đi. Nếu không thì đêm nay ta phạt ngươi chép sách đó."

Có một lần ta phát sốt, hoàng tử ở lãnh cung còn chằng bằng thủ vệ thái giám nên làm gì có ai thỉnh ngự y giúp ta, nàng không ngủ cả đêm, canh chừng ta trọn một đêm, nàng sợ tới mức nửa đêm cứ khóc lóc: "Tiêu Trần Dật, ngươi đừng c.h.ế.t nha, nếu không thì ta không trả ân tình được đâu."

Còn nhiều lắm.

Cho tới tận hôm nay, ta vẫn luôn nhớ rõ từng thứ một.

2.

Hai năm sau, ta ra khỏi lãnh cung, giành lại vinh quang một lần nữa, nàng thở phào nhẹ nhõm, ôm ta vừa khóc vừa cười: "Tiêu Trần Dật, sau này phải sống thật tốt."

Rồi sau đó, nàng đi Tây Bắc.

Trước khi đi, nàng tới từ biệt ta.

Ta lo lắng cho nàng: "Thập Tam tỷ tỷ, tỷ có thể đừng đi không?"

Nàng vỗ một cái lên vai ta: "Ta cầu xin phụ thân tận nửa tháng, ông ấy mới đồng ý cho ta theo, ngươi nói xem ta có thể không đi sao?"

Gia quy Yến gia, không phân biệt nam nữ, nếu như chiến trường cần thì phải không được chùn bước, phải xông pha chiến trường.

Ai lùi bước thì sẽ bị xóa tên trên gia phả.

Ta cảm thấy nàng bị quy tắc gia quy tẩy não rồi, lên chiến trường có gì tốt chứ?

Vài năm đó, ta thường xuyên mơ thấy ác mộng, ta mơ thấy dáng vẻ đầm đìa máu tươi của nàng trên chiến trường.

May mà nàng không có mệnh hệ gì.

Nhưng lúc nàng trở lại Lương Đô, trên mặt đã có một vết đ.a.o thật dài.

Ta gặp nàng, nàng chưa từng than thở những khó nhọc ở Tây Bắc với ta. Nhưng ta nhìn vết đ.a.o trên mặt nàng, trong lòng khó chịu vô cùng.

Trên đường ta đi đến gặp nàng, mấy quý nhân ở Lương Đô tụ tập lại một chỗ, cùng nhau thảo luận về nàng.

"Khuôn mặt Yến Thập Tam kia bị hủy tới vậy rồi, tương lai chắc chắn không gả cho ai được đâu."

"Dù khuôn mặt nàng ta không bị hủy, cũng chả ai dám cưới nàng, nhà ai mà chịu chứa một nữ nhân đanh đá như thế chứ?"

"..."

Lúc bọn họ hạ thấp giá trị của nàng, chắc chẳn bọn họ đã quên, nếu không phải Yến Thập Tam chịu thập tử nhất sinh ở tại Tây Bắc thì bọn họ còn vinh hoa phú quý của ngày hôm nay sao, nếu không có nàng thì tất cả của bọn họ đều đã trở thành mây bay rồi.

Nhìn xem, đây chính là thiên hạ mà nàng muốn bảo vệ đấy.

3.

Ta cho rằng hành động thảo luận giá trị nhan sắc của Yến Thập Ta, đã là hành động vọng ơn phụ nghĩa nhất mà bọn họ có thể làm ra rồi.

Nhưng bọn họ còn có thể quá đáng hơn, vì binh quyền, họ hãm hại nàng vào tù, muốn mạng của nàng.

Một tháng nàng vào tù kia là một tháng dằn vặt nhất của đời ta, ngay cả phụ tá cũng đều khuyên ta nên buông bỏ nàng đi.

Theo lời bọn hắn nói thì: "Điện hạ, nếu như người cố chấp muốn cứu Yến tướng quân, vậy chính là hủy đi tương lai của mình đó. Vì một người mà mất cả thiên hạ, không đáng."

Bọn họ không biết, một người trong miệng bọn họ mới chính là thiên hạ của ta.

Nếu như không có nàng, đừng nói là tương lai, ngay cả hiện tại ta cũng chẳng có.

Mà, ta thích nàng.

Ta thích nàng từ lúc nào ư, có lẽ chẳng thể nào ngẫm nghĩ ra được rồi.

Có lẽ là trong những năm tháng ta mất đi nơi nương tựa khi còn bé, nàng đã bảo vệ ta.

Có lẽ là khi ta vuốt v e vết đ.a.o trên mặt nàng, đau lòng mà hỏi "Đau không?", là khi nàng ghét bỏ sự thương tiếc đầy trong đôi mắt ta.

Cũng có lẽ là lúc ta hỏi nàng "Vì một Đại Lương loạn lạc mà phải trả giá bằng cả nhà họ Yến, đáng sao?", là khi nàng trả lời với thái độ chắc như đinh đóng cột "Đáng."

Nàng: "Không cầu lưu danh thiên cổ nhưng cầu có thể che chở con dân một phương."

Một vị tướng quân mà trong tim trong mắt đều là lê dân bách tính như nàng, ai mà không thích chứ?

Cho nên đừng nói là ta hủy hoại tương lai bản thân để cứu nàng, mà dù là dùng mạng của ta để cứu nàng thì ta cũng không chối từ.

4.

Ước nguyện của ta được như mong muốn rồi.

Nàng trở lại Tây Bắc, ta lại thất thế.

Ta lại thắng thế nhưng đó chỉ là ngoài ý muốn.

Khi phụ hoàng gặp vụ ám sát đó, ta xui xẻo ở bên cạnh ông ta.

Ta vốn chẳng hề muốn cứu ông ta, nếu ông ta c.h.ế.t trong tay thích khách thì đó gọi là lòng người hả hê, lòng dân vui vẻ, ác giả ác báo.

Nhưng mà mấy cái tên thị vệ tốn cơm kia, sợ c.h.ế.t thì đừng làm thị vệ, tự dưng trong lúc hoảng loạn lại đẩy ta một cái, đẩy ta đứng trước người ông ta, đồng thời giúp ông ta đỡ một kiếm.

Ta: "..."

Ta nói này, cám ơn các ngươi nhé.

Chờ ta có thể đứng dậy, ta chắc chắn sẽ c.h.é.m đ.ầ.u từng đứa một, đưa một lũ đi gặp Diêm Vương hết.

Đáng tiếc, Diêm vương chỉ thích ta, chỉ đích danh là muốn gặp ta. Trên thân kiếm có kịch độc, phủ thái tử nuôi một đám lang băm, hợp tác cùng nhau cũng chỉ có thể kéo dài mạng ta thêm vài năm.

Người xưa nói không sai mà: Đời người vô thường.

Mà ta, chỉ có một thứ mà ta không buông bỏ được, đó là Yến Thập Tam.

Nếu như ta c.h.ế.t, nàng lại bị hãm hại thì ai cứu nàng đây?

Cho nên, ta dứt khoát thừa dịp bản thân mình đang thắng thế một lần nữa, ta báo hiếu cho phụ hoàng bằng vài phi tử xinh đẹp như hoa. Ta chỉ có một mong cầu duy nhất là ông ta c.h.ế.t mau đi.

Chí ít là phải c.h.ế.t trước ta.

Thành thật cám ơn các nàng đã đốt khí độc mãn tính ở trong cung điện khi mây mưa cùng phụ hoàng ta, khiến cho ông ta ngã xuống ngay lúc gặp mặt ta, cho nên ta mới có thể vẽ nên bức tranh như hiện tại.

Nếu như người đời không chấp nhận được Thập Tam tỷ tỷ, vậy ta sẽ khiến họ chấp nhận nàng. Nếu như hoàng quyền này không chứa được nàng, vậy ta đây muốn nàng đứng trên đỉnh hoàng quyền.

5.

Lâm Thượng Thư từng là một trong những phụ tá của ta, tối hôm trước ngày ta muốn nhường ngôi cho Yến Thập Tam, hắn hỏi: "Bệ hạ, người dễ dàng chắp tay nhường giang sơn cho người khác như thế sao, nếu vậy người còn mặt mũi nào gặp tiên đế dưới Hoàng Tuyền đây?"

Ta nói: "Chắc chắn trẫm sẽ không gặp được ông ta, nếu ông ta không bị trụng dầu ở dưới mười tám tầng địa ngục thì trẫm đi đoạt vị trí của Diêm Vương ngay."

Lâm Thượng Thư: "...Lòng hiếu thảo quá dồi dào."

6.

Hôm nay, ta có dự cảm đây là ngày cuối cùng của ta rồi.

Ta chỉ cầu xin Cửu Hỉ có thể giúp ta khuyên Thập Tam, khuyên nàng tìm người chăm sóc mình trong tương lai.

Kết quả, Cửu Hỉ nói rất nhiều chuyện.

Không muốn để ta an tâm ra đi sao?

Biết thế ta nhờ khác cho rồi.

Ngay lúc ta đang suy xét chọn người khác thì cửa tẩm điện được mở ra.

Yến Thập Tam vội vàng chạy về phía ta, cầm tay của ta: "Ngươi đừng nói nhảm nữa."

Ta nhớ rõ nhiều năm về trước, lúc ta bị người khác bắt nạt thì nàng cũng giống thế này, cũng chạy về phía ta, chịu đựng thương tích thay ta.

Khi đó ta từng thề, sau này ta trưởng thành thì nhất định sẽ bảo vệ nàng cả đời.

Nhưng hôm nay, ta phải nuốt lời rồi.

Cuối cùng, ta cũng không bảo vệ được nàng.

- ------Hoàn toàn văn------