Nghe tôi nói vậy, sắc mặt Lục Hòa Nhi ngơ ra, ánh mắt tối đi, cô ta quay đầu lại nhìn Phó Kiến Hưng, kéo góc áo anh nhỏ giọng nói: “Anh Kiến Hưng, đêm qua em tùy hứng quá, làm phiền anh và chị Thẩm, anh có thể để chị ấy ở lại ăn bữa sáng cùng chúng ta có được không? Xem như là lời xin lỗi của em, có được không?”
Tôi…
Haha, quả nhiên, có một số người thật sự không cần cố gắng, bọn họ chỉ cần làm nũng, tỏ vẻ yếu đuối là đã hơn hẳn những người cho dù cố gắng cũng không thể bằng.

Vốn Phó Kiến Hưng rất thờ ơ với sự xuất hiện của tôi, thấy Lục Hòa Nhi nói vậy, anh quay qua nhìn tôi nói: “Cùng ăn đi!”
Một lời ra lệnh đầy lạnh lùng.

Đau sao? Đã quen rồi.

Tôi miễn cưỡng cười, gật đầu: “Cảm ơn!”
Từ đầu cho tới cuối tôi vẫn không thể từ chối Phó Kiến Hưng một cách triệt để, yêu một người chỉ với một cái nhìn, đời này cũng khó mà buông bỏ.


Ba đời có phúc, lần đầu tiên ăn được bữa sáng mà Phó Kiến Hưng làm, trứng ốp la, cháo đỗ xanh, bình thường nhưng không tầm thường, tôi vẫn luôn cho rằng, người đàn ông như Phó Kiến Hưng là con cưng của Thượng đế, đôi bàn tay của anh dùng để chỉ huy thiên hạ.

“Chị Thẩm, chị thử món trứng ốp la của anh Kiến Hưng xem, ngon lắm đó, lúc bọn em còn ở bên nhau, anh ấy thường xuyên rán cho em.

” Lục Hòa Nhi vừa nói, vừa gắp một quả trứng cho tôi.

Sau đó lại ngọt ngào gắp cho Phó Kiến Hưng một quả, cười híp mắt nói: “Anh Kiến Hưng, anh đã đồng ý là hôm nay đi Giang Thành ngắm hoa với em rồi đó, không được thất hứa đâu.


“Ừm!” Phó Kiến Hưng nói, rồi ăn sáng một cách lịch lãm, trước nay anh luôn kiệm lời, nhưng đối với Lục Hòa Nhi, anh gần như đồng ý hết với mọi yêu cầu của cô ta.

Trình Quyết Phong như đã quen với những điều này, anh ta ăn sáng một cách lịch thiệp, giống như một người ngoài cuộc đang nhìn chúng tôi.

Tôi rũ mắt, không khỏi nhướng mày lên, hôm nay là đám tang của ông nội, nếu Phó Kiến Hưng đi với Lục Hòa Nhi, vậy phía bên nhà chính…
Bữa sáng này không ai có thể ăn ngon miệng được, chỉ ăn qua loa vài miếng, Phó Kiến Hưng đã lên tầng thay đồ, tôi cũng đặt đũa xuống đi lên theo.

Phòng ngủ.

Phó Kiến Hưng biết tôi đi theo phía sau, lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì?”
Nói xong, anh làm như không có gì bắt đầu cởi quần áo xuống, cơ thể cường tráng không chút che đậy lập tức lộ ra, tôi quay lưng lại với anh theo bản năng, nói: “Hôm nay là đám tang của ông nội!”
Phía sau truyền đến tiếng sột soạt cùng với âm thanh kéo dây thắt lưng, sau đó là câu trả lời không chút độ ấm của anh: “Cô qua đó là được rồi.



Tôi nhíu mày: “Phó Kiến Hưng, đây là ông nội của anh đó.

” Anh là con trưởng nhà họ Phó, nếu lúc này anh không có mặt, những người khác của nhà họ Phó sẽ nghĩ như thế nào?
“Chuyện tổ chức tang lễ, tôi đã giao cho Trần Nghiệp làm rồi, những chuyện khác thì cô cứ trao đổi với Trần Nghiệp.

” Lời này của anh không có chút cảm xúc nào, giống như đang bàn giao một chuyện không hề quan trọng vậy.

Thấy anh đi về phía phòng làm việc, tôi cất cao giọng, có chút khó chịu nói: “Phó Kiến Hưng, có phải đối với anh, ngoại trừ Lục Hòa Nhi, những người khác có cũng được, không có cũng chẳng sao, có đúng không? Tình thân đối với anh là cái gì chứ!?”
Anh dừng bước, quay đầu nhìn tôi, đôi mắt đen híp lại, thái độ vô cùng lạnh lùng: “Chuyện của nhà họ Phó không đến lượt cô đứng đây chỉ trỏ tôi.


Ngừng một lúc, anh nhếch miệng, vô cùng châm biếm phun ra mấy chữ: “Cô không xứng!”
Mấy chữ ngắn ngủi của anh như tạt một chậu nước lạnh về phía tôi, khiến toàn thân tôi đều cảm thấy lạnh lẽo.

Nghe thấy tiếng bước chân rời đi, tôi bật cười.


Tôi không xứng!
Haha!
Hai năm rồi, tôi vẫn không thể nào sưởi ấm một tảng bang lạnh.

“Vốn tưởng rằng cô chỉ mặt dày thôi, không ngờ cô còn thích lo chuyện bao đồng nữa.

” Bên cạnh truyền đến tiếng cười chế giễu.

Tôi quay đầu lại, thấy Lục Hòa Nhi không biết đã khoanh tay đứng trước cửa từ bao giờ, vẻ ngây thơ đáng yêu đã biến mất không dấu vết, chỉ còn lại vẻ nguy hiểm.

.