Biệt thự nhà họ Châu im ắng hẳn mọi người đã ra khỏi nhà từ sáng sớm.

Ngôi nhà tuy đẹp đẽ sang trọng nhưng đối với một lão già như Châu Gia Thành lại cảm thấy cô đơn.

Cả cuộc đời ông đã mệt mỏi theo đuổi sự nghiệp đến lúc về già lại ngồi một chỗ nhìn con cháu tiếp gót chân mình.

Điều mà ông lo lắng nhất hiện nay chính là ba đứa cháu trai đều đã đến tuổi thành gia lập thất nhưng chẳng thấy đứa nào chịu dẫn bạn gái về ra mắt.

Ông vẫn luôn sợ cho tới lúc gần đất xa trời vẫn chưa được nhìn thấy đứa nào kết hôn.

Ông chậm rãi từ phòng chống gậy đi xuống nhà bếp hỏi cô giúp việc: “Cô Trương dạo này sao không thấy mặt mũi thằng Gia Việt đâu hết vậy?”
Cô giúp việc nghe thấy tiếng nói sau lưng quay người lại trả lời: “Dạo này cậu chủ đi từ sáng sớm đến tối khuya muộn mới trở về, thưa ông.”
Châu Gia Thành buông mấy tiếng thở dài rồi đi ra ngồi lên ghế sofa phòng khách.

Lòng vẫn lo lắng không nguôi.

Ông sợ với tính khí của thằng cháu trai lại làm lỡ dở hôn ước với nhà họ Hạ.

Một người phụ nữ từ trên tầng dần đi xuống.

Trông vẻ ngoài gần năm mươi nhưng da dẻ căng mịn, hồng hào, nếp nhăn không đáng kể.

Nhìn gu ăn mặc thì biết ngay phu nhân chủ tịch chuỗi thương mại lớn nhất khắp cả nước.

Bà ấy tên Vương Tú Anh vợ Châu Gia Minh.

Vương Tú Anh vẻ mặt đầy lo lắng ngồi xuống đối diện bố chồng hỏi: “Bố, sao hôm nay bố thức sớm vậy?”
Châu Gia Thành nhẹ ho lên mấy tiếng rồi chậm rãi nói:
“Con xem đi con trai con nay đã 28 tuổi rồi còn không chịu lấy vợ, bao năm qua nó chưa từng dắt bất kì cô gái nào về ra mắt, bảo sao bố yên tâm cho được.

Và cả Gia Luân, Gia Kiệt nữa chúng cũng không còn nhỏ đâu! Bố biết bao năm qua một mình con vất vả lo cho cả gia đình này, mẹ con mất sớm, nhà toàn đàn ông chỉ biết công việc ở tập đoàn, cũng đã tới lúc tìm người cùng con gánh vác chia sẻ rồi.”
Vương Tú Anh mặt đầy lo lắng cho sức khoẻ của bố chồng khi liên tục ho nặng tiếng, gương mặt ông u sầu, tận sâu đôi mắt thấm đượm nỗi buồn khó nói.

Hẳn lòng ông thật sự đang rất phiền não.

Cứ như này sợ ông cụ sẽ bệnh ra mất.

Vương Tú Anh nhẹ nhàng đáp lại bố:
“Bố chú ý sức khoẻ, con sẽ tìm cách khuyên răn thằng bé.

Bố đừng quá lo lắng.”

Phòng tổng giám đốc, Châu Gia Việt đứng nhìn ngoài cửa kính, trên tay cầm một ly cà phê nhâm nhi và suy nghĩ đăm chiêu.

Thực ra từ lúc anh chia tay với Tô Như Nguyệt anh chưa từng để ý một cô gái nào khác, nói đúng hơn là anh đã mất niềm tin vào tình yêu.

Cuộc tình của Châu Gia Việt và Tô Như Nguyệt êm đẹp kéo dài suốt ba năm, anh vẫn thật lòng yêu cô, dành tất cả điều tốt đẹp cho cô.

Cho tới một hôm, bất ngờ cô lấy cắp ý tưởng thiết anh đem bán cho đối thủ, rồi lấy số tiền đó ra nước ngoài cùng một gã đàn ông khác đến bây giờ không có tung tích.

Châu Gia Việt đã phải mất thời gian rất dài mới có thể vượt qua.

Tại Tô Dương, ở quán cà phê WOW Hạ Như Yên vui vẻ bước vào.

Bên cạnh cô còn có một người đàn ông, mặc chiếc quần tây nâu sơ vin áo phông trắng, chân đi đôi dày thể thao.

Họ ngồi xuống ở bàn giành cho các cặp tình nhân.

Cô phục vụ bước tới:
“Quý khách cần dùng gì vậy ạ?”.

Đam Mỹ H Văn
Người đàn ông nhìn Hạ Như Yên mỉm cười nhẹ rồi quay sang trả lời cô phục vụ: “Cho tôi một ly nước cam, một tách cà phê và một ít bánh ngọt.”
Anh ta là Cố Sinh bạn trai hiện tại của Hạ Như Yên.


Cố Sinh là một chuyên viên máy tính nên thường xuyên giúp đỡ cô trong công việc viết truyện tranh.

Mối quan hệ của họ đã kéo dài gần hai năm nay vẫn luôn tốt đẹp.

Cố Sinh nắm lấy tay Như Yên, gương mặt đầy lo lắng, lòng xót xa, một tay vuốt nhẹ lên gò má cô nhẹ nhàng:
“Như Yên gần đây em gầy đi nhiều rồi.

Công việc bận lắm sao.”
Hạ Như Yên nở một nụ cười rạng rỡ: “Em không sao, có anh bên cạnh mọi thứ đều có thể vượt qua hết.”
Cố Sinh nắm lấy tay Như Yên dịu dàng nói: “Phải để em vất vả rồi, cố gắng thêm thời gian nữa anh sẽ qua nhà hỏi cưới em.”
Hạ Như Yên gật đầu nhẹ, rồi nở nụ cười rất tươi, lòng thầm mừng rỡ.

Chỉ có khi bên cạnh Cố Sinh cô mới được là chính mình, được quan tâm yêu thương và được cười vui vẻ.

Cố Sinh ân cần nói tiếp, mắt vẫn nhìn cô không rời: “Mẹ anh vẫn nhắc em suốt.

Chỉ giục anh nhanh cưới em về thôi!”
Như Yên ngại ngùng đáp lại: “Thật sao? Vậy xem ra anh phải đẩy nhanh tốc độ rồi.

Phải, dạo này em bận quá không có thời gian thăm bác gái.

Bác vẫn khoẻ chứ?”
Cố Sinh nhìn sâu vào đôi mắt Như Yên, lắc đầu cười nhẹ: “Không sao, mẹ vẫn khoẻ.”
“Vậy thì tốt.”
“Em ăn bánh ngọt đi, vị dâu em thích nhất.”- Cố Sinh xắn một miếng bánh, đưa lên miệng Như Yên - “À…à…”
Hai người nhìn nhau cười vui vẻ và hạnh phúc.

Đối với họ đây là khoảng thời gian đáng quý nhất nên từng giây từng phút họ đều trân trọng.

Ở nhà Hạ Gia, Hạ Như Kiều kéo mẹ vào phòng đóng cửa lại.

“Hôm trước con vô tình nghe ông nội và ông Châu đó nói chuyện với nhau nếu hôn lễ này diễn ra chúng ta sẽ đủ tiền trả nợ, dư một ít để sống và còn có cả 5% cổ phần của tập đoàn Châu Thành.”
Lý Thanh Hoa tròn xoe hai mắt, nhìn chăm chăm vào con gái miệng lắp bắp:
“Ý con là con muốn gả vào nhà họ Châu đó sao?”
Hạ Như Kiều vốn gian xảo dối trá, nhếch môi nhẹ, mắt nhìn sâu vào đôi mắt Lý Thanh Hoa, ghé sát tai mẹ thì thầm:
“Tất nhiên là không phải, sao con có thể gả cho tên lạnh lùng đó được.

Nhưng mẹ quên sao nhà ta còn có Hạ Như Yên.

Tuy cô ta không phải con ruột nhưng cũng mang họ Hạ.”1
Lý Thanh Hoa có vẻ ngập ngừng: “Làm vậy liệu có được không?”
Hạ Như Kiều đúng là lòng dạ nham hiểm, bản thân thì luôn miệng nói vị hôn phu lạnh lùng mà lại đẩy chị gái mình, bắt buộc hôn sự này phải diễn ra:
“Mẹ, có gì mà không được.

Tuy nhà họ Hạ không sinh nhưng cũng có công nuôi dưỡng cô ta.

Mẹ cứ lấy cớ bắt chị ta trả ơn là được.

Hứa hôn giữa hai nhà Châu-Hạ, mà chị ta lại con trưởng tất nhiên được rồi.

Cứ gả chị ta vào đó, còn tiền và cổ phần là của chúng ta.

Chị ta có chết vì cô đơn ở nhà họ Châu thì chỉ có thể trách số chị ta không may mắn thôi.”
Lý Thanh Hoa vốn nuông chiều con gái mù quáng cho nên dù là đề nghị gì phi lí hay trái lương tâm đi nữa thì bà ta vẫn gật đầu đồng ý.

Hạ Như Kiều mở cửa kéo mẹ ra phòng khách đúng lúc ông nội và bố đang ngồi nói chuyện.

Cô giả vờ đáng thương chạy lại ngồi bên ông nội, khóc lóc:
“Con còn nhỏ như này đáng tiếc là gả đi quá sớm chưa kịp báo hiếu ông nội và bố mẹ.

Con còn muốn ở lại để chăm sóc mọi người.

Thời gian qua chị Như Yên đã vất vả rồi nay có cơ hội tốt gả vào nhà giàu con lại không muốn dành.

Hay là cứ để chị Như Yên thay con vào làm dâu nhà họ Châu có được không?”
Hạ Như Kiều tỏ bộ đáng thương, vừa nức nở vừa nghẹn ngào nói.


Hạ Nhất Đông phản đối:
“Không được, Như Yên từ nhỏ phải chịu nhiều thiệt thòi, bao năm qua vất vả vì gia đình này rồi.

Không thể gả thay vậy được.”
Lý Thanh Hoa chen vào bảo vệ con gái: “Dù sao Như Yên năm nay đã hai mươi hai tuổi nên gả chồng được rồi còn Như Kiều nó mới chỉ hai mươi tuổi vẫn còn sớm còn non dại.”
Hạ Phi Dũng cũng sửng sốt khi nghe vợ và con gái nói những lời như thế nên phản đối: “Không được, đây là hôn ước hai nhà Châu-Hạ dù sao cũng không thể kéo Như Yên vào.”
“Vậy là bố với ông thà để con chịu thiệt thòi, vẫn bảo vệ Như Yên.”- Hạ Như Kiều giẫy nảy lên.

Hạ Nhất Đông nhìn thấy vậy cũng thương cháu gái, ông cũng không muốn để cháu mình thiệt thòi.

Với thêm Quảng Đông cách Tô Dương khá xa nên nếu gả đi rồi chắc chắn ít được gặp cháu mình hơn.

Ông thở dài chậm rãi nói:
“Vậy được, nếu cháu không muốn gả vào nhà họ Châu thì chúng ta từ hôn.

Chứ không thể có việc Như Yên thay Như Kiều được.”
“Không thể từ hôn được, thưa ông nội…” Hạ Như Kiều hốt hoảng nói.

Vừa lúc Hạ Như Yên quay trở về trước sân.

Hạ Như Kiều chạy ra, ôm lấy Như Yên, khóc thút thít.

Như Yên vội vàng hỏi:
“Như Kiều em làm sao thế? Em không được khoẻ sao?”
Hạ Như Kiều vẫn không ngừng khóc lóc, tay kéo vội Hạ Như Yên: “Chị đi theo em.”
Như Yên cảm thấy hôm nay có chút gì đó khác ngày thường.

Như Kiều đột nhiên nhẹ nhàng với cô hẳn.

Khi vào tới nơi, Như Yên liếc mắt nhìn mọi người đoán ra có chuyện xảy ra.

Trông vẻ mặt ai cũng buồn bã, Như Kiều lại còn khóc nữa nên cô hỏi:
“Ông, bố mẹ nhà mình có chuyện gì sao?”
Lý Thanh Hoa hôm nay cũng đặc biệt dịu dàng, khắc hẳn với mọi ngày, bà ta ân cần nhẹ nhàng nói:
“Như Yên con về đúng lúc lắm! Nào ngồi xuống đây.

Con vất vả rồi uống chút nước đi ha.”
Hạ Như Kiều quỳ gối ngồi bên cạnh Như Yên, cầm tay cô, vừa khóc lóc vừa nghẹn ngào:
“Chị thời gian qua chị vất vả rồi, bây giờ là lúc chị nên được hưởng hạnh phúc.

Chị gả về Châu gia sẽ không cần phải làm gì hết chỉ việc ăn sung mặc sướng thôi.

Có phải không?”
Đúng là không có ai tự nhiên trở tốt.

Mọi thứ đều có lí do của nó.

Hạ Như Yên ngạc nhiên:
“Sao lại chị gả về Châu gia? Là hôn ước của em và Châu Gia Việt mà.”
Hạ Như Kiều không đủ nhẫn nại nữa, đúng là giả làm người tốt không hề dễ dàng nên cô ta giãy nảy lên: “Hôn ước hai nhà Châu-Hạ, chị là trưởng nữ nhà họ Hạ thì đương nhiên gả đi rồi.”
“Nhưng mà…”-Hạ Như Yên khóc nghẹn ngào nói không thành lời.

Lý Thanh Hoa nhanh chóng nắm lấy tay Như Yên, từ từ nói tiếp:
“Con tới nhà ta lúc chưa tròn hai tuổi đến nay cũng hơn hai mươi năm.

Tuy bố mẹ không có công sinh ra con nhưng cũng có công nuôi con lớn.

Đúng không? Nay đã đến lúc con trả lại công lao cho nhà ta rồi đó.”
Hạ Như Yên bật khóc, nước mắt từng dòng rơi xuống, quỳ gối xuống đất van xin tha thiết: “Con sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình nhưng con xin mẹ đừng bắt con gả đi.”
“Thôi mình, đừng ép con bé nữa.”- Hạ Phi Dũng cản lại.

Lý Thanh Hoa vẫn gạt đi nói tiếp:

“Nợ ngân hàng sắp tới lúc phải thanh toán, nếu còn không có thì nhà này sẽ bị niêm phong.

Không lẽ con nhẫn tâm muốn nhìn cả gia đình mình ra đường ở hay sao?”
Hạ Như Kiều nắm chặt tay chị gái, trừng trừng mắt nhìn, nói từng lời đay nghiến:
“Chỉ cần chị lấy Châu Gia Việt thì số tiền hứa hôn sẽ đủ trả nợ ngân hàng và còn được 5% cổ phần tập đoàn Châu Thành.”
Hạ Như Yên hai chân quỳ, tay vái, đầu lạy, mắt rơi lệ, người run lên không bỏ cuộc nói tiếp:
“Tiền nợ ngân hàng con sẽ cố gắng xoay đủ để trả đúng hạn.

Con xin mẹ đừng gả con đi.

Có được không? Có được không?”
Lý Thanh Hoa vẫn không chịu buông tha.

Cũng đúng bà ta đã bao giờ đối xử tốt với Như Yên bao giờ đâu cơ chứ! Bà ta giả vờ khóc lóc thảm thương:
“Như Yên à, con xoay đâu ra số tiền lớn đến vậy.

Cho dù con có làm thêm mấy công việc nữa cũng không đủ một phần.

Bây giờ con chỉ còn cách lấy Châu Gia Việt thì mới giữ lại được ngôi nhà này thôi!”
“Thôi đủ rồi, đừng ép con bé nữa.”- Hạ Nhất Đông lớn tiếng.

Hạ Như Yên như không tin vào tai mình nữa, cô ngã gục xuống đất, nước mắt vẫn rơi, tay chân không ngừng run rẩy.

Thật sự quá bất ngờ.

Cô cảm thấy bản thân như nặng nề, mọi thứ xung quanh đều quay lưng.

Không khí lúc này trở nên ngột ngạt, cô không thể thở nổi.

Nếu bây giờ không kết hôn thì không có tiền trả nợ rồi cả nhà cô phải làm sao? Ông nội đã già yếu, bố thì không đi lại được, mẹ và Như Kiều nữa phải làm sao? Cô phải nói chuyện này với Cố Sinh thế nào đây?
Ông Hạ Nhất Đông vội vã đỡ cháu nội dậy, vuốt nhẹ lên mái tóc, rơi nước mắt.

Hạ Như Yên nhìn người người ông già yếu lom khom, nhắm mắt nói:
“Được con đồng ý gả cho Châu Gia Việt.”
“Thật sao, chị nói thật sao?”- Hạ Như Kiều hớn hở hỏi dồn dập.

“Phải.”- Như Yên uất nghẹn trả lời.

“Tốt quá rồi, con không cần gả cho tên lạnh lùng kia nữa và gia đình mình vẫn có tiền.”- Hạ Như Kiều vui vẻ ôm chầm lấy mẹ.

Hai mẹ con nhà nó nhảy múa tưng bừng.

“Như Yên con cần nghĩ lại không?”- Hạ Phi Dũng nhìn con gái hỏi.

“Như Yên nếu con không muốn thì chúng ta từ hôn.”- Hạ Nhất Đông thương cháu chậm rãi nói.

Hạ Như Yên cúi mặt, lau nhẹ nước mắt, cố gắng nở nụ cười, nhìn ông và bố:
“Không cần đâu, con đồng ý.”
Như Yên thất thần quay lưng bước đi.

Mỗi bước chân trở nên nặng nề, những giọt nước mắt như mưa trút xuống, cả người cô dường như không một chút sức lực.

Về tới phòng, cô ngả người xuống giường, đưa mắt nhìn lên trần nhà:
“Ước gì tất cả chỉ là giấc mơ, sáng mai tỉnh giấc mọi thứ đều không xảy ra.”
Ở thành phố Quảng Đông tiếng còi xe cấp cứu rú lên từng hồi.

“Bố ơi, bố tỉnh dậy đi.”- Vương Tú Anh vừa khóc lóc, lay gọi.

Trên xe là Châu Gia Thành đang nằm bất động thở bình oxy, được chuyển tới bệnh viện.

Vương Tú Anh vội vàng lấy điện thoại bấm gọi chồng:
“Mình ơi, bố xảy ra chuyện rồi, mau tới bệnh viện liền đi.”
Châu Gia Minh vội vã thông báo cho ba đứa con trai tức tốc chạy nhanh đến bệnh viện.

Ở bệnh viện quốc tế Hoa Thiên, bốn bố con Châu Gia Minh chạy vội vã vào khoa cấp cứu.

“Ông nội đâu sao rồi mẹ?”- Châu Gia Kiệt vừa thở vừa vội vã hỏi.

“Đang cấp cứu ở trong từ lúc nãy giờ.”- Vương Tú Anh khóc lóc chỉ về phòng cấp cứu.

Tất cả mọi người đều đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu.

Ai cũng sốt ruột lo lắng.

Vương Tú Anh cũng mệt lả ngồi úp mặt dưới ghế ở hành lang.


Đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua nhưng chưa thấy vị bác sĩ nào quay ra.

Châu Gia Luân thi thoảng nhìn đồng hồ rồi nói:
“Sao lâu vậy rồi mà không thấy ra?”
Sau đó một lúc bác sĩ và y tá đẩy giường bệnh của Châu Gia Thành đi ra.

Châu Gia Việt vội vã chạy lại hỏi bác sĩ:
“Bác sĩ Dương ông nội cháu làm sao vậy ạ?”
Vị bác sĩ nhẹ nhàng cởi chiếc khẩu trang xuống, vỗ nhẹ lên vai Châu Gia Việt đáp lại:
“Ông nội cháu bị nhồi máu cơ tim cộng thêm huyết áp cao may mà cấp cứu kịp thời nên không có gì đáng ngại.”
Châu Gia Việt mặt đầy lo lắng tiếp tục hỏi: “Vậy bao giờ ông ấy tỉnh.”
Bác sĩ Dương chậm rãi dặn dò, vẻ mặt tỏ ra nghiêm trọng:
“Có thể ngày mai hoặc ngày kia.

Cứ để ông ấy nghỉ ngơi nhiều.

Không nên kích động quá mức sẽ làm bệnh càng trở nên trầm trọng.

Chú nghe nói dạo này ông vì việc của cháu nên mới căng thẳng, sau khi tỉnh nhớ phải để ý.”
“Dạ cháu biết rồi, cảm ơn bác sĩ Dương.”
Thật ra thì Châu Gia Thành không có gì đáng ngại và đã tỉnh lại từ lâu nhưng ông nhờ bác sĩ tạo ra màn kịch này để nhân cơ hội ép cháu trai đồng ý hôn sự.

Thật sự ông cũng không muốn làm như vậy nhưng ông cũng thật sự hết cách.

Bởi vì sức khoẻ ông đang dần yếu đi sợ không chờ được nữa.

Ngày hôm sau, Châu Gia Thành từ từ mở mắt.

Người khá mệt mỏi vì hôm qua trong phòng cấp cứu đã tiêm một ít thuốc an thần.

Chỉ là ông không muốn ai phát hiện và để vở kịch diễn ra hoàn hảo nhất nên chỉ còn cách đó.

Châu Gia Minh mặt vẫn chưa hết lo lắng, tay đỡ lấy sau lưng giúp bố ngồi dậy, miệng hỏi: “Bố tỉnh rồi.”
Mấy đứa cháu trai thở phào nhẹ nhõm, đồng thanh hỏi phía sau: “Ông nội thấy sao rồi.”
Châu Gia Thành yếu ớt nói: “Ta không sao.

Mấy đứa về làm việc đi đừng có tập trung hết ở đây vậy chứ.”
Ba chàng trai lặng lẽ rời khỏi trong im lặng.

Chiều hôm đó, sau khi tan làm Châu Gia Việt vào bệnh viện thay ca cho bố mẹ.

“Gia Việt đỡ ông ngồi dậy một chút.”
“Dạ được, ông cẩn thận.”
Châu Gia Thành ngồi tựa vào đầu dường, ho lên mấy tiếng, tay ôm trước ngực, yếu ớt nói:
“Thời gian của ông sợ rằng không còn nhiều nữa.

Bây giờ ông chỉ mong nhìn mấy cháu lần lượt cưới vợ thôi!”
Châu Gia Việt biết mình không né tránh nổi và cũng lo cho sức khoẻ ông nên trả lời đại khái: “Ông nghỉ ngơi cho khoẻ, chuyện đó bàn sau.”
Ông nội liên tục lắc đầu, những tiếng ho nặng nề kéo dài hơn: “Không được.”
Châu Gia Thành ho lên mấy tiếng, rồi ôm lấy ngực, giả vờ đau.

Châu Gia Việt thấy ông vậy hoảng hốt:
“Được, cháu đồng ý.

Ông đừng kích động.

Bác sĩ mau tới đây.”
Bác sĩ Dương bước vào, khám qua một lượt rồi dặn dò Gia Việt:
“Nhịp tim của ông cháu mới ổn định không nên để kích động nếu không sẽ không cứu nổi đâu.”
“Dạ cảm ơn bác sĩ.”
Châu Gia Việt ân cần đỡ ông nhẹ nhàng nằm xuống, tay đỡ đầu, tay kia kê gối, lòng đầy lo lắng: “Bác sĩ dặn ông không được kích động.

Cháu đỡ ông nằm xuống.”
Châu Gia Thành mừng rỡ hẳn, miệng cười liên tục không ngớt, lòng vui sướng đến lạ.

Cuối cùng ông vẫn đợi được ngày này.

Ông dường như không tin lắm nên hỏi lại cháu trai lần nữa: “Lúc nãy cháu đồng ý tổ chức đám cưới rồi.

Đúng không?”
“Dạ phải, chờ ông nội khoẻ lại rồi tính.”- Châu Gia Việt đành gật đầu bất lực.

Thực ra anh cũng không ngờ có ngày mình bị ép buộc đồng ý một việc anh không thích ngay từ đầu trong hoàn cảnh như này.

Đúng là không can tâm nhưng vì sức khoẻ của ông nội cũng không còn cách nào khác..