Tiếng báo thức vang lên, Hạ Như Yên mắt vẫn còn nhắm tay đưa tìm điện thoại để tắt quách tiếng chuông đi rồi mê man ngủ tiếp.

Hai cô gái vẫn ôm nhau ngủ mà không hay trời đã sáng từ lâu.

Bỗng nhiên Đoàn Mẫn Nhi giật mình tỉnh dậy, nhanh tay vơ lấy chiếc điện thoại liếc nhìn đồng hồ mắt sáng rực lên, miệng liên tục nói:
“Tại sao báo thức lại không kêu.”
Hạ Như Yên mơ màng nói: “Là tớ tắt đi đó, còn sớm mà ngủ thêm lát nữa đi.”
Đoàn Mẫn Nhi ấp úng: “Cái…cái gì hả? Sớm cái đầu cậu đã hơn 8 giờ rồi mau dậy đi cậu sắp muộn làm rồi.”
Hạ Như Yên giật mình hoảng hốt chồm ngay người dậy cướp chiếc điện thoại trên tay Đoàn Mẫn Nhi há hốc mồm, mắt tròn xoe, tay liên tục xoa đầu bứt tóc:
“Trời ạ…sao có thể ngủ quên được chứ! Lần này khổ lại thêm khổ rồi đây.”
Mẫn Nhi liên tục giục giã: “Cậu nhanh lên đi tớ cũng có hẹn phỏng phấn vào lúc 8 giờ 30 ở công ty JT.”
Thế là cả hai cô gái đều cuống quýt hết cả lên, người này va phải người kia, vội vàng thay quần áo rồi chạy như bay ra khỏi nhà, chỉ kịp vẫy tay tạm biệt rồi hai người hai lối quay lưng rời đi.

Hạ Như Yên vì không có tiền đi taxi chờ xe buýt cũng khá lâu nên đành cặm cụi chạy bộ đến công ty.

Tại phòng thiết kế, Châu Gia Việt hừng hực bước vào, mắt liếc nhìn xung quanh một lượt rồi lên tiếng: “Hạ Như Yên đâu?”
Chu Tử Hàn đứng dậy, hơi run run, cúi sấp mặt xuống đất ấp úng trả lời: “Cô…cô ấy…chưa…tới thưa sếp.

Chắc là…cô ấy có việc bận nên…là…đến muộn.”
Châu Gia Việt nhăn mặt vẻ tức giận: “Đây là thái độ làm việc của phòng thiết kế các người sao?”
“Không…không phải.

Bình thường chúng tôi đều tích cực làm việc.”- Chu Tử Hàn liên tục lắc đầu trong sợ hãi.

Không khí căn phòng nhỏ trở nên u ám căng thẳng đến nghẹt thở.

Tất cả nhân viên đều dán mắt lên máy tính, ngồi bất động, không một ai dám lên tiếng gì, cũng không ai dám tạo ra một tiếng động nào cả.

Châu Gia Việt hai tay khoanh trước ngực, dáng đứng uy nghiêm phong thái nhà lãnh đạo, gương mặt lạnh tanh đến đáng sợ vẫn đứng đó không rời đi.

Hạ Như Yên mở cửa chạy vội vào, mặt toát đầy mồ hôi, hơi thở gấp gáp, chân bước đi loạng choạng trở về bàn làm việc.

Cô ngoảnh lên thấy mọi người đều đang đổ mắt nhìn về phía mình cô chưa hiểu chuyện gì vẫn ngây thơ hỏi: “Mọi người làm…sao…vậy?”

“Như Yên sao cô tới muộn vậy? Cô không thấy gì à?”- Ly La đứng dậy thì thầm vào tai Như Yên.

“Thấy…thấy cái gì cơ?”- Như Yên ấp úng.

“Kia kìa.”- Ly La đưa mắt nhìn về hướng tổng giám đốc.

“Hả? Trời ạ…sao cô không nói tôi biết sớm.”- Hạ Như Yên cúi gục đầu thì thầm với Ly La.

Cô chậm rãi đi về phía Châu Gia Việt trong lòng như lửa đốt, hai tay nắm chặt nhau không dám rời, mặt cúi sấp xuống đất, ấp úng nói: “Chào…tổng…giám đốc…sao anh lại đến đây sớm vậy?”
Châu Gia Việt cúi người xuống, nhìn vào đôi mắt cô, nhếch môi cười nhẹ nói: “Trong mắt cô tôi là quỷ dữ hay hổ mà sao phải cúi sấp mặt vậy?”
“Không…không phải…tất nhiên không phải chỉ là tôi thấy dưới đất này hơi bẩn nên cần quét dọn.”- Cô nở một nụ cười gượng gạo, rảo bước thật nhanh lấy ngay cây chổi rồi liên tục quét qua lại.

Hạ Như Yên cố tình quét hết chỗ này đến chỗ kia mặc dù không hề có chút bụi nào mà chỉ hi vọng Châu Gia Việt không đủ kiên nhẫn rời đi.

Thế nhưng anh vẫn khoanh tay đứng uy nghiêm đưa mắt nhìn theo từng hành động của cô.

Tất cả mọi người trong phòng đều há hốc miệng ngạc nhiên không hiểu cô đang làm gì nữa.

Một lúc sau cô thấm mệt quay người lại đưa mắt nhìn anh thì anh mới lên tiếng: “Xem ra cô Hạ chê công việc của phòng thiết kế quá ít nên muốn kiêm luôn công việc của lao công thì phải.”
Hạ Như Yên hoảng hốt buông vội cái chổi xuống đất, giả vờ mỉm cười thật tươi nhẹ nhàng đi lại gần phía Châu Gia Việt nói: “Không, không, công việc của phòng thiết kế rất nhiều đã làm tôi đủ mệt rồi.

Chỉ là tôi muốn quét sạch bụi bặm để mọi người có môi trường làm việc tốt hơn, chất lượng công việc sẽ hiệu quả hơn.

Tổng giám đốc anh nói đúng không? Hì hì…”
Châu Gia Việt nhếch môi cười đểu: “Vậy sao? Nhưng hôm nay tôi lại thấy một nhân viên tới muộn, không biết là vì lí do gì đấy nhỉ?”
“Chuyện này…là…do tôi đi giữa đường kẹt xe nên phải tự mình chạy bộ đến.

Anh thấy rồi đó lúc tôi tới còn không kịp thở hoa mắt chóng mặt mới không nhìn thấy anh đứng ở đây.”- Hạ Như Yên áp úng.

Châu Gia Việt lạnh lùng nói tiếp: “Là vậy sao? Tôi không biết là lí do gì nhưng mà phạm lỗi đều phải chịu phạt.

Một tuần tới cô dọn vệ sinh cả toà nhà này, tôi kiểm tra mà còn chút bụi thì phải lau lại hết, đã biết chưa?”
Hạ Như Yên ngạc nhiên, tròn xoe hai mắt, lắp bắp:

“Cái…cái gì? Cả toà nhà sao? Là hai mươi tầng đó.”
Châu Gia Việt lạnh như băng hỏi lại: “Sao cô còn chê ít sao? Vậy thì…”
Hạ Như Yên vội vàng chen ngang: “Không, không, vậy đủ rồi.

Đủ rồi.”
Một cái nhếch môi nhẹ, anh cố tình ghé sát gần cô nói thêm: “Vậy thì tốt, nhớ phần công việc của mình ở phòng thiết kế vẫn phải hoàn thành rồi mới được dọn dẹp biết chưa?”
“Tôi…biết rồi.”- Hạ Như Yên gật đầu, xịu mặt xuống.

Châu Gia Việt định bước đi nhưng lại ngập ngừng, liếc mắt nhìn cô nói tiếp: “Sao vẫn chưa vừa ý hình phạt hả?”
Hạ Như Yên lắc đầu, nở nụ cười gượng gạo, ánh mắt chớp liên tục: “Làm sao mà vừa ý được chứ…à…không…không phải là rất vừa ý.”
Châu Gia Việt lại đưa ra thêm yêu cầu: “Thế thì buổi sáng cô pha cho tôi một ly cà phê hoặc cũng có thể tới quán mua, chuẩn bị cả bữa sáng bữa trưa mang tới văn phòng tôi.

À còn cả lúc nào tôi gọi sau năm phút phải có mặt.”
Hạ Như Yên tức điên, giãy nảy nói: “Hả…sao anh không giết tôi luôn đi cho rồi.”
“Không thể nào.

Mau chóng quay về làm việc đi, nhớ rõ những điều tôi vừa nói.”- Châu Gia Việt cười đắc ý rồi ghé vào tai cô thì thầm thêm: “Coi như là cô đang trả nợ số tiền phẫu của bố cô đi.

Một việc cô làm theo ý tôi sẽ được trừ hai trăm hay là một lần cô trả hết.”
“Được, tôi làm được…làm được mà.”- Hạ Như Yên nhắm mắt, hít một hơi, cười gượng nói.

Châu Gia Việt nhìn cô nhếch môi cười đểu rồi rời đi.

Hạ Như Yên buồn bã quay trở về bàn làm việc ngồi gục mặt xuống bàn thở dài: “Đúng là những ngày tháng đen tối của cuộc đời mình bắt đầu tới.

Trời ạ bao giờ mới kết thúc đây.”
Sau khi Châu Gia Việt đi khuất bóng, cả phòng bắt đầu tới vây quanh Như Yên liên tục hỏi: “Như Yên cô làm gì đắc tội với Châu tổng sao? Chưa bao giờ thấy anh ấy để ý chuyện nhỏ nhặt như đi muộn thế này.”
“Như Yên theo tôi thấy cô nên đến xin lỗi Châu tổng đi hôm nay vẻ mặt anh ấy rất tức giận lại kiên quyết tôi e rằng tuần tới cô có thể bị hành kiệt sức đó.”
“Phải rồi đó Như Yên hay cô thử lên xin phó tổng Châu giúp đỡ xem sao dù gì họ cũng là anh em chắc có chút nể mặt mà giảm nhẹ hình phạt cho cô.”
Đoàn Như Tình từ xa đi lại vênh mặt nói kiểu giễu cợt: “Tôi đã cảnh cáo cô rồi cóc ghẻ thì mãi là cóc ghẻ sao có thể làm thiên nga được cơ chứ! Chồng tương lai của tôi chắc chắn là đang lên tiếng bênh vực tôi rồi.


Mấy lần trước chẳng qua thấy cô đáng thương nên anh ấy mới tiện tay giúp đỡ thôi!”1
Hạ Như Yên nghe vậy liền bật cười, một nụ cười đầy sự chế giểu, rồi cô đứng dậy nhìn thẳng vào mắt Đoàn Như Tình nói: “Vậy thì cô Đoàn xem ra không biết chuyện gì rồi.

Sếp tổng chúng ta là hoa đã có chủ là người đàn ông của gia đình rồi đấy.”
Đoàn Như Tình sắc mặt thay đổi, lắc đầu phủ nhận:
“Không…không thể nào.

Làm sao có thể chứ?”
“Không tin sao.

Thế tự đi tìm hiểu xem.

Mà phải rồi một người luôn cho rằng mình tin tức nhạy bén mà một tin quan trọng tới vậy cũng không biết.

Quá đáng tiếc.

Thật sự rất đáng tiếc.”-Hạ Như Yên vừa lắc đầu vừa lên giọng.

Đoàn Như Tình vẫn vênh mặt, bĩu môi: “Cô nói láo.

Một nhân viên quèn như cô sao có thể biết tin tức của sếp tổng được cơ chứ?”
Hạ Như Yên cười nhạt mấy tiếng, thở dài đáp lại:
“Nhân viên quèn sao? Thật nực cười.

Tôi và cô hai người chúng ta đang làm cùng một phòng, cùng một chức vụ và cùng một công ty đó.”
Đoàn Như Tình vẫn tỏ ra cứng miệng: “Cô…loại người như cô sao dám so sánh với tôi chứ!”
Như Yên đang bực mình nên không làm chủ cảm xúc, được đà lấn tới, cô tiếp tục nói: “Sao lại không thể? Dám hỏi cô Đoàn đây trong công ty này cô với tôi đều có chức vị ngang nhau sao lại không thể so sánh?”
“Tương lai tôi là bà chủ của cả tập đoàn này.

Cô cứ đợi đến ngày đó người đầu tiên phải muối mặt ôm tất cả đồ đạc ra khỏi công ty chính là cô.”- Đoàn Như Tình trợn tròn hai mắt, nắm chặt hai tay, người có chút run lên vì tức giận và nói.

“Xem ra cô Đoàn vẫn phải cố gắng nhiều thêm nữa.”- Hạ Như Yên vừa cúi xuống bật màn hình máy tính lên rồi nói.

Đoàn Như Tình tức giận bỏ về chỗ ngồi, mắt liếc nhìn Như Yên đầy phẫn nộ.

Đúng là cả phòng chỉ có Như Yên đấu lại cô ta.

Mọi người đều hướng về Như Yên dơ hai tay like, rồi bưng miệng cười.


Tại công ty JT Đoàn Mẫn Nhi vẫn đang lo lắng sốt ruột chờ phỏng vấn.

Cô nhìn xung quanh người xếp hàng chờ đợi một hàng dài thì tim bỗng đập thình thịch, vẻ mặt đầy lo lắng, tay chân hơi run run.

Đây là lần đầu tiên cô đi phỏng vấn trực tiếp ở công ty mà lại là một công ty lớn có tiếng khắp thế giới nên hồi hộp cũng là chuyện thường.

Chờ đợi một lúc lâu cuối cùng một nhân viên bước ra gọi:
“Mời cô Đoàn Mẫn Nhi.”
“Tôi đây.”
Rồi cô hít một hơi thật sâu, nắm chặt hai tay lại, chỉnh lại quần áo rồi chân bước theo cô nhân viên kia đi vào trong.

Cuộc phỏng vấn diễn ra khá thuận lợi như những gì cô đã diễn tập từ trước.

Cô vui vẻ bước ra khỏi phòng phỏng vấn, phong thái ung dung tự tin, miệng cười vui vẻ.

Bỗng có tiếng nói làm cô giật mình:
“Xin chào.”
“Ôn Gia Long sao anh lại ở đây?”- Đoàn Mẫn Nhi há hốc miệng, tròn xoe mắt ngạc nhiên hỏi.

“Tôi làm việc ở đây.

Thế còn cô, sao lại ở đây? Hay là đặc biệt tới tìm tôi.”
“Anh nằm mơ hả? Tôi có công việc nên tới.”
Ôn Gia Long đưa mắt nhìn cô một lượt từ trên xuống: bộ đồ vest công sở màu đen phía trong mặc chiếc sơ mi trắng, tóc buộc lên cao, trang điểm nhẹ nhàng, son môi màu đỏ gạch, màu mắt nhạt hơn ngày thường.

“Tôi biết rồi hôm nay cô tới xin việc có đúng không?”
“Liên quan gì tới anh.”
Đoàn Mẫn Nhi lạnh lùng bước đi thì Ôn Gia Long chạy theo sau nói:
“Chúng ta sắp thành đồng nghiệp của nhau rồi, liệu có nên giới thiệu lại đàng hoàng không nhỉ?”
“Không cần, tôi và anh có làm chung công ty cũng không phải là đồng nghiệp mà là hai người xa lạ.”
Cửa thang máy mở ra cô bước vào anh cũng vào theo liên tục nói làm cô thấy phiền ngay lập tức cô đẩy anh ra khỏi thì đúng lúc thang máy đóng lại.

Ôn Gia Long vẫn chưa hết bàng hoàng thì cửa đã đóng lại hẳn.

Anh lắc đầu mỉm cười:
“Cô gái này khá thú vị, mình càng thích, nhất định theo đuổi cho bằng được.”.