Hạ Như Yên quay trở về nhà mọi người đều đã đi ngủ, biệt thự nhà họ Châu trở nên im lặng.

Cô chào tạm biệt Châu Gia Luân rồi quay trở về phòng.

Đứng trước cửa phòng cô vẫn đi đi lại lại, định mở cửa rồi lại không dám.

Cuối cùng cô hít một hơi thật sâu mở cửa nhẹ nhàng bước vào.

Nhưng căn phòng trống vắng không có một ai.

Cô thắc mắc: “Sao anh ta vẫn chưa trở về, hay là đang ở công ty.

Lại tăng ca suốt đêm sao? Đúng là cuồng công việc mà coi nhẹ mạng sống mà.

Thôi mặc kệ mình đi tắm rồi đi ngủ đã.”
Hạ Như Yên từ phòng tắm bước ra thì đúng lúc Châu Gia Việt quay về.

Trông anh có vẻ khá mệt, cô tiến lại gần hỏi: “Sao giờ này anh mới về?”
Châu Gia Việt vẻ mặt mệt mỏi đáp lại: “Tôi có chút chuyện công ty cần xử lí gấp giờ này mới xong.”
Hạ Như Yên với tay trên bàn rót cho anh một ly nước rồi nói: “đừng để bản thân mệt quá, giữ gìn sức khoẻ.”
Thực ra, người cô cũng mệt rã rời nên ngay sau đó nằm dựa lưng xuống bên ghế sofa ngủ thiếp đi lúc nào chả hay.

Buổi sáng hôm sau, trong giấc ngủ mơ màng, tay với chiếc điện thoại, bật sáng màn hình lên rồi lại đặt xuống.

Bỗng cô giật mình chồm dậy nhìn lại đồng hồ thì đã 7 giờ 45 phút, còn 15 phút nữa sẽ muộn làm.

Người cô xoay như một chiếc máy tự động vun vút lao ra khỏi nhà, lên chiếc taxi đến công ty.

Người vừa mệt vừa còn như chưa tỉnh ngủ nên Như Yên đi thẳng đến phòng chờ để pha một ly cà phê sữa.

Vừa xong đang quay lại uống một ngụm bỗng cô giật mình mà phun ra tung toé.

Người đang đứng trước mặt cô là Châu Gia Việt sao? Anh lạnh tanh hỏi: “sao cô ở đây?”
Trong lúc Như Yên đang ấp úng: “tôi…tôi…” thì Châu Gia Luân nói từ phía sau: “là em nhờ chị dâu mang chút đồ tới.”
Ánh mắt Châu Gia Việt vẫn chăm chăm nhìn Như Yên khiến cô cười bối rối mà gật đầu lia lịa: “phải phải.”
Sau đó, Như Yên nhanh chóng đi phía sau Châu Gia Luân rời khỏi, thi thoảng quay người lại sau nhìn chỉ khi không còn trong tầm mắt của Gia Việt cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn cậu Gia Luân, nếu không có cậu chắc mọi chuyện đã lộ tẩy rồi.”
Châu Gia Luân thở dài lắc đầu rồi nói: “không sao.

Nhưng chị không giấu được anh hai lâu đâu vẫn nên tìm thời cơ nói chuyện thì tốt hơn.”
Như Yên khẽ mỉm cười, gật đầu: “tôi biết rồi.


Đi trước đây.

Tạm biệt.”
Châu Gia Việt vừa quay về phòng làm việc có chút tức giận khi phải nhìn vợ bị người khác dẫn đi ngay trước mặt.

Anh ngồi xuống bên ghế sofa uống một ngụm cà phê, ánh mắt đầy sát khí nhìn lên thư kí Tần vừa mới tới rồi nói: “cô điều tra xem Hạ Như Yên đến phòng Gia Luân làm gì? Vào trong mấy phút rồi ra.

Và còn cả bây giờ đang ở đâu? Càng nhanh càng tốt.”
Vẻ mặt anh giận giữ, đứng ngồi không yên, lòng như lửa đốt.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, thư kí Tần vào, không chờ nổi nữa nên anh xót ruột hỏi: “có kết quả chưa?”
Thư kí Tần chậm rãi nói: “thưa Châu tổng cô Như Yên không hề đến văn phòng giám đốc Châu mà đến phòng thiết kế.”
Châu Gia Việt có chút ngạc nhiên hỏi lại: “sao lại đến phòng thiết kế?”
Thư kí Tần ấp úng: “là…là… cô ấy đến để làm việc.

Hai tuần trước cô ấy được giám đốc Châu sắp xếp là nhân viên thiết kế mới.”
Châu Gia Việt như thêm phần tức giận, rõ ràng mấy lần về muộn anh đã hỏi cô lí do nhưng cô đều chọn cách nói dối.

Bao nhiêu thời gian để cô có thể nói cho anh biết nhưng cô đã im lặng không hề nói bất cứ điều gì.

Một nụ cười đầy nhạt nhẽo, tay bóp chặt ly cà phê, vẻ mặt anh lúc này rất đáng sợ.

Trưởng phòng thiết kế Trương Vô Tiền vừa bước vào đã bị doạ sợ đến run cầm cập.

Anh ta chỉ cúi đầu không dám nhìn lên, hai tay nắm chặt tà áo, miệng cứng đờ.

Trước nay, anh ta chưa bao giờ bị Châu tổng gọi gặp riêng nên đoán ra ít nhiều cũng có chuyện xảy ra.

Châu Gia Việt nhìn Trương Vô Tiền bằng ánh mắt lạnh như nước, mày hơi nhiu lại rồi nói: “tôi muốn anh giao thật nhiều công việc hơn nữa cho cô nhân viên vừa tới tên Hạ Như Yên.”
Trương Vô Tiền cũng phải giật bắn người vừa mấy ngày trước là giám đốc Đoàn ra chỉ thị giờ tới Châu tổng.

Xem ra Hạ Như Yên này khó có thể sống sót ở lại công ty rồi.

Vừa cùng lúc đắc tội với hai ông lớn như này thì cơ hội xem như gần bằng không.

Dù sao thì cả hai người đều có ý giống nhau nên đương nhiên ông ta không ngần ngại mà đồng ý yêu cầu.

Hạ Như Yên đang tất bật nhập dữ liệu và sửa số liệu của dự án mới.

Cô sững sờ khi một xấp tài liệu chất như núi ngay trước mặt, ấp úng hỏi: “sếp Trương…chuyện…chuyện này là sao?”
Trương Vô Tiền chỉ vào đống tài liệu rồi nói: “trước sớm mai cô phải sắp xếp xong số tài liệu này, nộp lên bàn làm việc của tôi.”
Như Yên đang đờ người ra chưa kịp phản ứng gì thì sếp đã đi mất hút.

Mắt liếc nhìn sang đống giấy tờ mà lòng đầy lo lắng, tay xoa xoa vuốt trên khuôn mặt buông liền mấy tiếng thở dài.


Đêm nay thức thâu chưa chắc đã xong phần công việc này.

Ly La bên cạnh khẽ thì thầm: “cậu làm gì mà lão Trương lại giao nhiều công việc tới vậy?”
Hạ Như Yên ỉu xịu nói: “tớ chẳng biết nữa.

Hazza… bao giờ mới làm xong đống tài liệu này đây?”
Ly La vỗ nhẹ lên vai Như Yên: “tớ vốn định giúp cậu nhưng vừa có thông báo nội bộ ai giúp sẽ bị phạt gấp đôi, cậu xem đi.

Ông ta đúng là ác hết phần thiên hạ mà.”
Hạ Như Yên bật cười: “tớ đã gặp kẻ còn ác hơn cả ông ta nên không sao vẫn trụ được.”
Tối hôm đó, cũng đã khá muộn rồi Châu Gia Việt định rời khỏi công ty nhưng rồi bất chợt quay trở lại và đi đến phòng thiết kế.

Anh đứng ngoài nhìn vào trong thấy Như Yên vẫn một mình ngồi làm việc.

Cô có vẻ mệt mỏi, đôi mắt lờ đờ đi vì từ sáng tới giờ vẫn phải ngồi trước máy tính, thi thoảng lại ngáp dài và vươn vai.

Châu Gia Việt định bước vào thì đúng lúc Châu Gia Luân mang theo hộp cơm tới: “Như Yên sao hôm nào cũng phải tăng ca vậy?”
Hạ Như Yên mỉm cười, nhìn lên đáp lại: “Tôi là nhân viên mới nên tốc độ chậm hơn so với mọi người nên phải ở lại làm thêm giờ.”
Châu Gia Luân mở nắp mấy chiếc hộp ra rồi quay sang nói tiếp: “Nhưng mà như này ảnh hưởng tới sức khoẻ đó.

Tôi mang đồ ăn tới cho cô.

Mau chóng ăn đi.”
Ánh mắt Châu Gia Việt từ ngoài nhìn vào đầy tức giận, bàn tay nắm chặt đấm một cái mạnh lên tường.

Chiếc điện thoại được rút ra từ trong túi áo vest gọi ngay cho Trương Vô Tiền.

Đầu giây bên kia nhấc máy: “Alo.

Tổng giám đốc anh có việc gì sao?”
Châu Gia Việt giọng nói đầy sự giận giữ: “Anh nhanh chóng gọi điện tới công ty bảo Hạ Như Yên lập tức dừng mọi việc nhanh chóng ra về.”
Trương Vô Tiền ngỡ ngàng: “Nhưng anh đã dặn tôi giao công việc cho cô ấy mà.”
Châu Gia Việt nhìn nụ cười trên gương mặt Như Yên và Gia Luân mà không kìm được cảm xúc hét lớn:
“Không cần nữa, bây giờ anh không làm được cô ấy nhanh chóng ra về thì ngày mai anh cũng đừng tới công ty nữa.”
Nói xong câu Châu Gia Việt lập tức cúp máy, mặt đỏ bừng, hai tay nắm chặt lại rồi bỏ đi.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, Hạ Như Yên nhấc máy:
“Alo trưởng phòng anh có việc gì không?”
“Bây giờ cô nhanh chóng về nhà đi.


Nhanh lên.”
“Nhưng mà… tôi còn chưa làm xong.”
“Bảo cô về thì nhanh về đi.

Việc còn lại để đó ngày mai làm tiếp.”
“Vậy được, cảm ơn anh.”
Hạ Như Yên vừa cúp máy vừa ngỡ ngàng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô quay sang nói với Châu Gia Luân:
“Về nhà thôi!”
“Chị không phải làm việc nữa à?”-Châu Gia Luân thắc mắc.

“Trưởng phòng mới gọi điện nói cho tôi về nghỉ ngơi.

Hồi chiều còn dặn tôi làm xong việc mới được về mà.

Đúng là lạ thật.”
“Có gì đâu mà lạ, chắc anh ta thấy có lỗi với chị nên mới vậy.”
“Mặc kệ anh ta, cuối cùng cũng được về.

Mệt quá!”
Rồi hai người nhanh chóng rời khỏi công ty quay trở về nhà trong đêm tối muộn.

Sáng sớm tại tập đoàn Châu Thành, mọi người tấp nập ra vào.

Hạ Như Yên cũng vui vẻ đi đến phòng làm việc:
“Chào mọi người.”
“Chào.”
Hạ Như Yên vừa ngồi xuống ghế Ly La vội vàng kéo tay áo hỏi: “Hồi tối mấy giờ cậu xong việc vậy?”
Hạ Như Yên lắc đầu: “Chưa xong.”
Ly La có vẻ e ngại nói tiếp: “Chưa xong mà sáng nay vẫn còn cười tươi vậy sao? Lát nữa lão Trương lại tìm cách làm khó cậu cho xem.”
Hạ Như Yên tỉnh bơ nói: “Hôm qua chính trưởng phòng gọi điện bảo tôi về rồi hôm nay làm tiếp mà.”
Ly La ngạc nhiên tột độ: “Thật vậy sao?”
Như Yên gật đầu, cười lên hai tiếng hỏi lại: “Phải, sao trông cậu có vẻ ngạc nhiên thế?”
Ly La ghé sát tai Như Yên khẽ nói:
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta giao việc xong rồi lại trực tiếp gọi điện bảo về đó.

Trước giờ anh ta chỉ quan tâm đến kết quả còn quá trình không quan tâm dù là đang bóc lột sức nhân viên.”
Vừa nhắc tới thì Trương Vô Tiền từ ngoài bước vào nói: “Hôm nay tổng giám đốc Châu Gia Việt ghé thăm phòng làm việc của chúng ta.

Mọi người nhanh chóng đứng dậy chào hỏi đi nào.”
Châu Gia Việt bước vào, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc ấy, vẫn trang trọng uy nghiêm của một vị lãnh đạo cấp cao, vẫn là ánh mắt nhìn không mấy chớp mắt đủ làm người ta khiếp sợ.

Tất cả mọi người trong phòng đều cúi chào.

Hạ Như Yên ngạc nhiên, há hốc miệng, mắt tròn xoe nhìn về phía Châu Gia Việt.

Dần dần tay chân cũng run rẩy lo sợ.

Cô thật sự không ngờ có ngày anh tới bất ngờ như này khiến cô chưa hề có sự chuẩn bị nào cả.


Đoàn Như Tình lấy tay vén mái tóc qua tai, vội vàng bước đến gần Châu Gia Việt, cười cười ỏng ẻo nói:
“Tổng giám đốc chào anh, em là Đoàn Như Tình.”
Châu Gia Việt chẳng thèm để ý đến cô ta anh đi đến chỗ Hạ Như Yên đang đứng.

Tất cả mọi người trong phòng đều thầm bật cười, Đoàn Như Tình vẫn theo lẻo đẻo nói:
“Em đã hâm mộ anh từ lâu, tối nay có thể mời anh bữa cơm có được không?”
Châu Gia Việt lờ đi như không nghe thấy gì.

Anh cầm lấy tay Hạ Như Yên kéo cô đi trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

Như Yên vẫy vùng cựa quậy nói: “Buông tay tôi ra, anh làm gì thế?”
Châu Gia Việt quay lại trừng mắt hỏi:
“Sao cô đi làm ở công ty mà không cho tôi biết?”
Như Yên vừa bất ngờ vừa lúng lúng nên ấp úng đáp lại:
“Tôi…tôi, chẳng phải anh nói không cho tôi đến công ty rồi còn gì.

Vì thế nên tôi… sợ anh đuổi việc mới không dám nói.”
Châu Gia Việt tiến gần phía Như Yên hơn, ánh mắt đáng sợ trên khuôn mặt lạnh lùng khiến Như Yên cứng đờ ra: “tại sao cô lại luôn đi riêng với Gia Luân hả?”
Hạ Như Yên ấp úng: “việc…việc này…”
Châu Gia Việt dồn dần khiến Như Yên sát vào tường, ánh mắt càng trở nên đáng sợ nói tiếp: “cô nên nhớ tôi mới là chồng cô.”
Hạ Như Yên liếc mắt lên nhìn nói trong lo sợ: “trong hợp đồng không hề nhắc đến việc cấm tôi làm việc riêng cùng đồng nghiệp nam.”
Châu Gia Việt nắm chặt lấy tay cô, hai môi mím chặt, ánh mắt nhìn không một cái chớp.

Cô vung mạnh cánh tay rồi rời đi, không nói tiếng nào cũng không hề ngoảnh lại.

Điều đó làm Châu Gia Việt như tức điên, anh nở nụ cười nhạt.

Hạ Như Yên vừa quay về tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dồn lên cô.

Hà Thanh chạy vội kéo tay cô ngồi xuống ghế tra hỏi:
“Khai mau quan hệ giữa cô và tổng giám đốc là gì?”
Hạ Như Yên như người mất hồn ngồi thẫn xuống chiếc ghế, u sầu nói:
“Ài dà, không có quan hệ gì hết.

Chỉ là một người quen cũ lâu ngày không gặp thôi!”
Đoàn Như Tình vẻ mặt vẫn còn chút giận dữ vênh mặt lên nói:
“Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga hay sao? Một người quê mùa như cô ta sao có thể có quan hệ gì với tổng giám đốc được chứ.

Chắc là cô ta lại làm sai gì nên bị trách phạt chứ gì?”1
Triệu Triết Gia phì cười lên nói:
“Sao tôi thấy lúc nãy tổng giám đốc không để ý tới lời nói của một ai đó nhưng lại kéo tay Như Yên ra ngoài nhỉ?”
Hứa Đàn cũng cười phá lên hùa theo:
“Đúng thế người ta chẳng thèm nhìn một cái cơ mà.”
Đoàn Như Tình giận đỏ mặt rồi bỏ đi.

Tất cả mọi người đều quay trở về chỗ làm việc.

Chỉ riêng mình Như Yên suốt cả ngày hôm đó cứ thơ thẩm, đăm chiêu suy nghĩ, lòng rối bời đầy mệt mỏi..