Sau trận khóc giữ dội của đêm hôm qua, Hạ Như Yên thức dậy đầy mệt mỏi, đôi mắt vừa thâm cuồng vừa sưng híp lên.

Đến bản thân cô nhìn mình trước gương còn chẳng nhận ra mình nữa.

Không ngờ lại tệ đến thế.

Bất chợt cô nhớ đến lời hứa hôm qua sáng nay cùng mẹ chồng đi mua sắm.

Trời ạ, sao có thể ra ngoài với bộ dạng này cơ chứ?
Hạ Như Yên mở nhẹ cánh cửa phòng liếc nhìn xung quanh không thấy ai bèn chạy ngay xuống nhà mở chiếc tủ lạnh lấy hai quả trứng gà, một thau đá lạnh rồi phóng nhanh về phòng.

Hai tay chà chà trứng trên khoé mắt, thi thoảng cúi mặt sát vào chậu đá khiến gương mặt lạnh tái tê.

Sau rồi cô ngồi vào bàn trang điểm thật kĩ càng để giấu đi tất cả, nếu mẹ chồng biết ắt lại có chuyện.

Tại khu trung tâm mua sắm thứ 12 của Châu Thành, chiếc xe lexus đen đỗ ngay trước cổng, một vị phu nhân đầy khí chất mặc bộ đầm nhung trắng pha hồng, tay đeo túi xách dior nhỏ, mặt rạng rỡ.

Đi bên cạnh bà là một cô gái mặc chiếc quần jean xanh sơ vin áo phông trắng, ngoài khoác thêm chiếc áo khoác, gương mặt xinh đẹp rạng rỡ.

Họ ghé vào một cửa hàng thời trang, cô nhân viên cúi chào:
“Mời quý khách vào trong.”
Vị phu nhân tháo chiếc mắt kính đen xuống, đưa mắt nhìn xung quanh rồi quay sang nói cô nhân viên đứng đối diện:
“Cô lấy tất cả các mẫu mới nhất của cửa hàng cho con dâu ta thử.”
Hạ Như Yên còn chưa kịp phản ứng gì thì mấy cô nhân viên đã kéo cô đi vào buồng thử đồ.

Lần lượt thay lên người cô nhiều mẫu đồ áo khác nhau, nhiều tới nỗi đếm không xuể, đúng hơn thì là chắc thay hết toàn bộ quần áo trong cửa hàng.

Tiếng thở gấp gáp, đúng là mệt thật, chưa bao giờ cô phải thử nhiều đồ tới vậy.

Dù cô có nói như nào thì mấy cô nhân viên kia vẫn ép cô thay cho bằng được.

Khi nghe tiếng một cô nhân viên nói bộ cuối cùng rồi, Hạ Như Yên thở phào nhẹ nhõm, vừa bước ra đã nghe tiếng mẹ chồng văng vẳng: “Được gói hết tất cả cho tôi.”
Hạ Như Yên vội vàng chạy lại, ngượng cười cản bà lại: “Nhiều thế sao mẹ? Thôi con lấy mấy bộ này là được rồi.”
“Không được, lấy hết.”- Mẹ chồng hất tay Như Yên ra rồi quay sang nói với nhân viên.- “Cô gói đồ xong đưa ra chiếc xe đỗ trước cửa dùm tôi nhé! Như Yên đi thôi!”
Hạ Như Yên vẻ mặt đầy mệt mỏi hỏi lại: “Đi tiếp sao mẹ?”
Vương Tú Anh mỉm cười nhìn con dâu: “Phải đi tiếp, còn phải chọn rất nhiều thứ.


Đặc biệt là phải chọn đồ cho bữa tiệc rượu của công ty vào tuần sau chứ!”
Cứ như thế họ đi chắc gần hết trung tâm thương mại, nào dày, túi xách, mĩ phẩm,… Mặc cho Như Yên có ngăn cản như nào thì mẹ chồng vẫn sắm đầy đủ mọi thứ cho con dâu.

Tất nhiên bà hiểu được con dâu vốn chưa quen với cuộc sống nhà họ Châu, đương nhiên đi mua sắm như này sẽ không thoải mái.

Nhưng dù sao cũng không thể xuề xoà ra ngoài được, mọi thứ vẫn phải chuẩn bị tươm tất.

Mọi ánh nhìn ngưỡng mộ đổ dồn về phía Như Yên.

Hạ Như Yên nhăn mặt.

Chưa bao giờ cô cảm thấy đi mua sắm lại là một thảm hoạ như bây giờ.

Người cô mệt mỏi, chân tay tê cứng, bụng reo lên từng hồi vì đói.

“Cuối cùng cũng xong hả mẹ.”
Cái gật đầu của mẹ chồmg khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

Hai mẹ con Như Yên định ra xe quay về thì đúng lúc gặp một người phụ nữ đi từ ngoài vào.

Bà ta nhìn cũng khá sang trọng, quý phái, trông vẻ trạc tuổi mẹ chồng.

Thân hình hơi tròn, nhưng điệu bộ hơi thái quá, bà ta lại gần nói:
“Chào bà Tú Anh, sao hôm nay có nhã hứng đi mua sắm vậy?”
Mẹ chồng cô cũng nở một nụ cười gượng đáp lại:
“Là bà Thẩm Hoa, tôi đi đâu thì có liên quan gì tới bà.”
Thẩm Hoa chỉ tay vào Như Yên, nở một nụ cười chế giễu:
“Ồ, ai đây? Tôi nghe nói bà vừa mới có cô con dâu mới đây sao? Trông cũng không tệ.”
Vương Tú Anh cười lên ba tiếng lớn, mắt liếc nhìn xung quanh bà ta một lượt rồi nói:
“Phải nó là con dâu tôi.

Bà ghen tỵ vì không có con dâu đi mua sắm cùng sao?”
Thẩm Hoa vẫn điệu bộ khá khinh thường nói tiếp:
“Tôi nào phải ghen tỵ với bà, chỉ có điều bao năm qua bà đi mua sắm một mình còn tôi có con gái đi cùng, bây giờ bà có con dâu rồi đỡ buồn ha?”
Vương Tú Anh nở nụ cười hời hợt: “Rồi thì sao.”
Thẩm Hoa cười đểu một cái, trố mắt nhìn Vương Tú Anh tiếp tục nói bằng giọng đầy chế giễu: “Cũng không có gì.


Chỉ là con dâu sao mà quan tâm bằng con gái được.”
Như Yên nghe qua biết ngay mẹ chồng cô không ưa bà ta mấy nên vội bênh vực:
“Thưa cô, thế con gái cô đâu sao cháu không thấy.

Hôm nay mẹ chồng cháu có cháu đi cùng, sao cô lại phải đi một mình thế?”
Thẩm Hoa mặt vẫn vênh lên nói: “Hôm nay con gái tôi chẳng qua là bận việc bên nhà chồng nên mới không đi cùng tôi được thôi!”
Hạ Như Yên mỉm cười nhẹ, không để ý bà ta mấy chỉ đáp trả nhẹ nhàng:
“Ồ vậy sao.

Con nghe nói con gái khi lấy chồng rồi thì sẽ không có thời gian dành cho mẹ đẻ, phải chăng con gái cô cũng vậy sao?”
Thẩm Hoa có vẻ ấp a ấp úng nói không thành lời:
“Tất nhiên là không có.

Chẳng qua là…tôi bảo con bé cứ làm việc của mình đi.

Tôi tự đi mua sắm một mình được.”
Thẩm Hoa là bạn học cũ của mẹ chồng cô.

Từ lúc đi học đã như nước với lửa suốt ngày đấu đá lẫn nhau cho đến tận bây giờ.

Thẩm Hoa vẫn luôn chế giễu việc Vương Tú Anh không có con gái đi mua sắm cùng, lần nào gặp cũng chỉ thấy một mình.

Bà Tú Anh lại tự hào về con trai nên cũng chả thèm giống bà ta đưa con cái ra so đo.

Hôm nay đúng lúc đu mua sắm cùng Hạ Như Yên xả được một trận đáng nhớ và hạ cơn tức.


Một tuần sau, ngày tổ chức tiệc rượu của công ty cũng tới.

Châu Gia Minh nói với con trai:
“Tối nay con và Như Yên cùng hai em trai tới bữa tiệc trước.

Bố với mẹ có chút chuyện nên sẽ tới sau.”
“Mình con đi là được rồi.

Sao phải đưa cô ta theo.”

“Không được, dù sao nó cũng đã là vợ con nên đưa nó theo để làm quen dần với những bữa tiệc như thế.”
“Được con biết rồi.”
Hạ Như Yên đã chuẩn bị suốt cả một buổi chiều.

Cô mặc chiếc đầm dạ hội màu trắng, đi đôi dày cao tầm năm phân, trang điểm lộng lẫy hơn.

Thế nhưng cô khá căng thẳng, chỉ ở mãi trong phòng không chịu ra.

Châu Gia Việt đứng dưới nhà gọi lên:
“Hạ Như Yên cô xong chưa? Lúc nào cũng lề mề.”
Hạ Như Yên hít thở sâu, rồi từ từ bước xuống.

Một lần nữa cô lại hút hồn Châu Gia Việt, anh nhìn cô không ngừng, tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Đi thôi.”- Như Yên nhẹ nhàng nói.

“Mau lên đi, chờ cô mãi.”
Tại tiệc rược, Châu Gia Việt bước xuống, cài lại khuy áo vest, Hạ Như Yên chậm rãi bước phía sau anh.

Cô khoác vào tay chồng, Gia Việt nhìn cô nói:
“Cô làm gì vậy?”
“Diễn kịch cũng phải cho tốt chứ.

Nếu không mọi người nhìn vào nói sao?”
“Được rồi, đi thôi!”
Hai người cùng bước vào bữa tiệc.

Châu Gia Việt đẹp trai phong độ, phong thái tự tin còn Hạ Như Yên xinh đẹp, duyên dáng mỉm cười nhẹ nhàng.

Tất cả mọi ánh mắt của những con người trong khán phòng đều đổ dồn và hai người họ.

Nhất là Châu Gia Luân vẫn âm thầm theo dõi Như Yên từ lúc cô bước vào.

Sau đó, Châu Gia Việt đi tiếp khách Hạ Như Yên mới có thời gian nghỉ ngơi, cô tới một góc đứng ăn uống.

Một anh chàng tiến lại gần:
“Chào cô, tôi có thể mời cô ly rượu được không?”
“Xin lỗi tôi không uống được rượu.”- Hạ Như Yên vừa trả lời anh ta vừa suy nghĩ: “mãi mới tránh được Châu Gia Việt giờ lại gặp phải anh ta.

Đúng thật là…”
Anh chàng đó vẫn không chịu buông tha, đưa một cánh tay trước mặt cô mời gọi:
“Vậy tôi có thể mời cô nhảy một lát được không?”
Hạ Như Yên cười ngượng nghịu chưa biết phải làm sao thì anh ta tiến lại nắm lấy tay cô.


“Tôi… tôi… thả tôi ra.”
Châu Gia Luân thấy vậy vội đặt ly rượu xuống bàn chạy tới.

Nhưng anh lại chậm hơn, Châu Gia Việt nắm lấy tay kia của Hạ Như Yên:
“Buông tay cô ấy ra.”
Tên đàn ông đó khá là ngạc nhiên, cười đểu một cái rồi quay sang hỏi:
“Ồ tổng giám đốc Châu, anh cũng có hứng thú với cô gái này sao?”
Châu Gia Việt chừng mắt nhìn tên đàn ông đó đầy đáng sợ, không hiểu sao lúc này lòng anh đầy tức giận:
“Cô ấy là vợ tôi.

Anh đang làm cái gì vậy?”
Tên đàn ông kia nghe thấy vậy đành buông tay, ngại ngùng đáp lại:
“Tôi chỉ định mời cô ấy nhảy một bản nhạc thôi mà.

Thất lễ rồi, tôi không biết đây lại là phu nhân tổng giám đốc.”
Anh ta vừa đi thì Châu Gia Việt vội buông cánh tay cô xuống.

Tay đút túi quần, tay cầm ly rượu lạnh lùng rời đi không hề quay đầu nhìn lại.

Cũng chả một lời hỏi thăm.

Kết thúc bữa tiệc Hạ Như Yên đứng trước cửa chờ Châu Gia Việt nhưng mãi chả thấy đâu.

Cô quay lại tìm trong bữa tiệc tất cả mọi người đều đã rời đi.

Sau khi quay trở ra lại gặp Châu Gia Luân đang đứng ở đó.

Cô bèn hỏi:
“Sao cậu còn ở đây.

Tôi tưởng mọi người đã về hết rồi.

Cậu có thấy Gia Việt ở đâu không?”
“Không thấy, lên xe đi tôi đưa chị về.”
“Được, cảm ơn cậu.”
Vừa về tới nhà, Như Yên nhìn thấy Châu Gia Việt đã ngồi ở bàn làm việc.

Cô ngồi bệt xuống ghế sofa, nhếch mép cười nhẹ:
“Hoá ra chỉ là mình lầm tưởng anh ta quan tâm mình thật.

Phải rồi một gã vô tình, lạnh lùng như thế, sao mà biết quan tâm người khác chứ!”.