Trời ạ! Nghe như sét đánh ngang tai

Lộ Khiết còn tưởng nghe lầm, nàng kinh ngạc nhìn cô nhân viên đang tươi cười với mình. Cái gương mặt đó có ý gì, đừng có thấy nàng đi chung với Dương Nhạc là nàng giàu nha

Tim muốn thòng xuống bụng luôn rồi, sắc mặt tệ hơn ban đầu. Quay lại nhìn cái áo trăm triệu trên tay, nó cũng đâu có cầu kỳ hay gì đâu, cũng bình thường mà sao đắt dữ vậy

Nàng không đủ tiền mua, ai đời nào bỏ ra số tiền lớn để mua nó, ai chứ nàng thì không. Làm sao đây, Lộ Khiết bối rối trong lòng, mặt câm phẫn liếc Dương Nhạc

Trong bụng thầm mắng chửi không ngừng, còn đứng đó cười được nữa.

Dương Nhạc cũng đã chọn xong vài cái cần thiết, cô đút tay vào túi quần, nhìn sang Lộ Khiết. Ôi nhìn mắc cười thế nhỉ, cô thừa biết nàng không đủ tiền mua

Đã vậy còn cầm ngay cái áo đắt nhất. Bởi vậy, những người không biết gì về thời trang sẽ luôn chọn những thứ đắt nhất

  Thấy Lộ Khiết cứ mãi chần chừ, cô nhân viên cười gượng, e dè hỏi: "Cô muốn mua không để tôi đóng gói lại?"

   "Tôi. . ."- Chữ đầu tiên Lộ Khiết cất tiếng với người ngoài, bộ dạng rất chật vật

   "Lấy đi"- Dương Nhạc nhanh tay đem cái áo khoác trên tay của Lộ Khiết đưa cho nhân viên: "Thanh toán áo này với mấy cái vừa rồi tôi chọn. Cảm ơn"

Cô nhân viên nhận lấy, cúi đầu rồi đem ra quầy tính tiền

Còn lại hai người, Dương Nhạc thấy sắc mặt Lộ Khiết không tốt, cô cũng không có ý gì, chỉ nói thêm vài câu

   "Áo này cô nợ tôi, khi nào có tiền thì trả lại, tôi không gấp"

Nói như đúng rồi vậy đó, ngay lúc này Lộ Khiết chỉ muốn lao vào đánh cho Dương Nhạc một cái thật đau. Là ai dụ nàng vào đây, rồi bây giờ nói cái giọng như nàng cần mua cái áo đó lắm vậy


Một trăm mấy triệu, nàng đâu có muốn tốn tiền lãng phí mua cái áo đơn giản đó đâu. Tự nhiên tiền tự động mọc cánh rồi bay đi vô cớ

Tức không làm được gì, nàng cực kỳ ghét Dương Nhạc

Bước ra khỏi cửa hàng, Dương Nhạc lại bẻ lái sang cửa hàng khác. Lần này là mỹ phẩm cao cấp

Lộ Khiết không muốn đi cùng nhưng cũng không thể bỏ về, đành chấp nhận theo

Lần này chị ta lại mua cái gì nữa đây, Lộ Khiết hứa với lòng là sẽ không đụng vào bất cứ thứ gì trong đó.

Là con gái thì ai mà chẳng thích mỹ phẩm, kể cả Lộ Khiết cũng không ngoại lệ. Nàng bị mấy thứ ở đây thu hút mất rồi, cứ mãi mê chìm đắm

    "Mẹ tôi có đến đây không?"- Dương Nhạc hỏi quản lý

   "Bà ấy đến được một chút sau đó đi ra ngoài gặp bạn bè rồi ạ"- Anh quản lý cúi đầu lễ phép

Đây là cửa hàng mỹ phẩm của bà Dương, không những một mà là rất nhiều, chi nhánh ở các trung tâm mua sắm

Lộ Khiết nghe được trò chuyện giữa hai người, nàng thấy có gì đó sai sai. Dương Nhạc nói mẹ muốn nàng đến chơi vậy tại sao lại đến đây rồi đi ra ngoài với bạn?

Nàng bắt đầu nhận ra được sự việc, nếu suy luận của nàng là đúng thì Dương Nhạc đã nói dối là mẹ muốn nàng đến chơi

Đúng là như vậy, Lộ Khiết tức giận trong lòng, nàng nắm chặt lấy túi đồ trong tay. Thì ra chị ta đã nói dối, thì ra không có ai kêu nàng đến chơi cả, tất cả một mình chị ta bày trò

Đã vậy thì thôi đi, chị ta làm nàng mất một khoảng tiền lớn vào cái áo kia

Làm như vậy để làm gì? Lộ Khiết không thể nghĩ ra, chính chị ta lãng phí thời giờ của nàng đến lớp học.

Lộ Khiết tức giận bỏ đi ra ngoài, nước mắt rưng rưng. Dương Nhạc ngỡ ngàng khi thấy Lộ Khiết bỏ đi mà không thông báo trước


Cô nói gì đó với người quản lý rồi sau đó đuổi theo

Chạy thật nhanh để bắt kịp, Dương Nhạc thành công chặn đường Lộ Khiết ngay phía trước

Đôi mắt đầy lửa giận đỏ lên, cứ thế nhìn chăm chăm vào Dương Nhạc

   "Cô muốn đi đâu? Sao không nói với tôi?"- Dương Nhạc nhíu mày khó chịu

Lộ Khiết muốn nói một hơi ra nhưng nàng lại nén vào trong, nàng không muốn nói chuyện với loại người này. Tay lục lọi trong túi nhỏ, lấy ra quyển sổ, ghi rất nhanh, nét chữ cũng không ngay ngắn

    [Chị gạt tôi?]

    "Gạt cô cái gì?"- Dương Nhạc hỏi ngược lại, cô cũng nhận ra được điều gì đó trong sự giận dữ của Lộ Khiết

   [Rõ ràng là mẹ không kêu tôi đến, vậy mà chị lại nói dối]

Ra là vậy, bị lộ rồi. Dương Nhạc thầm đoán chắc lúc nãy mình nói chuyện với quản lý đã để Lộ Khiết nghe được

Vẻ mặt không thấy có lỗi với những gì đã làm, đã vậy còn dửng dưng nhìn khiến Lộ Khiết cảm giác mình bị đem ra đùa giỡn

Cơn thịnh nộ vượt quá giới hạn chịu đựng của bản thân

Nàng xoay người bỏ đi, không muốn thấy mặt cô nữa, một chút cũng không muốn đối mặt

Dương Nhạc kéo túi xách trên tay Lộ Khiết: "Đi đâu để tôi đưa?"

Nàng dứt khoát hất luôn túi đựng cái áo đắt tiền mà mình bị dụ để mua. Nàng không cần nữa, cái áo này không đáng để nàng giữ nó


Nàng sẽ nhanh chóng trả lại số tiền đó, kể cả cái áo.

Nhìn người bước đi, chỉ có thể đứng nhìn. Trên tay còn cầm túi đồ, Dương Nhạc biết lần này mình đã chọc giận Lộ Khiết

Nhìn chung là nàng rất giận, cô biết nàng ít khi giận ngoài mặt nhưng lần này coi bộ không thể cứu vãn

Dáng vẻ gấp gáp đó cũng biết nàng muốn đi đâu rồi. Chỉ là bản thân không thể ngăn cản

Thở dài một hơi, nhếch nhẹ môi cười khổ.

Giữ được thể xác nhưng không giữ được trái tim

Đi hai nhưng về một. Dương Nhạc xách túi đồ đem trở về phòng Lộ Khiết, mở cửa bước vào trong

Nhẹ nhàng đặt nó xuống bàn, nhìn quanh một lần rồi xoay người ra ngoài.

Tối đến, Lộ Khiết về nhà. Nàng mở cửa phòng, bật công tắc đèn bên cạnh. Căn phòng được thắp sáng lên, túi đồ màu trắng ngay tầm nhìn

Thấy nó là nhớ đến chuyện sáng nay. Nàng không nghĩ ngợi nhiều, với tay lấy rồi bỏ vào tủ, không có ý định mở ra xem

.

.

.

.

.

Lâu lâu mới được dịp đi ăn tối chung với Dương Nhạc nên Dương Hằng khá hào hứng. Hai người ít khi nào đi ăn chung lắm


Lúc ra về, Dương Hằng cứ nói chuyện líu lo, còn Dương Nhạc không mấy để ý, chỉ gật đầu phụ họa

Ra tới cửa nhà hàng, lại vô tình gặp được Lộ Khiết cùng với một người con trai đi vào. Không tránh khỏi việc thấy nhau, Dương Nhạc hớn hở kéo tay Dương Nhạc lại

  "A! Trùng hợp quá ta, em đi ăn với bạn hả?"

Chỉ có Dương Hằng là vui vẻ bắt chuyện chứ còn Lộ Khiết và Dương Nhạc không vui. Nàng cảm thấy sự trùng hợp này rất khó xử

Dương Nhạc nhìn Lộ Khiết bằng ánh mắt buồn, sau đó liếc qua người con trai bên cạnh. Trông có vẻ đẹp trai, ăn mặc gọn gàng, gương mặt sáng sủa, thân hình cân đối

Đây chỉ là hình thức bên ngoài, còn bên trong là người như thế nào thì khó lòng đoán được.

Lộ Khiết để ý thấy Dương Nhạc nhìn sang nơi khác, giả vờ như không thân. Thế là nàng cũng chẳng quan tâm, mặc dù trong lòng hơi hụt hẫng

Ấp úng trong miệng định mở lời thì Dương Hằng nhanh miệng hơn, cô nói: "Vậy không làm phiền em nữa, hai người vào trong đi. Chị về trước"

Xoay qua xoay lại không thấy Dương Nhạc đâu, Dương Hằng bất đắc dĩ cười với hai người kia rồi đi ngay.

   "Em quen với hai người họ hả?"- Đắc Thành tò mò hỏi. Dù sao anh cũng biết hai người vừa rồi là ai, vậy là quan hệ giữa Lộ Khiết với hai người kia là không tầm thường

    "Chỉ quen với. . . người nói chuyện"- Lộ Khiết chậm rãi nói ra, câu nói nghe qua cũng đầy hàm ý

Câu đó khẳng định nàng chỉ thân với Dương Hằng còn Dương Nhạc thì như người xa lạ.

Dương Hằng chạy thục mạng đuổi theo Dương Nhạc, chân dài quá không ai theo kịp. Chị ta thở hồng hộc, khó chịu nhìn cô chuẩn bị mở cửa xe

   "Sao tự nhiên bỏ đi mà không báo ai hết vậy hả? Em hành xử như vậy lỡ người khác thấy rồi đánh giá thấp––"

    "Mặc kệ em"- Dương Nhạc mạnh miệng cắt lời, rồi đóng cửa xe lại

Dương Hằng tức đỏ mặt, đứng bên ngoài nhìn vào trong xe. Chưa bao giờ thấy thái độ bất lịch sự của Dương Nhạc như vậy, không có phép tắt

Từ nãy đến giờ chẳng ai làm gì hay nói gì sai với Dương Nhạc hết, vậy mà lại tỏ vẻ khó chịu. Dương Hằng chống nạnh nghĩ mãi không ra, tính tình thất thường, lúc nắng lúc mưa