Chương 759

Không phải cô ấy không trân trọng tình cảm giữa bọn họ, chỉ là ba ruột của anh chán ghét cô, tóm lại vẫn luôn có hiềm khích?

Thật lâu sau, Trịnh Hoàng Bách mới chậm rãi nói: Người như vậy không xứng làm ba của anh.”

Đỗ Thanh Hoa sửng sốt.

Vì cô ấy biết anh muốn có một gia đình mình trọn vẹn đến nhường nào.

“Những gì ông ta phạm phải thì cứ giao cho cảnh sát.” Trịnh Hoàng Bách thẳng thừng nói: “Kẻ đáng bị phạt thì chạy thế nào cũng không thoát được.”

“Nhưng…

“Đừng lo lăng về điều đó.” Anh ấy vuốt v e trán và má cô: ‘Em phải tự chăm sóc tốt cho bản thân.”

“Vết thương nhỏ này thì tính là gì chứ?”

“Vết thương nhỏ thì dễ chăm, nhưng em bé thì khó chăm.”

“Cài gì mà em bé chứ? Ý anh là em đang mang thai?” Đỗ Thanh Hoa không thể tin được: “Anh có chắc không? Tại sao Trân Phương Nam không nói cho em biết?”

“Em lên cơn tức giận như vậy, trừ anh ra thì ai dám nói?”

Cô nheo mắt: ‘Vậy nên vừa rồi anh có thái độ tốt như vậy là vì con trai anh?

Chứ không phải là vì em?”

“Thần kinh!” Trịnh Hoàng Bách võ nhẹ đầu cô.

Trân Phương Nam ngồi trên ghế ở hành lang, cô không quá lo lắng về Đỗ Thanh Hoa và Trịnh Hoàng Bách.

Dù gì thì hai người cũng ở bên nhau được mấy năm rồi, hai người sớm đã thuộc về nhau rồi.

Ngược lại, cô lại càng lo lắng cho Bé Thiên. Lúc ở đường hầm trú ẩn, anh đã không trả lời câu hỏi của cô.

“Đang nghĩ gì vậy?”

Nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến!

Trần Phương Nam lập tức đứng dậy, năm lấy tay Hà Minh Viễn: “Anh đã về?

Chuyện xử lý thế nào rồi?”

“Cũng xem như thuận lợi.”

“Cái đó?”

“Cái gì?” Anh năm lấy tay cô ngồi xuống, “Hừ” một tiếng: “Em vẫn quan tâm đ ến Trịnh Hoàng Phong?”

Trần Phương Nam sững sờ, trừng đôi mắt xinh đẹp, phẫn nộ nói: “Em nào có đâu?”

“Nhưng mà, nếu anh đã đề cập đến, vậy anh… Anh định xử lý thế nào?”

Hà Minh Viễn nghiêng người hôn một cái: “Từ lúc nào em đã học được cái thói lười biếng, giao hết chuyện cho anh rồi hả?”

Tuy rằng như vậy nhưng anh vẫn định trả lời câu hỏi của cô: “Đương nhiên sẽ không buông tha cho anh ta rồi! Không ngờ lại muốn bắt em đi! Đời này, anh ta cũng không thể tiếp cận em được nữa.”

“Có lẽ, anh ấy chỉ là nhất thời hồ đồ.”

Trần Phương Nam nói xong, cảm thấy lời nói này cũng vô dụng, thở dài nói: “Không tiếp cận cũng không sao, thời gian sẽ chữa lành mọi thứ.”