Nếu là trước kia Triệu Lập Thành còn cân nhắc, nhưng bây giờ anh ta cảm thấy không vui, cảm giác đồ đạc của mình bị người khác lấy mất, lại nghĩ đến người ở phía sau chống lưng cho mình, liền thẳng lưng lên.
Lời nói cũng trở nên cứng rắn: “Tôi không làm gì cả, chỉ là nhìn thấy bạn gái cũ và muốn nói chuyện với cô ấy thôi.”
“Ha!” Đỗ Thanh Hoa nổi giận rồi.
Trần Nam Phương không muốn gây chuyện, nhất là khi Hà Minh Viễn vẫn còn ở sảnh tiệc, cô chỉ muốn rời đi càng sớm càng tốt.

Vì vậy cô vội vàng kéo tay bạn thân rồi nói với Triệu Lập Thành: “Tôi không có gì để nói với anh!”
“Nam Phương, vừa rồi em có phải ¡ đã gặp chủ tịch Trung của Thiên Đạt không?” Trần Nam Phương không nói gì, muốn rời đi từ phương hướng khác.
Triệu Lập Thành đi qua Trịnh Hoàng Phong, cố găng kéo cánh tay cô: “Em cứ như thế này không muốn gặp anh sao? Hồi đó em hứa với anh như thế nào? Nói không chừng QL của chúng ta nhất định sẽ vượt qua Thiên Ưng!”
“Em yêu!” Triệu Lập Thành đưa tay chặn lại, giữ chặt Trân Nam Phương, gần như ôm cô vào lòng.
“Đây phải việc của eml” Triệu Lập Thành nghiến răng nghiến lợi.


“Trần Nam Phương, anh chưa từng biết em hoá ra lại tàn nhãn như vậy.

Dù sao chúng ta cũng ở bên nhau một năm, cho dù em không yêu anh thì cũng phải có chút tình cảm khác chứ.

Bây giờ em nố tự tay hủy hoại sự nghiệp của anh saol”
“Buồn cười thật!” Đỗ Thanh Hoa đưa tay, vô tình đẩy anh ta “Một tên cặn bã như anh không xứng đáng với tình cảm của Nam Phương dành cho anh.

Anh đã giả mạo chữ ký, cho dù không có chúng tôi, anh cũng đừng nghĩ đến kiếm sống nghề kế toán này nữa.
Triệu Lập Thành bị đẩy một cái, suýt ngã xuống đất.
“Thanh Hoai Đi thôi!” Trân Nam Phương nói nhỏ: “Đừng gây chuyện ở đây, không tốt đâu.”

Nhưng những lời này của cô đã quá muộn rồi, tiếng hét và cú ngã lúc nấy đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanhI Rất nhiều người đều nhìn về phía này, có người hỏi han, có người chế giễu, còn có người thì thầm về chuyện chữ ký giả mạo.
Hà Minh Viễn bị mấy nhóm người vây quanh, đang định tìm cớ rời đi thì nghe cô gái bên cạnh nói: “Anh Minh Viễn, anh xem người đằng kia có phải là anh Hoàng Phong không?”
“Không thể, anh ta làm sao có thể tới đây!” Giọng nói trâm thấp của anh rất bình tĩnh: “Thiên Nhã, sau này em cũng không cần phải tới những nơi như thế này, không thích hợp với em.”
“Người ta muốn ra ngoài chơi mài”
Đặng Thiên Nhã chớp chớp đôi mắt ẩm ướt: “Ở nhà quá nhàm chán, hơn nữa bố em cũng đồng ý rồi, ông ấy nói để em có thêm kinh nghiệm.”
Hà Minh Viên cười như không cười: “Nếu thích thì em có thể ở lại thêm một lúc, anh phải rời đi trước.”
“Anh Minh Viễn, bây giờ anh phải đi rồi à?” Đặng Thiên Nhã vô cùng không muốn, cô cố ý làm nũng rồi ôm lấy cánh tay anh: “Không muốn đâu, anh ở cùng Thiên Nhã đi.”
“Thực sự không được.” Anh từ chối: “Anh còn có việc rất quan trọng phải làm”
“Vậy anh đi cùng em sang bên đó xem xem.

Nếu không phải anh Hoàng Phong thì anh mới đi được không?”
Hà Minh Viễn bất lực gật đầu, khi đến gần, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Bởi vì anh nhìn thoáng qua một hình dáng, nhìn một lần ánh mắt đầy dịu dàng, nhìn đến lần thứ hai ánh mắt trở thành tính toán, sau đó chỉ toàn là tức giận!