Edit: huyentrangpcy
Lúc nhìn thấy Lam Vũ ở dưới hầm để xe, Lạc Trăn có chút không phản ứng kịp, tại sao một thiên hậu nổi tiếng lại đối với mẹ cô cười tươi vui vẻ như vậy... như tắm mình trong gió xuân.
Đúng rồi! Nụ cười như tắm mình trong làn gió xuân!
Lam Vũ đã nổi tiếng nhiều năm và có vô số người hâm mộ, không giống như người mới bước vào nghề rất lễ phép với mọi người, nhiều năm lăn lộn trong nghề cũng vô tình sinh ra thái độ có chút cao ngạo, mặc dù thái độ đối với người trong ngành vẫn luôn có lễ độ, nhưng ẩn sâu bên trong vẫn hàm chứa chút ý tứ ghẻ lạnh, xa cách.
Không giống như hiện tại, nụ cười đáng yêu không chút lộ ra dáng vẻ nịnh nọt, phong thái khiêm tốn mà không tỏ ra quá hèn mọn, thái độ cư xử hoàn toàn đúng mực với danh xưng thiên hậu của cô ta.
Khi Lam Vũ nhìn thấy Lạc Trăn và Lạc Dặc An cùng bước ra khỏi thang máy, cô ta cũng rất nghi hoặc.
Cô ta nhanh chóng giải tỏa tâm trạng kỳ quái của mình và tiến tới chào hỏi Lạc Dặc An, cuối cùng nhịn không được hỏi:
"Dì và Lạc Trăn quen nhau à?"
Thấy bên cạnh bà xuất hiện một Lạc Trăn đi cùng, cô gái này không có cố tình nói bóng nói gió cũng như không có cố tình trực tiếp làm lơ, trong lòng Lạc Dặc An thầm nghĩ cô gái họ Lam trước mắt ít nhất không phải là loại người quá tâm cơ.
Lạc Trăn không biết hai người bọn họ quen nhau như thế nào, nhìn thấy đàn chị cô liền lễ phép chào hỏi:
"Chào chị Lam Vũ!"
Sau đó cũng không có nói thêm lời nào. Lạc Dặc An cười nói:
"Xem ra hai người cũng quen biết nhau."
"Dạo gần đây phim truyền hình của Lạc Trăn đóng rất nổi tiếng. Con đã xem qua một số phim và nhận thấy kỹ năng diễn xuất của cô ấy quả thật không tồi."
Và ngoại hình cũng rất tốt, Lạc trăn thầm nghĩ, trong bộ phim truyền hình lấy bối cảnh nơi thành thị công sở đó, vì nhu cầu của vai diễn nên cô được ăn mặc rất lộng lẫy và tỏa sáng, khiến người xem khó có thể rời mắt.
Đại khái chính là kiểu người phụ nữ luôn khiến người chồng lúc nào cũng không yên tâm khi cô ra khỏi cửa.
Nói đến ngoại hình, ánh mắt Lam Vũ đảo qua trên mặt Lạc Dặc An và Lạc Trăn, trong lòng đột nhiên chấn động, cô ta kinh ngạc phát hiện hai người này giống nhau tận năm sáu phần!
Ánh mắt cô ta chợt lóe lên, một dòng suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc:
Lạc Dặc An mỉm cười gật đầu.
"Đúng vậy, Lạc Trăn là con gái của tôi."
Nhìn vẻ mặt chần chừ của Lam Vũ, bà tiếp tục nói thêm.
"Con bé theo họ của tôi."
Trong tiềm thức Lạc Trăn cảm thấy thái độ của mẹ mình có chút kỳ quái, nói cái gì cũng đều kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ ra được tại sao thái độ của mẹ mình lại kỳ quái như vậy, vì vậy chỉ đành nín nhịn không nói ra.
Sau khi nghe lời giải thích, Lam Vũ cảm thấy thoải mái hơn một chút, buộc bản thân bỏ qua chút cảm giác kỳ quái vừa rồi, dẫn mẹ con Lạc Trăn lên một chiếc xe thương vụ màu đen đắt tiền.
"Tài xế rất quen thuộc với đường phố Hong Kong, biết rõ chỗ nào thú vị để tham quan, rất hân hạnh được đón tiếp hai người."
Lạc Dặc An đương nhiên đồng ý, cùng Lạc Trăn lần lượt lên xe.
Trong xe, Lạc Trăn nghe mẫu thân nhà mình cùng vị thiên hậu kia tươi cười tán gẫu cứ như là hai mẹ con, liền âm thầm nhấc điện thoại nhắn tin cho nam thần nhà mình, à không, số danh bạ đó đã thăng cấp từ "nam thần" thành "chồng ".
Lạc Trăn: "Hội nghị của anh đã kết thúc chưa?"
Vốn dĩ Vân Phi Thời định tới đón mẹ vợ và vợ, nhưng vô tình bị chậm trễ thời gian do bên này đột nhiên cần tổ chức hội nghị gấp, nên đã bảo hai mẹ con đi mua sắm trước, sau đó sẽ đi đón hai người khi hội nghị kết thúc.
Không lâu sau đó, bên kia đã hồi âm lại.
Chồng: "Gần xong rồi."
Lạc Trăn: "Nam thần, anh có biết không, mẹ của em quen biết với cả Lam Vũ luôn cơ đấy? Em cảm giác như mình càng ngày không thể theo kịp thời đại!"
Tuy nhiên, phải nói rằng trong mười phút này đã giúp Lạc Trăn đã hiểu được nhiều điều về vị thiên hậu hơn những năm trước. Ví dụ như thiên hậu thích ăn gì và dùng gì, phong cách thiết kế của nhãn hiệu nào ưa thích, kế hoạch làm việc tiếp theo, v.v.
Thật đáng tiếc khi nữ sĩ Lạc Dặc An không tham gia vào công việc tra tấn, bức cung người khác.
Bên này, Vân Phỉ Thời đang ngồi trước máy tính nhìn thấy tin nhắn từ Lạc Trăn, trong lòng không khỏi lầm vào trầm tư.
Mẹ vợ đây là ... chơi nghiện rồi sao?
Bên kia, Lam Vũ đã sắp xếp xe đưa đoàn người tới trung tâm mua sắm nổi tiếng nhất Hong Kong, sau khi xuống xe, cô ta liền thông thạo dẫn Lạc Dặc An và Lạc Trăn đến thẳng phòng khách VIP của cửa hàng trang sức mà cô ta thường hay ghé tới.
Nhân viên bán hàng đưa đến một chiếc máy tính bảng với đầy đủ thông tin các sản phẩm mới, Lam Vũ không vội chọn cho mình mà cẩn thận hỏi sở thích của Lạc Dặc An, cũng không bỏ qua Lạc Trăn, tự động nhập vai cứ như thể cô là em gái của cô ta.
Lạc Dặc An cũng không từ chối ý tốt, cẩn thận lựa chọn một vài món đồ trang sức yêu thích rồi kêu nhân viên mang ra xem thử.
Lam Vũ thấy vậy liền kêu người nhân viên bán hàng đến.
"Tất cả cứ tính vào tài khoản của tôi".
Khi người nhân viên bán hàng vừa gật đầu, Lạc Dặc An đã vội vàng gọi lớn.
"Không, đây là quà cưới tôi chọn cho Lạc Trăn, làm sao tôi có thể bắt cô trả tiền."
Lam Vũ sững lại, mới nhớ ra rằng Lạc Trăn thực sự đã kết hôn, trước đó cô ấy đã thổ lộ tình cảm và chia sẻ giấy đăng ký kết hôn trên Weibo, chiếm vị trí hot search mấy ngày liền, sao trong ngành lại không nghe những lời đồn thổi về chuyện này cơ chứ.
Cảm giác kỳ quái trong lòng càng ngày càng tăng, Lam Vũ cố gắng bỏ qua, ôn nhu cười nói.
"Đã như vậy, tôi cũng xin không giành phần trả tiền này nữa."
Nói xong, Lam Vũ cầm lấy máy tính bảng xem xét rồi nhanh chóng chọn ra hai món trang sức đắt tiền.
"Bất quá quà gặp gặp mặt cho dì là không thể thiếu, hơn nữa Lạc Trăn cũng vừa mới kết hôn, con cũng có món quà nhỏ, xem như là tiền mừng cưới."
Lần này không đợi Lạc Dặc An lên tiếng, Lạc Trăn đã vội vàng từ chối.
"Lần đầu tiên đi mua sắm cùng chị Lam Vũ, làm sao có thể để cho chị tặng quà đắt tiền như vậy chứ? Như vậy thật là quá thất lễ rồi."
Câu này có rất nhiều ý tứ, có thể hiểu là: hôm nay chúng ta mới biết nhau, đây là lần đầu tiên chúng ta cùng đi mua sắm, cũng không tính là quan hệ vô cùng thân quen, cô có lòng muốn tặng quà nhưng chúng tôi lại ngượng ngùng không muốn nhận.
Lam Vũ đã ở trong ngành giải trí nhiều năm, làm sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của Lạc Trăn.
Đúng vậy, cô ta mới gặp Lạc Dặc An cách đây không lâu, nếu sáng nay cô ta không chủ động nói chuyện thì đã không giành được cơ hội nói chuyện trực tiếp. Mặc dù Lạc Trăn cùng hoạt động trong làng giải trí nhưng hai người gần như không có giao điểm, tuy rằng hành động của cô vừa rồi chỉ là muốn lấy lòng hai mẹ con, nhưng cô có chút nóng lòng muốn làm cho xong chuyện.
Sau khi nghĩ thông suốt, Lam Vũ cũng không cưỡng cầu nữa, hỏi tiếp chủ đề vừa nãy.
"Đúng rồi, con còn chưa có gặp chồng của Lạc Trăn, không biết ngoại hình và tài năng nào của anh ta xuất chúng cỡ nào mà có thể thu phục được trái tim của mỹ nhân hàng đầu trong làng giải trí, con quả thật vô cùng tò mò!"
Giọng điệu có vài phần bông đùa, không hề khiến người nghe khó chịu.
Lạc Trăn cười nói.
"Anh ấy không phải người trong giới, nói ra sợ chị Lam Vũ cũng không biết."
Từ đầu đến cuối, thái độ của Lạc Trăn đều là xa cách khách sáo, ngược lại Lam Vũ có phần vội vàng nên mất đi hẳn phong thái trước kia. Cho dù có yêu thích một ai đó cũng không nên vì lấy lòng đối phương mà đánh mất tôn nghiêm của chính mình, chỉ có phụ nữ tầm thường mới làm như vậy, cứ tiếp tục như thế e rằng thiên hậu Lam Vũ lẫy lừng sẽ càng bị quay lưng.
Thấy đối phương không muốn nói thêm nhiều lời, Lam Vũ cũng không nhắc tới chủ đề này nữa.
Bọn họ ở trong cửa hàng trang sức một lúc lâu sau đó di chuyển đến các cửa hàng nổi tiếng khác, lần lượt ra vào vài cửa hàng, cũng mua được khá nhiều thứ.
Cuối cùng cũng mệt mỏi, Lạc Dặc An muốn ngồi xuống uống nước, nhóm người tìm một quán cà phê tương đối kín đáo để nghỉ ngơi.
Lam Vũ muốn cho tài xế gửi đồ về khách sạn trước, nhưng Lạc Dặc An đã từ chối.
"Không cần đâu, lát nữa sẽ có người đến lấy mang về giùm bọn dì."
Trong suy nghĩ của Lạc Trăn lập tức nghĩ đến Vân Phỉ Thời, sau đó cô cũng không nói thêm gì nữa, chỉ thầm chờ mong người kia mau đến.
Ba người ngồi trong quán cà phê không bao lâu thì Vân Phỉ Thời đã chạy tới.
Hội nghị trực tuyến đột ngột phát sinh một hạng mục quan trọng cần thảo luận, anh đã nhanh chóng gửi tin nhắn thông báo cho Lạc Trăn, khi anh ta lái xe thì lại bị tắc đường một lúc, cho nên bây giờ anh mới đến.
Lạc Trần thực sự không muốn cho Vân Phỉ Thời tới đây nhưng do đối phương nhất quyết kiên trì muốn đến, cùng với ánh mắt mệnh lệnh từ mẹ cô, sau khi nhận được cuộc gọi, nhờ một câu nói của mẹ cô kêu ra đón anh ấy đã thành công đem đối phương "đuổi ra" bên ngoài.
Không tiện nói thêm qua điện thoại, vừa nhìn thấy nam thần nhà mình, Lạc Trăn khẽ nheo mắt, nói hết những suy nghĩ trong lòng.
"Em cảm thấy mẹ có phần kỳ quái, cảm giác như mẹ và Lam Vũ đã quen nhau từ trước nhưng thái độ cũng không tính là quá thân thiết, dựa theo tính cách của bà ấy sao có thể dễ dàng tán gẫu thân thiết với người xa lạ mới gặp mặt lần đầu cơ chứ?"
Vân Phỉ Thời còn chưa lên tiếng, Lạc Trăn tiếp tục nói tiếp những nghi hoặc trong lòng mình.
"Trong đó hẳn là có cái gì mờ ám!"
Có mờ ám hay không Vân Phỉ Thời nhìn qua liền biết rõ, anh nhanh chóng liếc nhìn về phía sảnh lớn, lặng lẽ tránh đi đề tài.
"Nơi đó hình như có máy gắp thú kìa, em có muốn qua đó chơi không?"
Lạc Trăn nhìn theo ánh mắt của anh, quả nhiên thấy được một hàng người dài đang đứng xếp hàng trước cửa hàng máy gắp thú, người đến người đi vô cùng tấp nập.
Nghĩ đến khoảng thời gian nhàn rỗi này cô thường lướt qua Weibo và thấy các video về việc hướng dẫn các tiểu xảo có thể gắp thú thành công. Lạc Trăn cũng muốn học theo những người đó nóng lòng muốn thử một lần, vì thế liền vội vàng gật đầu đồng ý, nhưng sau đó lại thoáng chần chừ do dự.
"Mẹ và Lam Vũ vẫn còn ở trong quán cà phê, chúng ta có thể không..."
"Không sao đâu."
Được nam thần nhà mình dung túng, cô vội vàng dùng điện thoại di động soạn thảo tin nhắn rồi gửi đi, sau đó lôi kéo tay nam thần đi vào cửa hàng ít người nhất.
Cô sẽ không nói cho nam thần biết, dựa vào trực giác của người phụ nữ, cô cảm thấy thái độ của Lam Vũ có điểm rất kỳ quái, trong tiềm thức liền không muốn để nam thần nhà mình cùng cô ta gặp nhau!
Hôm nay, Lạc Trăn ra ngoài đã trang bị đầy đủ vũ trang từ mũ, khẩu trang và kính râm. Dù sao thì cô cũng là một người nổi tiếng, nghe nói rằng các tay săn ảnh ở Hong Kong rất lợi hại, vì vậy cô phải chuẩn bị thập phần chu đáo.
Thấy chiếc mũ lưỡi trai của cô có chút xộc xệch, Vân Phỉ Thời đưa tay giúp cô sửa lại, sau đó tháo khẩu trang trên mặt cô ra, nói xong anh đem bàn tay đầy hơi lạnh của cô lồng vào bàn tay mình, không nhanh không chậm bước về phía trước.
Cảnh này không biết các tay săn ảnh có chụp được hay không, nhưng tất cả đều đã được hai người đang ngồi ở trên lầu thu vào hết trong tầm mắt.
Lạc Dặc An liếc nhìn tin nhắn trong điện thoại di động, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy dáng vẻ lơ đễnh của Lam Vũ.
Bà vô tình thấy khuôn mặt đang dần trở nên xám xịt của Lam Vũ, cũng không có ý tứ muốn dò xét ánh mắt xám xịt đó của cô ta, bà thản nhiên lên tiếng.
"Hai đứa nó rất yêu nhau."
Mi mắt Lam Vũ rũ xuống không nói chuyện.
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, rốt cuộc cô ta cũng từ trong suy nghĩ của mình dần tỉnh táo lại.
Vừa rồi khi nhìn thấy Lạc Trăn không hề cố kỵ lao về phía vòng tay mà cô hằng mơ ước, cô còn tưởng rằng mình sẽ bị dọa cho chấn động một phen, tảng đá trong lòng bỗng nhiên rơi xuống như muốn nhắc nhở cô, từ lúc nhìn thấy Lạc Trăn xuất hiện bên cạnh Vân Phỉ Thời, cái cảm giác kỳ quái nãy giờ cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật của nó.
Đó là một thực tế quá đẫm máu đối với cô.
Vì vậy khi cô cùng Lạc Đặc An nói chuyện phiếm, tuy rằng chưa từng bỏ qua Lạc Trăn, nhưng là dựa vào trực giác nói cho cô biết không nên đào sâu quá nhiều vào Lạc Trăn.
Mọi tâm tư của mình đều bị bại lộ trước mặt người phụ nữ, nhưng cô thầm cảm thấy có chút may mắn, không bị bại lộ trước mặt Lạc Trăn, càng không phải là ở trước mặt người đó...
Không đợi Lam Vũ nói, Lạc Dặc An nói tiếp.
"Không sai, ngày đó tôi nói tôi là mẹ của cậu ta cũng không sai. Cậu ta và con gái của tôi đã kết hôn, cậu ta cũng nên gọi tôi một tiếng " mẹ ".
"Cô Lam, tôi không muốn làm cô khó xử, giống như bây giờ, cô ít nhất vẫn còn may mắn khi người ngồi trước mặt cô không phải là Lạc Trăn, càng không phải là cậu ta, người đàn ông mà cô thích."
Nói đến đây, Lạc Dặc An cười giễu cợt.
"Nói đến cũng thật kỳ quái, người ngồi trước mặt cô lại là tôi, mẹ của Lạc Trăn, đồng thời cũng là mẹ vợ của Vân Phi Thời."
Lam Vũ im lặng, thẫn thờ nhìn quảng trường dưới lầu, đường phố đông đúc người người xe cộ qua lại, trước mặt là tách cà phê đang dần nguội lạnh, mùi cà phê độc đáo bay lơ lửng trong không khí, trong veo, nồng đậm xen lẫn chút se se nhưng không kìm được nỗi chua xót trong lòng.
Cô ta vẫn chưa giải tỏa được suy nghĩ của mình, cũng không biết phải đáp lại người phụ nữ trước mặt như thế nào, người phụ nữ mà cô từng nghĩ rằng sẽ trở thành mẹ chồng tương lai của mình.
Sau một lúc im lặng, Lạc Dặc An khẽ thở dài.
"Tôi chỉ là muốn làm một chút gì đó cho con gái của mình."
Tác giả có chuyện muốn nói: Sau chương này, Lam Vũ muốn đấu với Lạc Trăn e rằng cả đời cũng không thể. Thật ra lúc đầu tôi nghĩ muốn để cho người mẹ tiếp tục xem náo nhiệt, nhưng sau khi cân nhắc kỹ, tôi nghĩ rằng việc xem náo nhiệt không hợp với phong thái vân đạm phong khinh của người mẹ, cũng vô tình làm cho thái độ của người mẹ trở nên hơi quá phận, Trăn Trăn thiếu vắng tình mẫu tử đã nhiều năm rồi, trước đây bà ấy đều luôn muốn né tránh nhưng hiện tại càng muốn đi đối mặt, bồi thường cũng được, giải thích cũng được, tất cả những gì bà ấy làm bây giờ đều là vì không muốn Trăn Trăn chịu thêm ủy khuất nào nữa.
--------------------
Editor:
Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.