Lên máy bay, Lạc Trăn mới hậu tri hậu giác phát hiện, cô hình như có chuyện gì đó quên không nói cho Vân Phỉ Thời.
Hiện tại cô không có suy nghĩ sẽ giấu mọi chuyện buồn bực ở trong lòng mình với Vân Phỉ Thời, khi bị bắt nạt thì sẽ tố cáo với anh, chịu oan ức thì sẽ nói với anh, tuyệt đối sẽ không giấu trong lòng mình.
Trước khi máy bay cất cánh, Lạc Trăn sắp xếp lại ngôn ngữ, nói với Vân Phỉ Thời nghi ngờ của mình.
Cũng chính là dự cảm của cô, sự kiện kia cô cảm thấy không đơn giản như vậy, có đôi khi trực giác ngoài ý muốn của phụ nữ rất chuẩn, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến bản thân cô.
Sau khi nói xong, Vân Phỉ Thời dùng một ánh mắt tán thưởng còn mang theo cao hứng hài lòng nhìn chằm chằm cô một hồi lâu.
Lạc Trăn có chút không chống đỡ nổi loại hấp dẫn này, giả vờ như không có việc gì mà dời tầm mắt, một bộ dáng vô cùng bình tĩnh, "Khụ khụ anh nhìn em...... Như vậy là tính làm cái gì a?"
"....... Ồ." Trêu chọc em như vậy không quá thích hợp đi khà khà khà rất ngượng ngùng nha!
Thực ra Vân Phỉ Thời đang rất vui vẻ, vì hai nguyên nhân.
Một là hóa ra cô gái nhỏ bé của anh cũng không đơn thuần vô hại như mặt ngoài, những chuyện không phân biệt phải trái này em ấy vẫn là phân biệt rõ ràng, ừm...... Anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận lúc trước bị gương mặt này lừa cảm thấy cô bé này tuy rằng thông minh nhưng cũng không đến mức suy đoán lòng người hiểm ác, hiện tại xem ra, ngược lại suy nghĩ của anh.
Một cái khác là, cảm giác được cô gái nhỏ này tín nhiệm cùng ỷ lại, rất không tồi.
Tiếp viên hàng không tóc vàng mắt xanh đưa xong đồ uống thì im lặng mà rời đi, nhìn tiêu chí đơn vị hàng không của hãng này, lại nhìn tiếp viên hàng không liền biết là người nước ngoài, Vân Phỉ Thời còn đặc biệt hào phóng mà bao toàn bộ, tuy rằng biết sẽ ra nước ngoài, nhưng Lạc Trăn vẫn như trước không biết điểm đến là nơi nào.
Nhưng mà cô tin tưởng nam thần bất luận sắp xếp cái gì đều sẽ không làm cô thất vọng!
Chuyến bay mười mấy giờ, máy bay đáp xuống, khoảnh khắc khi đi ra cửa khoang kia, Lạc Trăn vốn tưởng rằng có thể dựa vào dấu hiệu sân bay mà đoán ra mình đang ở quốc gia nào, không nghĩ tới a không nghĩ tới, nam thần này cũng giấu giếm thật tốt quá, lại có thể là sân bay tư nhân!
A, có hơi lạnh, thời tiết tháng 10 còn lạnh hơn so với Lan Hải, có thể chính là do khí hậu, hoặc chính là so sánh với toàn bộ Châu Âu ở vĩ độ cao, khí hậu này so ra giống với Bắc Âu!
"Thần bí như vậy làm gì nha? Người ta cũng xuống máy bay rồi còn giấu!" Lạc Trăn một bên bị nam thần nắm tay đi về phía trước lâu đài cổ bốn tầng hình chữ nhật, một bên nhỏ giọng nói thầm.
Vân Phỉ Thời nghe thấy được, trực tiếp ôm người vào trong lòng, "Chơi vui vẻ thì tốt rồi, hỏi nhiều như vậy làm cái gì?"
Vào lâu đài cổ, ăn chút đồ, vì chênh lệch múi giờ nên Vân Phỉ Thời mang theo Lạc Trăn về phòng ngủ.
Haizz, vừa rồi những hầu gái trả lời toàn là bằng ngôn ngữ địa phương cô một câu cũng không nghe hiểu, muốn dùng tiếng Anh hỏi người ta một chút, thì tầm mắt Vân Phỉ Thời nhìn sang đây, cô liền không dám hó hé gì nữa.
Lúc lên lầu, Lạc Trăn còn chưa từ bỏ ý định, "Vì sao không nói cho em biết đây là đâu, còn giấu để làm gì?"
"Em có từng nghe qua điển tích sự tò mò hại chết con mèo chưa?" Vân Phỉ Thời dứt khoát dừng lại nhìn cô.
Lạc Trăn yếu ớt mà cúi đầu, "Được rồi không hỏi nữa, đi thôi đi thôi, đi ngủ đi ngủ."
Vì lệch múi giờ nên Lạc Trăn khi ngủ dậy mơ mơ màng màng, bị Vân Phỉ Thời từ trên giường kéo đến, thay áo len giữ nhiệt, lại phủ thêm áo khoác lông, liền ngồi trên xe lên đường.
Tài xế là một người đàn ông Châu Âu rất đẹp trai, dấu hiệu chính là mũi cao mắt sâu, tóc mỏng màu vàng được chải chuốt bôi sáp thành kiểu tóc của tinh anh giỏi giang, trông càng đẹp trai. Đôi mắt màu lam tựa như một hồ nước sâu trong veo, thâm thúy lại mê người.
Với tư cách là một nhan khống, Lạc Trăn làm sao có thể không liếc xem nhiều lần, sau đó thuận tiện trò chuyện đây?
"Anh tên là gì vậy? Xin hỏi anh bao nhiêu tuổi rồi, đã có bạn gái hay chưa?" Lạc Trăn cứ như vậy dựa vào trước ghế tựa bắt đầu trò chuyện cùng tài xế. Kỹ thuật lái xe của tài xế được coi như rất không tồi, vẫn luôn nắm vững vàng, hiện tại vị trí đoạn đường xe cộ thưa thớt, đường quốc lộ cũng rất bằng phẳng, ngược lại có thể thích hợp mà phân tâm tán gẫu.
Tài xế bỗng nhiên có một chút khẩn trương, có thể nhìn ra được từ chi tiết ngón tay của anh ta đang nắm chặt tay lái cùng với bên tai đang dần dần hồng, dù sao đây cũng là người đẹp phương Đông cũng đẹp quá mức bình thường rồi, được mỹ nữ hỏi thăm, ai có thể không khẩn trương.
Nhưng anh ta cũng đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, đương nhiên sẽ không bởi vì như vậy mà dễ dàng bị ảnh hưởng, vị khách ngồi ghế sau chính là khách hàng cao quý, không được phép có một chút sơ sẩy nào.
Cho nên cho dù nội tâm có một chút thẹn thùng, anh ta vẫn là tự mình mạnh mẽ giữ bình tĩnh trả lời một đống vấn đề của Lạc Trăn, một hơi tiếng Anh rất lưu loát, "Tôi gọi là Corby, Corby - Johnson, năm nay 26 tuổi, tôi không có bạn gái, thưa cô!"
Lạc Trăn lại tiếp tục hỏi: "Nghề nghiệp chính của anh là nhân viên lái xe sao? Vẻ ngoài của anh cũng thật là đẹp trai, có phải rất được các cô gái chủ động bày tỏ tình cảm hay không?"
Corby hỏi gì đáp lấy: "Đúng vậy thưa cô, cảm ơn cô đã khen!" Khi trả lời câu hỏi cuối cùng, ngừng lại một chút, tai càng ngày càng đỏ lên, "Đúng vậy, đúng là có một chút...."
Lạc Trăn càng nhìn đến bộ dạng ngoài mặt thì trấn định nhưng nội tâm lại đang ngượng ngùng đến muốn chết này của anh ta thì càng cảm thấy thú vị, cảm giác được, ừm tốc độ xe vẫn là rất ổn định, nhịn không được lại muốn đùa giỡn hai câu, "Anh thích kiểu con gái như thế nào? Anh có biết không, ở đất nước của tôi, có rất nhiều cô gái giống như tôi yêu thích nhất là dạng vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai như anh lại...... Khụ khụ kiểu nam tính ấy!"
Anh chàng đẹp trai này tuy rằng có chút nghi vấn đối với việc cô ngừng lại, nhưng không có hỏi đến cùng, thành thành thật thật mà đáp lời: "Thật vậy sao? Cảm ơn cô đã khen ngợi!"
Lạc Trăn càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, tay đã bắt đầu muốn tìm di động dự định chụp cảnh này lại, không ngờ tới tay vừa mới với vào trong túi, đã bị người nào đó cầm cổ tay.
Cô quay đầu nhìn lại, trên mặt Vân Phỉ Thời lộ ra vẻ tươi cười nhàn nhạt, rất ôn hòa mà cười một cái, đấy là nói nếu như trong đôi mắt kia không có sắc bén và lạnh lẽo......
Rất thức thời mà rụt về chỗ ngồi, Lạc Trăn rõ ràng cảm nhận được Corby trên ghế lái thở phào một hơi, đối với hành động lặng lẽ của cô rất là vừa lòng mà thả lỏng.
Nhất quyết không nói cho em biết địa điểm dẫn theo này thì thôi đi, còn không cho phép người ta ngắm trai đẹp!
Suy nghĩ ở trong lòng đều viết hết ở trên mặt, Vân Phỉ Thời có chút bất đắc dĩ mà xoa nhẹ chỗ giữa mày, nhấn xuống một cái nút bên người nâng lên một tấm chắn giữa ghế lái và ghế sau, trong khi Lạc Trăn còn ở trong lòng trách anh lòng dạ hẹp hòi, anh đã động tác nước chảy mây trôi mà nâng cằm cô lên, lấy môi mình bao phủ lên.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng mà miêu tả bờ môi tinh xảo xinh đẹp của cô, cuối cùng thoáng ngậm lấy, nhẹ mút rồi từ từ hút, sau đó liếm vào hàm răng, giống như tuần tra lãnh địa của chính mình mà thoảng lướt qua hai hàng răng chỉnh tề của cô, lại cuốn lấy cái lưỡi không an phận kia, chặt chẽ mà dây dưa cùng nhau, không thuận theo thì không bỏ qua.
Sau lúc bỡ ngỡ ban đầu, cô rất nhanh mà tập trung vào, có chút dấu vết nhỏ mà hùa theo anh, tiếp nhận xâm lược cùng dây dưa của anh.
Cô bé ngốc a......
Rõ ràng trước đó một khắc còn ở trước mắt anh đùa giỡn người đàn ông khác, làm anh nhịn không được muốn nghiêm khắc trừng phạt mà đánh mông cô, nhưng mà hiện giờ lúc này, cô lại nhu thuận dịu ngoan như vậy, giống như con mèo nhỏ mềm mại yếu ớt mà dựa vào trong lòng anh, đem anh trở thành chỗ dựa duy nhất trên thế giới, tận tâm như thế lại...... Lưu luyến.
Cô gái bé nhỏ của anh......
Thật sự là nhịn không được nghĩ muốn ở chỗ này...... Muốn em ấy........
Nụ hôn tỉ mỉ kéo dài vẫn luôn duy trì cho đến trước khoảnh khắc lau súng cướp cò, thì Vân Phỉ Thời mới nhả ra, đáy mắt cũng không giấu được một tia sắc dục nhàn nhạt để lộ ra ngoài. Còn Lạc Trăn là vẻ mặt đỏ bừng mà dựa vào trong ngực anh, đôi tay nắm lấy cổ áo khoác của anh, cơ thể có chút thiếu oxy mà hơi run rẩy một chút, đôi môi sưng đỏ dính ánh nước hơi hơi mở ra, hít thở không khí bị thiếu trước đó.
Anh đẹp trai Châu Âu cái gì, tóc vàng mắt xanh cái gì, hiện tại trong đầu cô tất cả đều là nam thần, anh hôn đến mức cô sắp thiếu không khí luôn rồi! Nào còn có tinh lực nghĩ đến người khác?
Không khí ái muội trong xe dần dần tan đi, sau khi Lạc Trăn khôi phục lại tình trạng, thì gục vào trong lòng của Vân Phỉ Thời ngủ rồi, Vân Phỉ Thời đắp lên một tấm thảm lông cho cô, điều chỉnh cho mình và cô một tư thế thoải mái, ôm lấy người mềm mại kia, ánh mắt dừng trên cửa sổ bị sương mù bên ngoài dần dần làm mờ đi.
Hiện tại đang đi về phía địa phương có vĩ độ rất cao, nhiệt độ thay đổi càng ngày càng thấp, phong cảnh ngoài cửa sổ đã từ thành thị biến thành vùng quê dân cư dần dần thưa thớt.
Vân Phỉ Thời thu hồi ánh mắt không xem quang cảnh hoang vu ngoài cửa sổ nữa, ôm Lạc Trăn, dần dần khép mắt lại.
Khi Lạc Trăn tỉnh lại, còn ở trong lồng ngực ấm áp của Vân Phỉ Thời, cô xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, bị Vân Phỉ Thời ngăn lại, "Đừng dụi mắt." Thanh âm trầm thấp cùng với ấm áp lại có khả năng hấp dẫn sự chú ý, Lạc Trăn nghe lời mà thả tay, nhịn không được dựa vào gần cổ anh, dùng sức mà hít lấy hương vị mát lạnh chỉ có duy nhất trên người anh, sau đó tặng một nụ hôn khi mới tỉnh.
"Em đã ngủ bao lâu rồi?"
"Gần một giờ."
"A..." Lạc Trăn bỏ xuống thảm lông trên người, gấp thật chỉnh tề ngăn nắp mà đặt ở một bên, "Lâu như vậy còn chưa tới a?" Cô muốn nhìn một chút bên ngoài cửa sổ, phát hiện trên cửa sổ xe đã bị che kín bởi sương mù lạnh giá nồng đậm, chỉ có thể mơ hồ mà nhìn được một ít màu sắc.
"Làm sao mà lạnh như vậy?" Khí lạnh ở trên cửa sổ thế nhưng bị che phủ nhiều lớp như vậy.
Vân Phỉ Thời giúp cô chỉnh lại quần áo và tóc, thuận miệng nói: "Năm nay Thuy Điển đúng là lạnh hơn một chút."
"Thuỵ Điển?" Lạc Trăn kinh ngạc mà nhìn qua, "Thì ra là ở Thuỵ Điển a! Ôi trời thật tốt quá, em còn chưa từng đến đây!"
Lau sạch khí lạnh ngưng kết trên cửa sổ, mới thấy rõ quang cảnh ngoài cửa sổ, thật là một thôn quê rộng lớn hoang vắng, xa xa còn có lá cây màu vàng của rừng cây thông liễu, hoang vu lại mang theo diện tích lạnh lẽo rộng lớn thật đẹp.
"Hiện tại chúng ta đi đâu vậy? Còn bao lâu nữa sẽ đến?"
Vân Phỉ Thời kéo cô vào trong lòng ngực, "Nhanh thôi, nói không chừng..." Anh cong lên khóe môi, có một chút vui vẻ nhè nhẹ, "Còn có thể nhìn tuyết rơi đấy......"
Nhưng mà tiếc nuối chính là, tuy rằng năm nay đã đến đợt lạnh đầu tiên của Thuỵ Điển, nhưng mà còn chưa tới thời điểm đông lạnh khiến tuyết rơi quy mô lớn, mà tiếp đó còn có công việc, anh cũng là có việc của mình phải xử lý, bằng không, là có thể đi đến khách sạn Băng Tuyết đứng đầu trên thế giới cảm thụ một chút.
Xe lại chạy hơn nửa giờ, rốt cuộc tới địa điểm cuối cùng cần đến.
Lạc Trăn vừa xuống xe, một luồng gió lạnh liền kéo tới trước mặt, cô không đề phòng bị rùng mình một cái, siết chặt áo khoác, ôi, nam thần chuẩn bị vẫn là vô cùng đầy đủ.
Cô hướng tầm mắt nhìn lại, nơi này là một trấn nhỏ có diện tích rất rộng, xung quanh là những núi cao bao phủ, trên núi là rừng cây thông bị tuyết bao phủ dài, chắc chắn khi tuyết rơi nhất định là rất đẹp.
Vân Phỉ Thời đưa cô đi về phía trung tâm trấn nhỏ có một tòa kiến trúc hình chữ nhật kiểu Châu Âu, kiến trúc này cùng với những nhà nhỏ ba góc lác đác bên sườn núi xung quanh không giống nhau, có vẻ càng hiện đại hoá càng cao lớn hơn một chút.
Khi đi tới cửa, Vân Phỉ Thời bỗng nhiên dừng lại, xoay người đối diện với cô, trịnh trọng mà nói: "Chào mừng em tới Jukkasjarvi*"
--------------------
Editor:
Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.