Sam Sam nhanh chóng trả lời: "Vãn Vãn, cậu phải nhớ kỹ.
Cậu là người chị em cùng tớ lớn lên, cũng là người thân duy nhất của tớ.
Cho nên chỉ cần cậu phát hiện ra bất cứ vấn đề gì, đều phải nói ngay cho tớ biết.
Nếu không sẽ uổng phí tớ đã thật lòng đối tốt với cậu nhiều năm như vậy.”
Thư Vãn nhìn thấy những lời nhắn này, nhịn không được nhếch môi nở nụ cười, Sam Sam toàn tâm toàn ý tin tưởng cô đương nhiên sẽ không trách cô quá đa nghi.
Cô trả lời một câu "Được, đều nghe lời chị Sam Sam", lại gửi kèm biểu tượng biểu cảm chúc ngủ ngon.
Lúc này cô mới đặt điện thoại xuống an tâm đi ngủ.
Chiều hôm sau, cô bị đánh thức bởi hàng chục cuộc điện thoại, mơ màng lấy điện thoại di động từ dưới gối ra.
“Thư tiểu thư, cô tỉnh ngủ chưa?”
Nghe được giọng nói trong trẻo dễ nghe của Cố Cảnh Thâm, Thư Vãn cố sức mở mắt.
“Cố tổng, có chuyện gì sao?”
"Sức khỏe của cô khá hơn chưa?"
Thư Vãn Ừ một tiếng, xem như đáp lại.
Cố Cảnh Thâm thấy cô lạnh nhạt như vậy, có chút mất mát.
Nhưng anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.
"Thư tiểu thư, đêm nay Cố thị có tổ chức một bữa tiệc mừng công, tôi có thể mời cô làm bạn gái của tôi không?"
Thư Vãn sửng sốt một chút, không chút do dự cự tuyệt: "Tôi không muốn đi.”
Bị cô cự tuyệt, Cố Cảnh Thâm cũng không tức giận, ngược lại tiếp tục ôn nhu nói: "Cô cứ coi như là tới chăm sóc tôi, được không?"
Thư Vãn lạnh nhạt nói: "Cố tổng, anh có Cố Triết chăm sóc là đủ rồi, tại sao nhất định phải gọi tôi đi?”
Cố Cảnh Thâm dịu dàng giải thích: "Cố Triết phạm lỗi nhỏ, bị tôi đuổi về thủ đô rồi.”
Thư Vãn cho rằng Cố Cảnh Thâm tham gia đấu thầu xong sẽ trở về thủ đô luôn, không ngờ anh ta không chỉ không đi mà còn đuổi trợ lý của mình đi.
Đôi mày xinh đẹp của cô dần nhíu lại: "Cố tổng, anh không định quay về thủ đô sao?”
Nghe cô hỏi như vậy, cảm giác mất mát của Cố Cảnh Thâm càng sâu sắc: "Cô rất hy vọng tôi quay về thủ đô à?"
Thư Vãn đương nhiên hy vọng anh ta nhanh chóng trở về, nếu không cô lại phải tiếp đón anh ta.
Cô cũng không muốn ngay cả thời gian nằm chờ chết cũng hao phí trên người Cố Cảnh Thâm.
Nhưng lời này cô sẽ không nói ra, và cô cũng không có gì để nói với Cố Cảnh Thâm.
Cố Cảnh Thâm thấy cô trầm mặc không nói, liền biết suy nghĩ của cô.
Anh ta nhếch khóe miệng cay đắng, lạnh nhạt nói: "Sau khi tiệc mừng công kết thúc, tôi sẽ trở về.”
Nói xong, anh ta lại dùng ngữ khí khẩn cầu hỏi Thư Vãn: "Đêm nay cùng tôi tham gia tiệc mừng công được không?"
Thư Vãn nghe anh ta nói khi tiệc ăn mừng kết thúc anh ta liền trở về, cô cũng đành đồng ý.
Cô đứng lên uống thuốc, thay quần áo rộng thùng thình dùng mỹ phẩm che giấu vẻ tái nhợt trên mặt, xong tất cả lúc này mới xuống lầu.
Cố Cảnh Thâm đã sớm dừng xe ở dưới lầu, thấy cô từ thang máy đi ra, vội vàng đẩy cửa xe, đi về phía cô.
Cố Cảnh Thâm nhận lấy túi xách trong tay cô, mở cửa xe phía phụ lái cho cô.
Thư Vãn đối mặt với sự săn sóc của anh ta, có chút không được tự nhiên, nhưng cô cũng không nói gì chỉ mím môi ngồi vào trong xe.
Sau khi thắt dây an toàn, cô ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe phát hiện cách đó không xa có một chiếc Bugatti đang đỗ.
Nhìn thấy kiểu xe này, Thư Vãn liền nhớ tới Quý Tư Hàn.
Khi lái xe một mình hắn thích lái chiếc Bugatti này nhất.
Cô nhìn chằm chằm biển số xe, không phải biển số xe của hắn.
Cô nhớ rõ biển số xe của mỗi chiếc xe hắn đi, nhưng biển số xe này cô chưa từng thấy.
Chiếc Bugatti đổ ở đằng xa không phải là xe của hắn.
Trong lòng Thư Vãn có chút mất mát, rồi lại cảm thấy mình thật ngốc.
Đến bây giờ cô lại còn ôm một tia hy vọng viển vông.
Rõ ràng hắn đã muốn kết hôn với Bạch Nguyệt Quang của mình, cô còn mong đợi gì nữa?.