“Cô chủ ơi?”
“Cô chủ?”
Anh chưa kịp phản ứng thì những người đó đã chú ý đến Cố Tĩnh Đình đang nằm trên giường, đồng thanh nhỏ tiếng gọi cô.

Thế nhưng lúc này Cố Tĩnh Đình vẫn còn say giấc nồng, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Cô cũng không hề nghe được tiếng gọi của đàn em.

Bờ vai để lộ ngoài chăn có vài vết đỏ.
Không cần phải nói, bao gồm cả mùi hương tìиɦ ɖu͙ƈ trong phòng còn chưa tan đi hết.
“Chết tiệt.” Tiểu Lâm chỉ cần nhìn dáng vẻ nhếch nhác của căn phòng này liền biết đã xảy ra chuyện gì, anh ta lại gọi Cố Tĩnh Đình nhưng cô vẫn ngủ say.

Không cần bàn cãi cũng biết được bọn họ đã đến chậm một bước.
Mấy tên đàn em nhìn nhau, sau cùng nhìn về phía Tiểu Lâm.

“Đưa cô chủ đi, mau.”
“Còn tên đàn ông khốn kiếp kia thì sao? Em phải gϊếŧ nó.” Một tên trong số họ nổi giận, có bọn họ theo sau bảo vệ vậy mà vẫn để cô chủ gặp nguy hiểm, bọn họ không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.
Ánh mắt họ tìm kiếm khắp phòng, bước gần về phía nhà vệ sinh.
Người đàn ông nắm chặt súng, cơ thể áp sát vào cửa, có vẻ như đã chuẩn bị xong sẽ tấn công bất kỳ ai đến gần.
Anh cố gắng yên lặng, điều chỉnh nhịp thở của mình, cả căn phòng trở nên im ắng cùng cực.
“Mặc kệ đi, lúc này hắn ta chắc đã trốn mất rồi.

Chúng ta về trước.” Người kia nhất định không thể ở lại đợi bọn họ đến giải quyết được.

Tiểu Lâm cố gắng bình tĩnh lại, liếc sang hai người kia: “Đưa cô chủ về, có chuyện gì đợi cô chủ tỉnh dậy rồi nói tiếp.”
Dứt lời anh ta liền dùng chiếc chăn mỏng bọc lấy cơ thể của Cố Tĩnh Đình, sau đó nhanh chóng đưa cô rời đi.
Động tác vô cùng nhanh nhẹn, có thể nhìn ra được mấy người đó đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Người đàn ông bước ra khỏi nhà vệ sinh, cất súng vào.

Anh nhìn nơi trung tâm giường ngủ, mất đi sự che chắn của lớp ga giường, anh có thể nhìn thấy rõ vết máu đỏ như nụ hoa nở rộ trên chiếc giường màu trắng tinh khôi.
Lấy điện thoại ra nhấn vài con số.

Giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Hôm nay cậu có chuẩn bị sẵn gái cho tôi không?”
“Hả?” Người ở đầu dây bên kia ngạc nhiên: “Gái ạ? Gái nào vậy? Cậu chủ muốn gọi gái sao?”
Không phải là cấp dưới của mình.

Người đàn ông cúp máy, ánh nhìn lại chuyển về chiếc đồng hồ vừa nãy.
Patek Philippe? Con gái yêu Bối Nhi à?

Và cả mấy tên đàn em được huấn luyện ấy nữa? Nếu như không phải việc phá cửa mất nhiều thời gian thì vừa rồi anh hoàn toàn sẽ không để ý có người đến.
Chưa kể bước chân của họ vô cùng nhẹ nhàng.

Cứ như là thói quen được nuôi dưỡng lâu ngày…
Bối Nhi? Cô gái này rốt cuộc là ai? Nắm chặt chiếc đồng hồ trong tay, nét mặt của anh trầm xuống.

Một lúc lâu sau, anh cất đồng hồ đi, sau đó rời khỏi phòng.

Tiểu Lâm dẫn theo vài người bồng Bối Nhi xuống lầu, vừa ra khỏi cửa khách sạn, một chiếc xe van đã đậu ngay trước cửa.

Người vừa xuống xe đã khiến sắc mặt của nhóm người Tiểu Lâm thay đổi.
“Lão đại?”
Không phải đấy chứ? Từ lúc bọn họ báo cáo với đại ca rằng Bối Nhi mất tích đến bây giờ cũng chỉ mới sáu tiếng thôi.

Không ngờ lão đại lại tự mình tìm đến? Bay từ Bắc Kinh đến Đài Bắc? Cộng thêm thời gian cần thiết ra sân bay, ông ấy thế mà không chậm trễ một phút nào?
Sắc mặt của Cố Học Võ cực kì khó coi.


Đặc biệt là khi nhìn thấy Bối Nhi đang được Tiểu Lâm bế trong lòng, ánh mắt lạnh lùng như băng.

Con người khi bước vào tuổi trung niên, khí thế toát ra càng thêm lạnh lùng sắc bén.

Nhìn lướt qua nhóm người Tiểu Lâm, những người đó đều cảm thấy bản thân như bị lưỡi đao quét qua.
Cố Tĩnh Đình vẫn đang ngủ say, bởi vì thuốc khiến cô mệt mỏi quá mức nên không hề nhận ra sự thay đổi của môi trường xung quanh.

Ánh nhìn của Cố Học Võ khi nhìn về phía con gái cũng dịu dàng hơn.

Ông bước lên một bước vươn tay ra.
Tiểu Lâm không dám nói gì, ngoan ngoãn giao Bối Nhi vào tay của Cố Học Võ.
Cố Học Võ bồng Bối Nhi lên xe, nhóm người Tiểu Lâm lại nhìn nhau rồi vội vàng theo sau..