Buổi sáng sớm, vùng núi tương đối giá lạnh. Một cơn gió thổi qua, Cẩn Tri liền hắt xì. Ứng Hàn Thời lập tức hỏi: “Em lạnh phải không?”

Cô so vai thay câu trả lời. Anh hơi nhíu mày. Hôm nay, anh mặc sơ mi, bên ngoài là áo khoác thể thao nên không thấy lạnh. Cẩn Tri đoán, chắc chắn anh sẽ cởi áo khoác cho mình.

Nào ngờ, Ứng Hàn Thời cất giọng nghiêm nghị: “Sau này em phải tăng cường rèn luyện thân thể mới được. Nếu cảm thấy lạnh thì đứng lên vận động một lúc đi!”

Cẩn Tri lại hắt xì. Cứ tưởng người đàn ông này sẽ cho mình mượn áo nhưng anh không hề đả động tới, trong lòng cô có chút không vui. Cô liếc anh một cái: “Dù cởi áo chắc anh cũng chẳng cảm thấy lạnh đúng không?”

Ứng Hàn Thời gật đầu: “Ừ.”

“Thế thì anh cho tôi mượn đi!”

Ứng Hàn Thời sửng sốt, Cẩn Tri thản nhiên nhìn anh. Im lặng vài giây, anh quay mặt đi chỗ khác: “Được thôi.”

Anh nhanh chóng cởi áo rồi khoác lên người cô. Cẩn Tri nói cám ơn, cảm thấy hơi ngượng vì sự chủ động của mình.

Áo khoác của anh tương đối mỏng nhưng chất vải mềm mại, phảng phất còn lưu lại hơi ấm của người đàn ông, khiến cô thấy dễ chịu.

Cẩn Tri lại nhìn về phía Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung. Vài giây sau, khóe mắt cô vô tình liếc qua Ứng Hàn Thời. Anh quay đi chỗ khác, đang cởi cúc áo sơ mi.

Cẩn Tri lên tiếng: “Anh làm gì thế?”

Ứng Hàn Thời cất giọng dịu dàng: “Tôi sắp xong rồi.”

Chợt hiểu ra vấn đề, cô vội nói: “Ứng Hàn Thời, tôi chỉ mượn áo khoác thôi... Anh không cần cởi sơ mi đâu.”

Ứng Hàn Thời liền dừng động tác. Sau đó, anh nhanh chóng cài cúc áo rồi từ từ quay người, nhưng vẫn không nhìn cô.

Cẩn Tri nhoẻn miệng cười: “Anh chưa bao giờ cho người khác mượn áo để chống rét đúng không?”

“Ừ.” Anh từ tốn đáp: “Các binh sĩ rất cường tráng, không cần mượn áo người khác.”

Dù bị lạnh đi chăng nữa, chắc họ cũng sẽ không mượn của anh. Cẩn Tri lại cười tủm tỉm. Đợi mặt anh hết đỏ, cô mới đứng lên: “Chúng ta quay về thôi.”

“Ừ.” Anh cũng đứng dậy.

Vừa định bước đi, Cẩn Tri đột nhiên ngoảnh đầu về phía khu rừng ở bên dưới. Ứng Hàn Thời cũng dõi theo ánh mắt cô.

“Dưới kia hình như có người.” Cô nói.

“Em cũng... nhìn thấy à?” Anh hỏi lại.

“Tôi không chắc, nhưng vừa rồi dường như có bóng người vụt qua.”

“Có hơn mười người, đều là người Trái đất.” Anh nói.

Đúng lúc này, máy liên lạc reo vang, giọng nói đầy hưng phấn của Tiêu Khung Diễn truyền tới: “Đúng là oan gia ngõ hẹp. Lão đại, anh đoán ai đang ở đó?”

“Ai?”

“Chính là Hắc Long, tên tội phạm đang bị truy nã, người lần trước mạo phạm đến anh ấy. Em đã đối chiếu với hình ảnh trên lệnh truy nã của cảnh sát. Chắc hắn ẩn núp trong khu rừng núi này, nên mới dễ dàng bám theo nhóm của anh.” Tiêu Khung Diễn “hừ” một tiếng: “Lão đại, đồng hương người máy đã chết, tâm trạng của em rất tệ. Em có thể dùng khẩu pháo ánh sáng trên ô tô giải quyết bọn chúng không?”

Nếu trước kia nghe đến lũ tội phạm cực kỳ hiểm ác này, chắc Cẩn Tri sẽ toát mồ hôi lạnh. Bây giờ có Ứng Hàn Thời ở bên cạnh, tâm trạng của cô tương đối nhẹ nhõm. Nghe Tiêu Khung Diễn nói vậy, cô chỉ cảm thấy buồn cười.

“Không cần.” Ứng Hàn Thời đáp.

Anh tắt máy liên lạc rồi nói với Cẩn Tri: “Cứ bình tĩnh xem xét tình hình trước đã.”

Cẩn Tri gật đầu.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Hai người đứng sau lùm cây rậm rạp trên sườn núi, lặng lẽ quan sát bên dưới. Cách đó không xa, Trang Xung và Nhiếp Sơ Hồng đã đào xong hố, đang chôn cất người máy.

Cẩn Tri chợt phát hiện cành cây ở bên dưới động đậy. Cô nói nhỏ: “Chúng đến rồi.”

Nhưng đợi một lúc vẫn không thấy ai xuất hiện, trong khi đó lại có một làn khói trắng bay lên không trung, mang theo một mùi nhức mũi.

“Đó là thứ gì vậy?” Cô hỏi.

Vừa dứt lời, Ứng Hàn Thời liền giơ tay bịt mũi cô: “Đừng ngửi.”

Nhưng không còn kịp nữa, Cẩn Tri cảm thấy đầu óc quay cuồng, cơn buồn ngủ như sóng lũ dội đến.

“Ứng Hàn Thời...” Trước mắt đột nhiên tối đen, sau đó cô liền ngất lịm.

Ứng Hàn Thời vội đỡ lấy Cẩn Tri. Sắc mặt cô nhợt nhạt, mắt nhắm nghiền, hơi thở nặng nề. Anh bế ngang người cô rồi ngẩng đầu quan sát xung quanh.

Ngoài cửa hang trên dốc núi, Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung đã gục xuống đất. Cố Tế Sinh ngồi cách đó không xa đứng dậy, chạy tới chỗ bọn họ. Tuy nhiên, chỉ vài giây sau, anh ta cũng bất tỉnh. Chỉ có đám người máy tí hon là hoảng hốt nhảy lên nhảy xuống quanh ba người.

“Tiểu John, có chuyện gì vậy?” Ứng Hàn Thời hỏi.

Tiêu Khung Diễn nhanh chóng trả lời: “Báo cáo Boss, đó là đám người Trái đất vô liêm sỉ. Bọn chúng đã đốt một loại rễ cây nào đó, khói của nó khiến con người rơi vào trạng thái hôn mê. Những tên tội phạm chuyên nghiệp ở vùng rừng núi hoang dã đều nắm rõ mấy trò này. Có điều anh cứ yên tâm, họ sẽ tỉnh lại sau năm, sáu tiếng đồng hồ, thân thể không bị tổn thương.”

Lúc này, Ứng Hàn Thời đã nhìn thấy mấy bóng người thấp thoáng trong rừng cây bên dưới.

“Cô ấy cũng bị ngất lâu như vậy sao?”

Tiêu Khung Diễn ở đầu bên kia hơi sửng sốt. Từ trước đến nay, Ứng Hàn Thời rất hiếm khi nổi nóng. Dù tức giận, anh cũng chẳng bao giờ tỏ ra hung dữ, mà vẫn giữ thái độ điềm tĩnh và ôn hòa, chỉ là giọng nói lạnh lùng hơn. Nhưng không hiểu nguyên nhân tại sao, từ Tiêu Khung Diễn đến các sĩ quan và binh lính đều rất sợ thấy anh tức giận.

Vào thời khắc này, ngữ khí của anh đã có chút khác thường. Tiêu Khung Diễn vội lên tiếng: “Tất nhiên không lâu đến thế. Em sẽ lập tức điều chế thuốc giải độc, có thể mang đến cho anh trong vòng một tiếng đồng hồ.”

Nghe Ứng Hàn Thời khẽ “ừ” một tiếng, anh ta thở phào nhẹ nhõm. Chợt nhớ ra một chuyện, Tiêu Khung Diễn liền lên tiếng: “Cũng có cách đơn giản hơn đấy. Anh không bị khói độc ảnh hưởng là bởi vì Đế quốc đã tiến hành kế hoạch miễn dịch cho toàn dân từ lâu. Chất dịch trong cơ thể của anh chứa một loại kháng thể. Chắc anh cũng biết, thuốc phòng dịch cơ bản của chúng ta được coi là linh dược vạn năng đối với người Trái đất. Vì vậy, hì hì... chỉ cần anh hôn mấy người đang bị ngất xỉu, cho họ tí nước bọt của anh là họ sẽ tỉnh ngay.”

Ứng Hàn Thời mãi vẫn không có phản ứng.

“Lão đại! Lão đại!” Tiêu Khung Diễn đột nhiên thất thanh: “Lão đại, không phải anh định hôn tất cả mọi người đấy chứ?”

“Tiêu Khung Diễn... Chú ngậm miệng lại đi.”

“A...”

***

Ánh nắng chói chang chiếu xuống kẽ lá, mang lại cảm giác ấm áp. Ứng Hàn Thời bế Cẩn Tri nhảy lên ngọn cây lớn. Nơi này cành lá rậm rạp, có thể trốn đám tội phạm, đồng thời có thể quan sát nhất cử nhất động của chúng.

Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống chạc cây. Mặc dù vẫn bất tỉnh nhưng có lẽ cảm thấy khó chịu nên cô khẽ chau mày. Ứng Hàn Thời nhìn người phụ nữ trong lòng. Vừa rồi chứng kiến cô bị ngất lịm, đúng là anh đã tức giận. Mặc dù tâm trạng không được bình tĩnh, dù biết trong người mình có chất kháng thể, anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện “đánh thức” Cẩn Tri bằng cách đó.

Nhưng sau khi được Tiêu Khung Diễn nhắc nhở, anh bắt đầu dán mắt vào đôi môi cô. Ý nghĩ này như sợi dây leo cắm rễ sâu trong lòng anh, mà anh không thể nào dứt bỏ cũng như né tránh. Gương mặt Ứng Hàn Thời dần ửng hồng. Anh nhắm mắt, từ từ cúi xuống...

Khi hai người sắp chạm môi, cảm nhận được hơi thở của cô phả vào mặt mình, Ứng Hàn Thời liền ngoảnh đầu sang một bên.

“Ứng Hàn Thời!” Đúng lúc này, Cẩn Tri gọi khẽ một tiếng.

Anh quay đầu, thấy cô lẩm bẩm trong cơn hôn mê. Một lúc sau, anh đỡ khuôn mặt cô rồi phủ môi xuống.

***

Trong lúc mê man, Cẩn Tri chỉ cảm thấy đầu rất đau, mắt cũng không mở nổi. Vào một khoảnh khắc nào đó, cô tựa như tìm lại được ý thức, đầu óc tỉnh táo hơn một chút. Bỗng dưng một thứ mềm mại áp xuống môi cô, mang theo hương vị quen thuộc. Tuy nhiên, cô nhất thời không nhớ ra là ai.

Đôi môi bị tách ra, đầu lưỡi dịu dàng xâm nhập. Bởi vì nụ hôn này, toàn thân Cẩn Tri trở nên cứng đờ. Cô đột nhiên bừng tỉnh. Trong một thời khắc phẫn nộ, cô liền vung tay mà chưa kịp suy nghĩ.

Một tiếng “bốp” giòn giã vang lên. Cẩn Tri liền mở mắt, ngây người trong giây lát. Ứng Hàn Thời ở ngay trước mắt cô, gương mặt đỏ lựng, ánh mắt ngời sáng. Sau lưng anh, cái đuôi dài nhẹ nhàng ngoe nguẩy.