Vài ngày trôi qua rất nhanh, mà sinh vật không nhìn thấy kia sau khi phá tập hồ sơ của cô thì cũng không có ở thời điểm cô bận rộn tới quấy phá. Rất nhanh thì đến ngày Trần Tuyết nói cùng bạn bè tụ hội, đứng trước gương, Cố Dĩ Nguyên nhìn chính mình một thân đồ công sở, đột nhiên cảm giác có chút xa lạ.

Từ khi tốt nghiệp đại học, Cố Dĩ Nguyên tự nhiên trở thành luật sư, thời gian dài đánh bóng, làm cho các góc cạnh trở nên trơn nhẵn, nhưng cũng làm cho cô từ bỏ nhiều yêu thích trước đây. Từ lúc nào đó bắt đầu treo trong tủ quần áo đa phần đều là đồ công sở, cô cũng không bao giờ mua ít đồ tiểu nữ sinh nữa, dần dần hướng về phía thành thục.

Có chút phiền não đem quần áo quá mức nghiêm túc cởi bỏ, dù sao cũng là cùng bạn học tụ tập, mặc như vậy hình như chẳng liên quan gì. Tùy ý từ trong tủ quần áo tìm một chiếc quần dài màu tím cùng một đôi giày cao gót màu da, buộc lên mái tóc dài màu cafe đang xỏa. Nhìn chính mình tùy ý trong gương, Cố Dĩ Nguyên lúc này mới hài lòng. Nghĩ cũng đúng, cùng bạn bè tụ tập cũng không phải mở phiên toà, mình cũng không cần thiết làm cho nó trở nên quá nghiêm túc.

Sau khi thay đồ, Cố Dĩ Nguyên lái xe đến địa chỉ Trần Tuyết đưa, đó là một quán rượu có thể ăn cũng có thể ca hát, Cố Dĩ Nguyên xem ra đến hơi sớm, lúc cô đến chỉ có Trần Tuyết ở cửa đợi người, nhìn thấy bản thân đến, đối phương lộ ra biểu tình kinh diễm, vội vàng bắt cô lên lầu. Đối mặt với nhiệt tình của Trần Tuyết, Cố Dĩ Nguyên cười cùng Trần Tuyết chào hỏi, hai người trò chuyện một hồi, lúc này cô mới vào trong quán.

Để tránh cho bạn học lúng túng vì không quen biết trước, Cố Dĩ Nguyên cũng không có vào ghế lô chờ, trái lại ra khu hút thuốc, yên lặng đốt điếu thuốc, hút một hơi. Cô không cố ý học hút thuốc, chỉ là có đôi khi án tử nhiều lên, cô phát hiện hút thuốc sẽ tạm thư giản thời gian trống trong chốc lát, cũng từ từ hút lên. Nhưng hút thì hút, cô không có nghiện.

"Trước đây hình như cậu không thích mùi thuốc lá." Trong lúc Cố Dĩ Nguyên đang mở điện thoại, một giọng nữ từ sau truyền tới, giọng này nghe rất quen, cô quay đầu lại nhìn, hơi bất ngờ. Người đến là một nữ nhân có khuôn mặt cực kỳ xuất chúng, muốn nói xuất chúng thế nào, Cố Dĩ Nguyên chỉ có thể dùng minh tinh để hình dung.

Người đó giữ mái tóc dài đen, lọn tóc hơi xoăn, thuận theo vai tản ra trên lưng. Có lẽ mang kính áp tròng, con ngươi có chút đỏ ngầm, rất đẹp. Người đó mặc bộ đồ màu đỏ, giẫm trên đôi giày cao gót màu đỏ. Sau khi phát hiện mình đang nhìn chằm chằm thì cười rộ lên, mắt phượng hẹp dài hơi nhướng lên, môi đỏ mọng nóng bỏng ngay cả cười khẽ cũng gợi cảm mười phần.

Cố Dĩ Nguyên rất chắc chắn, cô không biết nữ nhân này. Vẫn luôn níu kéo mình đối với nữ nhân này có ấn tượng rất sâu, nhất là nữ nhân xinh đẹp trước mặt, nhưng nếu như  cô quen thì tuyệt đối sẽ không nhớ rõ. Cách chào hỏi vừa rồi của người kia, rõ ràng cùng mình rất quen thuộc. Trong chốc lát Cố Dĩ Nguyên không dám tiếp lời sợ nói sai tên sẽ xấu hổ, chỉ có thể mỉm cười gật đầu với người kia.

"Có, nhưng sau khi đi làm dần dần khắc chế." Cố Dĩ Nguyên sẽ không để lộ chuyện mình quên tên người hỏi, đồng thời trong lòng cố ra nghĩ xem người này là ai, nhưng mà, cô đối với người kia hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng gì.

"A Nguyên càng ngày càng đẹp." Đúng lúc này, người kia mở miệng, lời này thực sự làm cho Cố Dĩ Nguyên xác định người kia tới tham gia cuộc gặp mặt bạn bè. Nhưng… sao cô không nhớ rõ Cao trung có người xinh đẹp như vậy?

"Cậu cũng rất đẹp, bên trong bạn bè đều tới rồi sao?" Cố Dĩ Nguyên thấp giọng hỏi, cũng hỏi thăm người kia có phải bạn học Cao trung không, nữ nhân kia nghe xong mỉm cười, "Còn chưa, lớp trưởng ở dưới lầu đón người, bất quá đa phần đều đến rồi." Nghe nữ nhân nói xong, Cố Dĩ Nguyên cũng không còn nghi ngờ nữa, nếu gọi lớp trưởng Trần Tuyết vậy tuyệt đối là cùng lớp rồi.

"Ah." Cố Dĩ Nguyên quyết định tạm thời không hỏi tên nữ nhân kia, một hồi lén hỏi Trần Tuyết là được rồi, trong lúc cô đang nghĩ thì Trần Tuyết đã đón người cuối cùng lên. Cố Dĩ Nguyên thầm nghĩ đối phương nhất định sẽ biết tên người kia, ai biết cô vừa mới quay đầu, người kia đã biến mất không còn thấy nữa, như chưa bao giờ xuất hiện.

"Nhất Nguyên đại mỹ nữ, cậu đang nhìn gì? Bạn học lớp chúng ta đều hướng mình hỏi cậu đâu, mình đều bị họ bức điên rồi." Trần Tuyết nhìn Cố Dĩ Nguyên ngơ ngác đứng đó, vội vàng qua, dẫn Cố Dĩ Nguyên tới chỗ ghế lô. Chỗ ghế lô lớn kia sấp sỉ khoảng 40 người, mặc dù không có cách nào gọi tên chính xác của họ nhưng Cố Dĩ Nguyên đều có ấn tượng, duy chỉ có nữ nhân vừa rồi, cô một chút cũng không nghĩ ra.

"Trần Tuyết, vừa rồi mình thấy một nữ nhân mặc váy đỏ, giống như cũng tới tham gia cuộc gặp gỡ này, nhưng mình vẫn không nhớ nổi người đó là người lớp nào." Thừa dịp lúc Trần Tuyết rảnh rỗi, Cố Dĩ Nguyên thấp giọng hỏi, Trần Tuyết hỏi người đó là ai, cô lại phát hiện trong phòng không có người vừa rồi.

"Cậu ấy không có ở đây."

"Có thể là đi WC, lần này tụ hội lớp chúng ta 39 người, vốn 40 người, chính là thiếu một mình Ngũ Mao." Trần tuyết xúc động nói, bạn học xung quanh nhao nhao nghe xong cũng đều trầm xuống.

"Lớp trưởng, cậu và Ngũ Mao là bạn đại học!? Sau này cậu ấy ra sao?" vài người hỏi Trần Tuyết về chuyện này, Trần Tuyết khẽ nhíu mày, mặc dù không nghĩ bạn học lại bắt đầu nói chuyện này, nhưng suy cho cùng cũng là bạn học trước đây, thương tiếc một chút cũng là nên làm.

"Cậu ấy lên đại học trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, các cậu đừng nhìn mình vậy nha, mình cũng không nói lời khách sáo đâu, là thật sự thay đổi rất nhiều, các cậu nhìn thấy chắc chắn sẽ giật mình, dù sao lúc mình mới thấy cậu ấy cũng không nhận ra. Cậu ấy tháo mắt kính xuống, nhất định trở thành người khác, đáng tiếc bây giờ các cậu không nhìn thấy người thật, ngược lại mình cảm thấy cậu ấy ấy à, thật là có thể cùng Nhất Nguyên đại mỹ nữ của chúng ta phân cao thấp."

"Lớp trưởng, cậu phải hứa không nói dối, Nhất Nguyên ngồi ở đây, cậu không có hình không phải sự thật." Nghe Trần Tuyết nói thế, một đám người ồn ào, nghe bọn họ nói không tin mình, Trần Tuyết lấy điện thoại ra, đặt trước mặt bọn họ, "Các cậu xem, đây là ngày đó mình chụp lén, sao? Có phải thay đổi rất nhiều không?" Nhìn tấm hình kia, những bạn học kia giống như đánh màu gà* sau đó bắt đầu hối hận, nói cái gì mà Cao trung sao không chú ý tới, nhìn bộ dạng của bọn họ, Cố Dĩ Nguyên cũng tò mò liếc nhìn, nhưng mà, cũng chính cái nhìn này, lại làm cho cô từ đầu đến chân giống như bị tạt nước lạnh, lạnh lẽo thấu xương.

Nữ nhân trong hình tuy đã thay chiếc váy đỏ rồi, mặc chiếc sơ mi trẳng đơn giản nhưng không thể nghi ngờ, chính là nữ nhân mình vừa mới thấy ở hành lang. Cố Dĩ Nguyên siết chặc tay, không thể tin nhìn tấm hình kia.

Trần Tuyết nói, người đã chết, nói cách khác bản thân vừa mới thấy ở hành lang là…

———–

*Đả liễu kê huyết tự đích(打了鸡血似的): giống như đánh/tiêm máu gà | Trước đây ở TQ cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe; mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích. | Chỉ người đang có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực tràn đầy.

—————–

Người ở hành lang chính là vợ chị đó Nguyên tỷ:v