Quán bar Khôi Nguyệt, bề ngoài, chỉ một quán bar bình thường, nhưng trên thực tế, nó giống như hộp đêm Hoa Nguyệt.
Đều là những nơi bẩn thỉu.
Hai nơi hộp đêm Hoa Nguyệt và quán bar Khôi Nguyệt không có gì khác biệt, mối liên kết là tên của công ty người mẫu công ty người mẫu Khôi Hoa.

Những suy nghĩ bẩn thỉu ẩn giấu ở đây đều được người qua đường biết đến.
“Hiện tại, mọi hoạt động kinh doanh của công ty người mẫu Khôi Hoa đều bị đình chỉ.”
Tiền Trác lau mồ hôi chảy ra, nói với Khương Dương: “Công ty này đang bị điều tra.

Và thứ duy nhất được mở từ nó và chưa bị nổ tung, chính là đây.”
Điều đó có nghĩa là, quán bar Khôi Nguyệt là nơi duy nhất đáp ứng mục tiêu của hung thủ.
Nếu như Khương Dương đoán không sai, hung thủ thật sự muốn gây án, hắn sẽ lựa chọn nơi này ra tay.
“Xuất sắc!”
Khương Dương nói.
Cô đột ngột đạp chăn, Tiền Trác phát hiện ra cô đã thay bộ quần áo bình thường.
“Bây giờ tôi cảm thấy mình gần như không sao rồi.”
Khương Dương xuống giường bệnh, nhìn Tiền Trác đang sững sờ trước mặt: “Còn ở đó làm gì? Đi thôi!”
Tiền Trác giật mình, lắp bắp: “Đội trưởng…đội trưởng, chị mới nghỉ ngơi không bao lâu mà…”
“Mọi người chờ tôi được, hung thủ chờ được không?”
Trước khi y tá đến kiểm tra phòng bệnh, Khương Dương bước ra ngoài và nói: “Tôi biết vết thương của mình thế nào, cục cảnh sát không đủ người, vết thương của tôi không nghiêm trọng.


Tại sao lại không đi?”
Bị gãy tay, không thể ngồi trên xe máy được.
Khương Dương gọi một chiếc taxi, không lâu sau đã đến quán bar Khôi Nguyệt đó.
Trong quán bar ánh đèn lập lòe, bên trong có tiếng nhạc du dương, từ xa cô có thể nghe thấy giai điệu “Vòng xoay vòng” vang lên.

Tuy nhiên, quán bar đầy u ám.
Kể từ khi nhận được tin dữ, tất cả những người có mặt đều tái nhợt.
Ngay cả khi Khương Dương bước vào cửa, cô đã tận mắt nhìn thấy rất nhiều cảnh sát canh giữ cửa nghiêm ngặt, cô cũng phát hiện ra rằng nhiều người không thể hoàn toàn yên tâm, hai vụ đánh bom trước đó đã gây ra rất nhiều tiếng vang, ít nhất là một nửa ngưởi ở Nghi Ninh đều nhìn thấy.
Suy nghĩ trở thành một trong những thi thể chết cháy khiến họ cảm thấy kinh hãi.
Đối mặt với cái chết, tất cả mọi người đều là một con kiến.
“Tình hình thế nào?”
Khương Dương vội vàng đi vào quán bar Khôi Nguyệt, hỏi Trần Lãng Phong đang dẫn người theo dõi sát sao tình hình xung quanh.
“Tạm thời không có phát hiện dị thường.”
Trần Lãng Phong thở dài, tịch thu cây kẹo mút mà Khương Dương còn chưa kịp đút vào miệng: “Nhưng đội trưởng yên tâm, hung thủ nhất định sẽ tới, nhưng chúng ta còn phải chờ.”
Chờ đợi hắn rơi vào bẫy.
Phút giây thoáng qua, chờ đợi vô tận như đốt cháy, dày vò tim gan con người.
Cuối cùng, có người chịu không nổi nữa.
“Đợi như vậy đến khi nào!”
Một người pha chế ăn mặc chỉnh tề sợ tới nước mắt nước mũi giàn giụa: “Cảnh sát… cảnh sát, sẽ bảo vệ tôi đúng không?”
Giống như hai kẻ đánh bom người trước đây, anh ta là người thực hiện những hành vi lừa đảo đó.
Người nguy hiểm nhất lúc này chính là anh ta.
Trái tim của những người khác đã bị kìm nén trong một thời gian dài, nhưng bây giờ người pha chế đã mở miệng trước, những cảm xúc tiêu cực được giải phóng như một dòng lũ.
“Chúng ta không thể chờ chết ở đây!”
“Tôi thấy, mọi người căn bản không để ý đến sống chết của chúng tôi!”
“Hung thủ còn chưa tới, chúng ta mau trở về đi!”
Những người này đứng dậy hò hét, cãi vã,…khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn.

Không khí dường như chứa đầy những mảnh vụn thuốc súng, chạm vào liền phát nổ.
“Im lặng! Tất cả im lặng!”
Khương Dương cao giọng và cố gắng hết sức để duy trì trật tự: “Trong chuyện này, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Lúc này, cô thoáng thấy…Một nữ người mẫu đã lợi dụng sự hỗn loạn để trốn trong đám đông và lẻn vào nhà vệ sinh nữ của quán bar.

Bộ dạng lén lút, đáng nghi.

“Lâm Diệp Tư, đi điều tra người đó.”
Khương Dương nhớ rằng người mẫu nữ hình như tên là Sở Thiên Thu, cô ấy đến từ công ty người mẫu Khôi Hoa.
Không giống như cách bài trí của quán bar, nhà vệ sinh nữ tối tăm và chật chội, nồng nặc mùi nôn mửa.
Sở Thiên Thu vào ngăn trong cùng của nhà vệ sinh và khóa cửa cẩn thận.
Đây là gian duy nhất trong nhà vệ sinh có cửa sổ.
Trong không gian chật hẹp, có tiếng “cạch” nhẹ của cánh cửa bị khóa, sự im lặng được phóng đại vô hạn, vang vọng nhịp tim ngày càng tăng nhanh trong lồng ngực.

Tay Sở Thiên Thu cầm bút khẽ run.
Không thể tiếp tục như thế này! Cô muốn truyền tin ra ngoài!
Dựa vào vách tường hít một hơi thật sâu, Sở Thiên Thu chậm rãi buông tay ra.

Thứ mà cô đang nắm chặt trong tay là một mảnh giấy đã mềm đi vì mồ hôi lạnh.
Cô hạ quyết tâm và đặt bút ký “xoẹt xoẹt”.
Do quá căng thẳng, Sở Thiên Thu quá tập trung vào cây bút và tờ giấy trong tay nên không nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần.

Ngay sau đó, bên tai chỉ còn một tiếng “rầm” rất lớn.
Các tấm cửa lỏng lẻo và bụi bặm.
Cửa gian này bị người khác đá tung!
Đứng ở ngoài cửa buồng vệ sinh, mặt Khương Dương không chút thay đổi rút chân về, trong lòng mừng thầm : “Cũng may chân không bị gãy, nếu không xảy ra chuyện như vậy sẽ nghẹn chết mất.”
Đột nhiên, con ngươi của Sở Thiên Thu run lên.
Cô vội vàng xoay người, đẩy cửa sổ ra, mặc kệ mọi thứ muốn ném tờ giấy ra ngoài.
Khương Dương đột nhiên nắm lấy cổ tay cô ta.
“Sở Thiên Thu, mở bàn tay ra!”
Khương Dương cúi mặt, lạnh giọng ra lệnh: “Giao vật đó ra!”

Sở Thiên Thu cố gắng vùng vẫy hai lần, nhưng không thể thoát ra.

Cô nắm chặt tay định giữ im lặng, không ngờ Khương Dương dễ dàng mở những ngón tay đang khép chặt của cô ra, lôi tờ giấy nhàu nát từ bên trong ra.
Trên đó mô tả chi tiết tình hình trong quán bar Khôi Nguyệt.
Bao gồm số lượng cảnh sát, sự phân bổ lực lượng cảnh sát, tình hình hiện tại của quán bar… Đây là một chiến dịch được cảnh sát lên kế hoạch cẩn thận, tất cả các chi tiết đều được phơi bày trước mặt hung thủ.
Khương Dương nhíu mày.
“Sở Thiên Thu! Cô nên giải thích rõ ràng, chuyện gì đang xảy ra?”
Cô hỏi.
Mặc dù Trần Lãng Phong chỉ có thể đứng bên ngoài nhà vệ sinh nữ vì giới tính của mình, nhưng anh ấy cũng tỏ ra nghiêm túc khi nghe những lời này: “Sở Thiên Thu, cô là hung thủ hay đồng phạm?”
Sở Thiên Thu cắn môi, im lặng một hồi.
Trong ánh sáng lờ mờ, bao nhiêu ánh mắt tập trung vào cô như bản chất, trói chặt cô như dây thừng.
Chóp mũi của cô ấy đỏ lên và ngay lập tức bật khóc.
Nước mắt làm nhòe đi đôi mắt, như hai cái bóng xanh xám dày đặc trên khuôn mặt, trông vừa buồn cười vừa buồn cười.
“Nếu tôi là hung thủ, thì tốt rồi!”
Sở Thiên Thu ngước mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, giọng nói khàn vì uống rượu lâu ngày, dường như có chút cuồng loạn: “Tôi không muốn sống nữa, Không bằng trước khi chết, hủy diệt đi nơi dơ bẩn và thế giới, đem chôn cùng tôi!”
Cô ấy đã tuyệt vọng về thế giới và cuộc sống của chính mình từ lâu.
 
------oOo------