Thái Đệ không chỉ bắt chước giọng nói của Tô Hoán mà còn bắt chước dáng vẻ điềm tĩnh của cô ấy giống mấy phần.
Đối mặt với sự tức giận của Khương Dương, Thái Đệ nhướng mày.

Cô ấy không hề tỏ ra rụt rè, chỉ chống gò má nói: “Để tôi đoán xem, cô đã tìm được dấu vân tay chưa? Có muốn lấy dấu vân tay của tôi để so sánh không?”
Trần Lãng Phong dịu dàng nói: “Tô Hoán, hiện tại cô còn có cơ hội nhận tội.”
Thái Đệ cụp mắt xuống không nói gì.
Tuy nhiên, Khương Dương vẫn có thể nhìn thấy sự lo lắng, lương tâm cắn rứt của cô ấy từ những động tác nhỏ như xoa ngón tay.
“Tôi khuyên cô, không nên mạo hiểm!”
Khương Dương nhân lúc luyện sắt khi còn nóng, từng bước chèn ép Thái Đệ: “Chúng tôi đã kiểm tra lại con đường kia, cũng điều tra lại những điều cô nói, chúng tôi phát hiện…”
Không ngờ nụ cười của Thái Đệ đột nhiên sâu hơn.
Ngay khi lời vừa nói ra, cô ta đã bắt được sơ hở trong lời nói của họ: “Nói cách khác, cô vẫn chưa phát hiện ra điều gì đúng không? Nếu không, đã không bảo tôi tự mình nói ra.”
Dưới ánh đèn trắng ảm đạm, bờ môi của Thái Đệ hơi kéo lên lạnh lùng.
Như một con quỷ xảo quyệt.
Ánh mắt Khương Dương nhất thời tối sầm lại, thần sắc dần trở nên nghiêm trọng.

Mặc dù trong chuyến đi này cô không phát hiện ra điều gì, nhưng cô vẫn đợi kết quả xét nghiệm, một kết quả hoàn toàn có thể định tội của Thái Đệ.
Tính toán thời gian, kết quả sẽ nhanh chóng có.
Ngay sau đó, ngoài cửa vang lên tiếng “Cốc cốc cốc” nhẹ nhàng, có người gõ cửa phòng thẩm vấn.
Người đó không chỉ gửi găng tay dùng một lần trong túi vật chứng mà còn gửi báo cáo giám định dấu vết trên găng tay, dấu vân tay của hung thủ được lấy ra từ găng tay!

Dấu vân tay này giống hệt của Thái Đệ!
“Cô nhìn cái này, có quen không?”
Khương Dương nhướng mày, đem túi vật chứng đặt lên bàn: “Tôi tìm được dấu vân tay của cô và một sợi vải trên quần áo của Tô Hoán.”
Cùng lúc đó, nụ cười của Thái Đệ đông cứng trên khóe môi.
“Cô tìm thấy chiếc găng tay này ở đâu?”
Cô ta lo lắng hỏi, ngón tay nắm chặt tay vịn của ghế, dùng sức đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
Cái găng tay chết tiệt! Trước khi đi, cô ấy đã ném thứ này đi rồi!
Găng tay dùng một lần mỏng và nhẹ, bất kỳ cơn gió nào cũng sẽ thổi bay chúng.

Làm sao…Làm sao chúng có thể ở đây?
“Cô giấu Tô Hoán trong thùng sơn.”
Khương Dương từ bi nói cho cô ấy câu trả lời: “Thái Đệ, cô bất ngờ không? Cô muốn đẩy Tô Hoán vào chỗ chết, cô không muốn để lại dấu vân tay, vì vậy cô đã đeo găng tay.

Lại không nghĩ đến, cái bao tay này đã bị thùng sơn chặn lại, vân tay bên trong bao tay vẫn được giữ lại, trở thành bằng chứng mạnh mẽ nhất.”
Lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát.
Trong bóng tối, dường như Tô Hoán đang báo thù cho chính mình.
Thái Đệ cụp mắt xuống, im lặng hồi lâu.

Sau đó, cô ấy cười khẽ một tiếng, trong tiếng cười có cảm xúc âm trầm phức tạp: “Giết họ, tôi không hối hận.


Trên tay có một mạng người cũng là tội chết, hai mạng người cũng là tội chết.

Trước sau gì cũng chết, tôi còn nửa ngày để tận hưởng, rất đáng giá!”
Cô ngước lên, nhìn ánh sáng rực rỡ trên đầu.
Ánh sáng sắc bén như kiếm, ánh mắt Thái Đệ như bị ánh sáng đâm vào mắt, nước mắt tuôn rơi, nhưng cô ấy không hề chớp mắt.
“Tôi rất ghen tị với chị của mình!”
Vẻ mặt Thái Đệ vặn vẹo, giọng điệu có vẻ độc địa: “Tại sao! Cô ta và tôi cùng một mẹ sinh ra, sao cô ta có thể sống tốt như vậy? Cô ta ở trong một biệt thự đẹp đẽ, ăn những món mà cả đời tôi cũng không dám nghĩ, không có gì nằm ngoài tầm tay của cô ấy!”
“Tôi không hối hận khi giết Thái Quý Thành, tôi cũng không hối hận khi giết cô ấy!”
Giọng nói của Thái Đệ trầm khàn, như thể chạm vào cát, dường như vừa khóc vừa cười: “Bản chất Thái Quý Thành là người đa nghi, tôi đã tốn rất nhiều công sức để giả mạo toa thuốc của ông ta, đối với người chị ngốc của tôi càng dễ đối phó hơn.

Khi mở cửa, cô ấy vẫn chưa đề phòng tôi, còn muốn nghĩ cách giúp tôi trốn…”
Nhưng cô ấy đã giết Tô Hoán.
Thái Đệ vẫn không thể quên ánh mắt Tô Hoán nhìn cô trước khi cô hôn mê, tuyệt vọng xen lẫn bi thương.
“Cô hối hận không?”
Trần Lãng Phong hỏi.
Thái Đệ nắm chặt góc áo, vô thức lặp lại, như muốn nhấn mạnh nhiều lần để củng cố đáp án trong lòng: “Tôi không hối hận, tôi không hối hận… Tôi sẽ không bao giờ hối hận…”
Tuy nhiên, những giọt nước mắt không ngừng rơi từ khóe mắt cô ấy đã tiết lộ những suy nghĩ chân thật nhất.

Cô ấy hối hận.
Mãi cho đến khi tai nạn xe xảy ra, máu của Tô Hoán vương vãi ở đó, Thái Đệ mới chợt hiểu thế nào là hối hận.
Khương Dương lặng lẽ thở dài: “Khi chúng tôi điều tra Tô Hoán, phát hiện một chuyện, có lẽ cô sẽ có hứng thú.”
Thái Đệ chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy hóa đơn trên bàn.
Mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng cô mơ hồ đoán được, đó là một đống lớn hóa đơn viện phí, kéo dài hơn một năm kể từ khi cô nhập viện đến khi xuất viện.

Và người trả viện phí là Tô Hoán!
Cơ thể Thái Đệ đột nhiên run lên.
Cô nên biết! Lẽ ra cô phải biết chứ! Thái Quý Thành sẽ không sẵn sàng chi một xu nào cho đứa con gái mà ông ta cho là vô dụng.

Nếu cô ấy không trả tiền, thì càng không thể để Ôn Không Vũ tham tiền làm bác sĩ điều trị cho cô.
Lòng người, cảnh sát, tai nạn xe cộ…
Thái Đệ tính toán mọi thứ, nhưng cô ấy không tính sự chân thành mà người chị đã che giấu đằng sau sự thờ ơ của mình!
Trong gia đình trọng nam khinh nữ này, cặp song sinh như họ luôn không được chào đón, ba họ không yêu họ, mẹ họ không yêu họ.

Nếu không phải vì sự ruồng bỏ và sự ghen tuông lan tràn trong lòng Thái Đệ, lẽ ra họ đã phải dựa vào nhau mà trưởng thành, trở thành hơi ấm duy nhất của nhau.
Nhưng đã quá muộn, không còn đường quay lại nữa.

Vĩnh viễn không thể quay lại được nữa.
Trước đó, Thái Đệ luôn cảm thấy không ai quan tâm đến mình, nhưng cô không biết rằng người thân duy nhất mang lại cho cô hơi ấm đã bị chính cô lên kế hoạch giết chết.
Cô nức nở, gục mặt xuống, để mặc cho nước mắt tuôn rơi…
Sau khi bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Khương Dương vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc bên trong.

Nhíu mày, cô sốt ruột xé lớp giấy gói kẹo mút bằng răng, cho kẹo vào miệng.

Dường như chỉ cần như vậy, vị chua chua ngọt ngọt của việt quất có thể hóa giải nỗi đắng cay trong lòng.
Loại cảm xúc hối hận này lan tràn thật nhanh.
Sự hối hận cay đắng của Thái Đệ giống như một cơn lũ, quét qua toàn bộ phòng thẩm vấn và lặng lẽ bám vào lòng Khương Dương.
Có một ngày cô sẽ hối hận sao? Hay là, cô cũng đã từng hối hận?
Khương Dương suy nghĩ rất nhiều, nhưng tất cả những gì cô nghĩ đến cuối cùng đều biến mất, trong đầu cô chỉ còn một người…
Lận Thời Thương.
Cho dù cô không biết anh che giấu bao nhiêu bí mật, cũng không biết tình cảm anh dành cho cô nhiều như thế nào, Khương Dương có thể khẳng định, nếu sau này cô phải duy trì quan hệ bình thường như vậy với Lận Thời Thương thì cô không cam tâm.
Cô quyết định thử lại lần nữa!
Trước khi đến cửa văn phòng, Tiền Trác đã không thể chờ mà đến nói: “Đội trưởng, chúc mừng chị đã phá án! Tối nay chúng ta ăn gì đây?”
“Tôi biết cậu đói!”
Khương Dương cười: “Muốn ăn cái gì? Tối nay chị đây thanh toán! Đúng rồi, lúc đi nhớ gọi điện thoại cho pháp y Lận.”
Tiền Trác sửng sốt một lúc, sau đó đột nhiên nở một nụ cười hiểu chuyện: “Đã hiểu, đội trưởng!”
Nói xong vội vàng chạy đi.
Khương Dương xoay que kẹo mút, vẻ mặt đờ đẫn đứng đó.

Tại sao cô thấy vừa rồi Trác cười rất lạ? Giống như là…Cô muốn cướp đoạt trai nhà lành.
Khương Dương rùng mình một cái.
Ông trời chứng giám! Cô thật sự không nghĩ tới chuyện này!
------oOo------