Cuối cùng Khương Dương vẫn chưa say.
Để tránh bị mắc kẹt trong tâm trạng tồi tệ này, khi Khương Dương tỉnh lại một chút, cô kiên quyết quay lại cục cảnh sát để làm thêm giờ.
Chuyên nghiệp như vậy, xúc động lòng người!
Tuy nhiên, điều khiến Khương Dương ngạc nhiên là mặc dù bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối nhưng cô lại nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc trong văn phòng, những người được cho là đã đi về.
Trần Lãng Phong, Lâm Diệp Tư, Tiền Trác…, một người cũng không thiếu.
Khương Dương lập tức dừng lại ở cửa, cô không thể tin nhìn đồng hồ trên tường: “Mọi người…sao mọi người lại ở đây?”
Hai mắt Tiền Trác sáng lên: “Đội trưởng, cô trở lại rồi!”
Khương Dương nhìn văn phòng chật chội của cô, lại nhìn mấy chục cuộc gọi nhỡ trong di động, dở khóc dở cười: “Không phải tôi vừa mới ra ngoài uống rượu thôi sao?”
Tiền Trác nhanh chóng nắm bắt cơ hội để phàn nàn: “Không phải do mẹ Trần lo cho chị sao! Anh ấy vẫn luôn lo chị nghĩ không thông, cho nên nhất định kéo một đám tụi em ở đây chờ chị!”
Tiền Trác nói xong, thấp giọng bổ sung : “Mẹ Trần còn nói, nếu như chị trở về, anh ấy sẽ lập tức đem kẹo mút đã tịch thu trả hết cho chị…um um um!”
Sau đó, Trần Lãng Phong đã không thương tiếc che miệng anh ta.
Khương Dương rất vui khi thấy Tiền Trác kinh ngạc, nhưng cô cũng đang nghĩ về những que kẹo mút việt quất đó.
Vì vậy, ngay khi Tiền Trác được giải phóng, cô đã đến gần, mỉm cười nói với Trần Lãng Phong: “Đội phó Trần, những gì anh nói vẫn còn hiệu lực chứ? Nếu đội phó Trần đã quan tâm đến tôi như vậy, bây giờ tôi cũng đã trở lại, vậy thì kẹo của tôi cũng nên…”
Khi Trần Lãng Phong nghe chuyện này, anh ta đã rất khó chịu, quay đầu lại, tịch thu túi khoai tây chiên của Tiền Trác.
Tiền Trác không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhặt những túi khoai tây chiên đã bí mật giấu đi, chạy quanh văn phòng nhanh nhất có thể.

Vừa chạy, anh ta vừa hét vào mặt Khương Dương: “Không được, đội trưởng! Chị thích kẹo mút tới như vậy hả! Vì kẹo mút của chị mà hy sinh khoai tây chiên của em, không đến mức như vậy đúng không! Chị không được làm như vậy!”
Khương Dương nhàn nhã khoanh tay, dáng vẻ đang xem náo nhiệt, xem như chuyện không có gì lớn nên không xen vào.
Cô thậm chí còn nhún vai đổ dầu vào lửa: “Nhìn rõ đi, người muốn tịch thu khoai tây chiên của cậu không phải tôi, mà là đội phó Trần.


Mà lời đội phó Trần nói cũng do cậu nói cho tôi biết đó.”
“A, đừng nói nữa, đừng nói nữa…”
Tiền Trác kêu la thảm thiết, bỏ chạy.
Khương Dương cười lớn, vươn tay đánh lén Lâm Diệp Tư Tư đang âm thầm giả chết trốn trong im lặng: “Là em bảo Tiền Trác đi tìm Lận Thời Thương sao?”
Lâm Diệp Tư cúi đầu và thấp giọng nói “ừm”.
“Em cảm thấy pháp y Lận vẫn rất quan tâm đến chị, cho dù em không bảo Tiền Trác nói cho anh ấy biết, anh ấy cũng sẽ đến tìm chị.

Ui! Nếu không có sự giúp đỡ của anh ấy, tụi em cũng không thể tìm thấy chị nhanh như vậy…”
Khương Dương lắng nghe, nhưng tâm trí của lại lang thang ở nơi khác.
Trong lúc đó, cô chợt hiểu cảm giác kỳ lạ mà mình vừa cảm thấy đến từ đâu.
Trong những năm qua, Khương Dương chưa bao giờ nói với bất kỳ ai rằng cô sẽ uống rất nhiều khi buồn.

Ngay cả bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại ngẩn ngơ bước lên sân thượng đó, ngồi ở một góc có thể nhìn thấy dãy ký túc xá của học viện cảnh sát.
Việc này vốn không có ai biết cả.

Nhưng Lận Thời Thương lại biết tất cả!
“Bánh Dừa Nhỏ, em có nghĩ pháp y Lận của chúng ta có tình cảm sâu đậm với chị, đã âm thầm quan sát chị trong một thời gian dài rồi không? Nếu không, làm sao anh ấy có thể biết được chuyện này?”
Trong miệng Khương Dương như đang trêu chọc nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc.
Những người biết chuyện này phải là những người gần gũi với cô.
Nếu như lúc này Khương Dương còn tin lời nói nhảm của Lận Thời Thương rằng hai người không hề quen biết trước đó, đầu óc cô đúng là đã bị thùng bia kia làm hỏng mất rồi.
Lận Thời Thương…tại sao anh lại nói dối cô?

“Có lẽ sớm nhất là 5 6 năm trước, chị và Lận Thời Thương đã quen biết nhau.”
Đôi mắt đen của Khương Dương dần tối lại: “Chứng mất trí nhớ không thể hoàn toàn che đậy tất cả những gì chị đã trải qua trong năm đó, điều kỳ lạ là khi chị sắp xếp lại ra những chuyện trong năm đó, chị không thể tìm thấy bất cứ điều gì về anh ấy.”
Như người ta thường nói, vết tích quá khứ còn lưu lại.

Chỉ cần từng phát sinh chuyện, không thể nào không để lại chút dấu vết nào.
Tuy nhiên, cho dù Lận Thời Thương đã tiếp xúc với cô một năm, nhưng dấu vết anh để lại trong cuộc đời cô dường như đã bị xóa đi, khiến Khương Dương không thể tìm thấy hay phát hiện ra.
Cứ như thể họ chưa từng gặp nhau, chưa từng quen biết nhau.
Khương Dương không thể không cảm thấy sợ hãi trước suy đoán khủng khiếp này.

Càng lúc càng nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu cô, khiến não cô như muốn nổ tung.
Ai đang cố tình sàng lọc trí nhớ của cô?
Lận Thời Thương cố gắng hết sức để phủ nhận sự thật rằng hai người đã biết nhau, có liên quan đến chuyện này không?
Ngón tay cái ấn vào thái dương, Khương Dương thở gấp: “Híc, chuyện này…thật đáng sợ.”
Không lâu sau, Khương Dương nhìn thấy Lận Thời Thương cũng đang làm ngoài giờ.
“Thi thể kia có vấn đề.”
Lận Thời Thương hơi cong ngón tay, gõ nhẹ lên cửa phòng làm việc của cô, nói thẳng vào vấn đề.
“Thi thể nào có vấn đề?”
Khương Dương cau mày, vội vàng phản ứng: “Ý của anh là…thi thể Thái Đệ?”
Lận Thời Thương khẽ gật đầu: “Ừm, về chi tiết, phiền đội trưởng Khương theo tôi đến phòng pháp y, nhìn rồi sẽ biết.”

Trời cực kỳ nóng, trong phòng giải phẫu lại oi bức hơn.
Hệ thống thông gió công suất lớn đang chạy, hút đi mùi hôi từ thi thể, nhưng nó cũng lấy đi hơi mát của máy lạnh.

Còn thi thể mất hết thân nhiệt của Thái Đệ đang nằm ngửa trên bàn giải phẫu thép.
Chính xác mà nói, đây chỉ có thể được coi là một thi thể.
Tại thời điểm xảy ra tai nạn xe, thân thể Thái Đệ bị lực cực lớn nghiền nát thành từng mảnh.

Hai tay hai chân bị chặt lìa, đầu nằm một chỗ khác, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Thấy vậy, Khương Dương không thể nhìn đi chỗ khác.
“Thi thể này có gì bất thường?”
Cô thở dài một hơi rồi hỏi: “Lúc sáng tôi nhìn thấy Thái Đệ ở hiện trường vụ tai nạn, cô ấy đã bị xe đâm thành như vậy rồi.”
Lận Thời Thương: “…Không phải cái này.

Tôi đang nghi ngờ danh tính của người chết.”
“Anh cho rằng đây không phải là Thái Đệ sao?”
Khương Dương nghi ngờ nâng đầu của người chết lên, cẩn thận nhìn: “Nhưng nhìn tướng mạo và quần áo, thi thể này đúng là của Thái Đệ.

Hơn nữa, không phải DNA của người chết giống với Thái Đệ sao?”
Tuy nhiên, thật sự còn một khả năng nữa.
Nếu danh tính thật sự của người chết là Tô Hoán, thì sự tương đồng về ngoại hình và mức độ trùng khớp cao trong DNA cũng có thể được giải thích.
Nhưng gần như ngay sau đó, Khương Dương đích thân phủ nhận khả năng này: “Sau khi Thái Đệ bị tai nạn xe, chúng tôi cũng đã đến nhà Tô Hoán để kiểm tra.

Cô ấy vẫn ổn và không có gì bất thường.


Buổi chiều, cô ấy và mẹ ruột Lỗ Huệ đã đến cục cảnh sát để giúp chúng tôi xác nhận thân phận của Thái Đệ.”
“Tô Hoán có đặc điểm gì có thể phân biệt với Thái Đệ không?”
Lận Thời Thương chậm rãi đeo găng tay vào.
“Giọng nói.”
Khương Dương nghiêm túc suy nghĩ: “Giọng của hai chị em hoàn toàn khác nhau.

Giọng Tô Hoán bây giờ rất khàn vì khi còn nhỏ khóc rất nhiều, nhưng giọng của Thái Đệ thì không.”
Lận Thời Thương kiên quyết nói: “Nhưng tôi có thể xác định rằng giọng nói của người chết đã khàn.”
“Tại sao?”
“Tôi đã từng nghe qua giọng của Thái Đệ, rất rõ ràng, thanh quản chắc chắn không bị tổn thương.”
Cổ của người chết đã bị cắt ra, Lận Thời Thương cầm dao mặt không chút thay đổi, để lộ ra thanh quản của thi thể, nói với Khương Dương: “Nhưng, đội trưởng Khương, cô nhìn xem.”
Khi anh ngước mắt lên, đồng tử của Khương Dương đột nhiên giãn ra.
Dây thanh quản của thi thể này đã bị tổn thương! Và tổn thương không hề nhẹ!
Khoảnh khắc ánh mắt chạm vào dây thanh quản, Khương Dương nhanh chóng tìm thấy dấu vết của nhiều vết rách trên dây thanh quản.

Một số vết rách còn nghiêm trọng đến mức phải phẫu thuật.
Đây không bao giờ có thể là dây thanh quản của Thái Đệ!
Chỉ có khóc khàn kéo dài mới để lại vết thương như vậy.
Khương Dương kinh ngạc ngẩng đầu, đụng phải đôi mắt bình tĩnh.

Chiếc kính gọng bạc trên sống mũi của Lận Thời Thương phản chiếu ngọn đèn, phản chiếu ánh sáng trắng lạnh lẽo: “Tôi nghi ngờ đây không phải là thi thể Thái Đệ, mà là Tô Hoán.”
------oOo------