Phải nói rằng, để lại dấu vết này là rất mạo hiểm.
Mặc dù hành động của Trang Thái Ẩn đã để lại manh mối cho cảnh sát, nhưng nó cũng khiến cô ấy có nguy cơ chọc giận bọn tội phạm.
Không biết sao, Lâm Diệp Tư lại nhớ đến những mảnh thi thể đó.
Môi cô mấp máy, trong lòng đột nhiên trầm xuống: “Đội trưởng Khương, đã hai ngày rồi, cô có cho rằng cô ấy đã…”
“Tôi vừa yêu cầu đội phó đưa người đi kiểm tra xe, chắc sẽ sớm có kết quả.”
Vừa nói, Khương Dương vừa lấy trong túi ra một viên kẹo trái cây đưa cho Lâm Diệp Tư: “Bánh Dừa Nhỏ, đừng vội kết luận cho đến khi có kết quả khám nghiệm tử thi.”
“Đúng rồi.”
Có người nhẹ nhàng phụ họa.
Khương Dương theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy pháp y Lâm đã đứng ngoài cửa từ lúc nào.
Nắng dịu mát, phản chiếu nụ cười nơi khóe mắt của anh.
Nhưng nụ cười đó là vì lễ phép, chỉ nông cạn mà không chạm sâu vào trong mắt, đôi mắt ẩn sau cặp kính gọng bạc thờ ơ mà thâm trầm, giống như vực sâu ẩn dưới đáy biển.
“Người chết không phải Trang Thái Ẩn.”
Đôi mắt của Lâm Thời Thương hơi nhướng lên: “DNA được trích xuất từ mảnh thi thể trong quán bar không khớp với mẫu DNA là tóc của Trang Thái Ẩn do Lâm Việt cung cấp.”
Lâm Diệp Tư còn chưa bình tĩnh lại đã nghe thấy anh nói tiếp.
“…Tuy nhiên, chắc chắn có nhiều hơn một người chết.

Từ các bộ phận cơ thể trong bếp và đĩa cà ri, tôi tìm thấy ba mẫu DNA khác nhau.

Điều này cho thấy có ít nhất ba người đã thiệt mạng.”
Những lời này nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng đằng sau đó là mạng người đẫm máu.
Đột nhiên, trái tim của Khương Dương bị kéo mạnh.
Đây là một vụ án giết người hàng loạt! Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là một vụ án giết người hàng loạt với phương thức vô cùng tàn ác!
“Tên khốn kiếp!”
Cô không nhịn được chửi thề, sau đó cố gắng đè nén lửa giận trong lòng: “Có tìm được điểm chung nào không? Ví dụ như về giới tính hay tuổi tác.”
“Đương nhiên.”

Lâm Thời Thương thấp giọng nói: “Căn cứ vào mức độ hao mòn của răng và xương quai xanh cũng như các xương khác, tôi tính được độ tuổi của hai người đã chết, một người khoảng 23 tuổi và người kia khoảng 21 tuổi.”
Mới khoảng hai mươi mấy tuổi, vốn đang là những đóa hoa quý.
“Hơn nữa, chúng tôi tìm thấy vết sẹo do vật sắc nhọn trên xương sườn, vết thương chí mạng có lẽ là vết dao.

Vì xương của phụ nữ nhẹ hơn của đàn ông, nên có thể từ trọng lượng của xương suy ra những người chết này đều là phụ nữ.”
Lâm Thời Thương dừng một chút: “Trong đó, chỉ có một chiếc xương dài của người chết đã được ghép lại với nhau, chiều cao của cô ấy là khoảng 164 cm, thuộc về chiều cao trung bình của nữ giới.”
Thi thể đều bị chặt thành từng mảnh như vậy, tìm được nhiều thông tin như vậy cũng không dễ dàng.
“Vất vả rồi.”
Khương Dương chân thành nói.
Với báo cáo khám nghiệm tử thi do Lâm Thời Thương đưa ra, cô kết hợp với sự lựa chọn của hung thủ vào đêm mà Trang Thái Ẩn và Tạ Hoa bị bắt – không chọn những người đàn ông hay phụ nữ đi một mình trên đường, mà tập trung vào người đi cùng nhau.
Lúc này, hung thủ có mục tiêu là đoàn người đã được miêu tả sinh động.
“Bánh Dừa Nhỏ, kiểm tra thông tin về những người mất tích!” Khương Dương vội vàng nói, “Tập trung vào giới tính nữ, tuổi từ 17 đến 25, đã từng ra vào quán bar Nghê Hoa hoặc sống gần quán bar, thời gian là một tháng… không, trong vòng ba tháng gần đây.”
Sau một tràng tiếng gõ “rắc rắc” trên bàn phím, Lâm Diệp Tư nhẹ nhàng trả lời: “Đội trưởng Khương, tra được rồi.

Có tổng cộng 12 người đủ điều kiện đã mất tích trong ba tháng qua, hai người trong số họ là Trang Thái Ẩn và Tạ Hoa.

Ngoài ra còn có một người họ Đới với hình xăm chữ “D” trên ngón tay”.
Khương Dương suy luận không sai.
Nhưng vào lúc này, cô lại cảm thấy trong lòng nặng trĩu dị thường: “Cô có thấy…những người mất tích này cùng xuất hiện chung không?”
“Không có.” Trong giọng nói ngoan ngoãn của Lâm Diệp Tư có chút thất vọng.
Đây là một trong những vụ giết người ngẫu nhiên phức tạp nhất từ trước đến nay, nhưng điều chắc chắn là họ đã nhìn thấy một tia sáng của sự thật.
“Đội trưởng! Tôi đã hỏi rõ về cửa hàng chính rồi!”
Tiền Trác đi ra ngoài một lát, lại xông vào: “Bọn họ tương đối cẩn thận, mỗi lần đưa túi đồ ăn đều sẽ kiểm tra lại, theo tôi thấy, trong quá trình sản xuất chắc là không có vấn đề gì!”
Khương Dương lập tức nhướng mắt: “Là vấn đề vận chuyển sao?”
“Dạ!”
Tiền Trác mạnh mẽ gật đầu: “Tài xế giao hàng có một tật xấu, mỗi khi anh ta có việc muốn ra khỏi xe, anh ta luôn quên khóa cửa, chìa khóa khoang sau lại đặt trước mặt ghế lái, cho nên đồ bị đổi cũng không có gì lạ!”

“Quên khóa cửa? Đây cũng không phải chuyện nhỏ.”
Lâm Diệp Tư tò mò nghiêng người: “Anh ấy bất cẩn như vậy, không phải đã xảy ra chuyện rồi chứ?”
“Đúng vậy! Anh ấy đã từng làm mất rất nhiều hàng hóa! Khi đó, anh ấy đã chọc giận rất nhiều người.”
Tiền Trác vỗ tay một cái, cứ thế kể lại tình hình sự việc mà nghe như hài độc thoại: “Tôi cũng thắc mắc tại sao anh ta không bị sa thải? Sau đó tôi điều tra, ôi chao, phát hiện ra anh ta có một người chú là cấp trên trực tiếp, nghĩ xem, nếu chú của anh ấy đang cố gắng giấu giếm chuyện này, lại còn lén lút đổ cho nhân viên thời vụ là người mang hàng thì sao anh ta có thể xảy ra chuyển được?”
Khương Dương ở bên cạnh nghe, không khỏi hừ một tiếng, được lắm, tài xế dám đi cửa sau! Nếu lần này không phải có chuyện lớn thì xem ra việc này vẫn tiếp tục bị che giấu
Khương Dương hỏi: “Sáng hôm qua, khi đi giao hang, anh ta dừng ở những chỗ nào?”
“Giữa đường Hiên Phương Nam cách công viên sáng tạo Cẩm Lan khoảng một cây số.”
Tiền Trác nghĩ rằng mình đã mô tả đủ rõ ràng, nhưng Khương Dương vẫn lấy điện thoại di động ra để kiểm tra bản đồ.
“Không phải vấn đề của anh.”
Đối với việc này, Khương Dương nhướng mắt giải thích: “Chỉ là tôi mới tới, chưa quen với nơi này lắm.”
“Ồ, cũng đúng!”
Tiền Trác chợt hiểu ra, sau đó lập tức phản ứng lại, “…À! Cũng không đúng! Theo những gì tôi hỏi được, đội trưởng đã từng ở Nghi Ninh khoảng 1 năm rưỡi mà.

Lúc cô học năm nhất đại học, không phải cô học ở trường Cảnh Sát Nghi Ninh sao?”
Vào lúc đó, Tiền Trác nhìn thấy sự trống rỗng trong mắt cô.
Từ khi Khương Dương đến Nghi Ninh đã hơn 10 tiếng, đây là lần đầu tiên, có thể xem là tin lạ nhất!
“A… thật sao?” Khương Dương nhẹ giọng nói.
Ánh mặt trời xuyên qua bầu không khí yên tĩnh, trên mặt đất cạnh cửa sổ, xây thành từng tầng cầu thang ánh sáng, ở nơi sáng tối giao nhau, một mình Khương Dương trầm mặc.
Một chân cô giẫm lên ánh sáng, chân kia ở trong bóng tối, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, u ám mơ hồ.
Sự tạm dừng này chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng dường như dài như một thế kỷ đã trôi qua.
“…Tôi quên mất.” Khương Dương nói.
Thật ra trong lòng cô biết, thứ cô quên không chỉ là con đường, mà còn là phần lớn ký ức năm đó ở Nghi Ninh.
May mắn thay, cô nhanh chóng điều chỉnh trở lại trạng thái của mình.
“Trở lại vụ án đi.”

Ngón tay Khương Dương linh hoạt, dùng đầu ngón tay lướt qua màn hình điện thoại: “Căn cứ vào bản đồ vệ tinh, nơi này hình như rất hẻo lánh?”
“Cũng đúng, bình thường có rất ít người tới đó.”
Tiền Trác gãi đầu: “Cho nên, tài xế mỗi lần đi qua đoạn này cũng ít cảnh giác hơn, anh ta ngang nhiên đậu xe bên đường, không khóa cửa, đi vào rừng cây gần đó để đi ngoài, còn…nhân tiện chơi điện thoại một lúc.”
Khương Dương ôm trán không nói nên lời: “…”
Người tài xế này cũng thật có tâm.

Hàng hóa trong xe bị tráo, anh ta lại rảnh rỗi để mông trần chơi điện thoại.
Chờ đã, không có nhiều người thường đi con đường này?
Nhưng nếu đúng như vậy thì làm sao người vứt xác biết được tài xế này thường xuyên đậu xe ở đây, lại có thói quen quên khóa xe?
Đôi mắt trầm xuống, trong mắt của Khương Dương lóe lên một tia sáng.
Cô hỏi: “Nhân viên thời vụ bị đổ tội mang hàng của anh ta đã xảy ra chuyện gì? Nhân viên thời vụ này từng lái xe trên cùng một con đường khi anh ta đi giao hang sao?”
” Nhân viên thời vụ không may đã bị sa thải sau khi bị đổ tội mang hàng.”
Tiền Trác chăm chú suy nghĩ: “Nhưng … để chuyển hàng từ cửa hàng chính đến quán bar này thì con đường này là nhanh nhất, vì vậy họ luôn đi theo con đường này.”
“Có tài xế giao hàng nào khác tại cửa hàng chính đã đi tuyến đường này không?”
“Tôi nghĩ không có đâu.”
Tiền Trác lắc đầu, “Quán bar Nghê Hoa, nơi phát hiện vụ án mới được mở vào cuối năm ngoái, bởi vì giao hàng mới phải đi con đường này và cũng chỉ có hai tài xế này đi giao.”
“Vậy à.” Khương Dương hơi hơi nâng cằm, lộ ra đường viền hàm sắc bén như dao, dường như xuyên thủng bầu trời.
Cô lấy từ trong túi áo khoác ra một cây kẹo mút, quen miệng cắn miếng giấy gói, dùng răng nanh xé ra: “Đi, gọi Bánh Dừa Nhỏ! Chúng ta đi thôi!”
Tiền Trác đáp.
Thừa dịp Khương Dương đem cây kẹo bỏ vào trong miệng, anh liếc mắt nhìn.
Không ngờ đội trưởng Khương này lại chỉ có một lòng, kẹo que lần này vẫn là vị việt quất.
“Tiền Trác, anh biết chúng ta sẽ đi đâu không?”
Khương Dương bất ngờ quay lại và bắt gặp Tiền Trác đang thèm muốn cây kẹo mút của cô.
Toàn thân Tiền Trác run lên, chột dạ thu hồi ánh mắt: “À… Chẳng phải là lái xe dừng lại ở đoạn giữa đường Hiên Phương Nam sao?”
“Đó không phải là trọng điểm của chúng ta.”
Đáy mắt Khương Dương sắc bén: “Dù sao, trên đường Hiên Phương Nam cách đây không lâu mới có mưa, lại thêm gió to mấy ngày nay, chỉ sợ manh mối bên đó đã bị phá hủy hết rồi.”
“Hả? Vậy chúng ta đi đâu?” Tiền Trác bối rối.
“Đương nhiên là đi đến cửa hàng chính!”
Khương Dương nhếch khóe môi, mái tóc dài búi cao tung bay, sắc bén cắt qua ánh nắng: “Cái người nhân viên thời vụ kia, xứng đáng để chúng ta gặp một chút!”
Trên đường đến đó, họ đã điều tra nhân viên thời vụ đó.

Anh ấy tên là Lỗ Quốc Chí, nhưng lại không mang chí lớn.

Từ cấp 3 đã bỏ học, sắp đến 30 tuổi mà còn chưa có nghề nghiệp ổn định, tiền án đánh nhau cũng không ít, thậm chí còn có một lần bị cục cảnh sát tạm giam.
Khương Dương lật xem hồ sơ của anh ta, hàng lông mày dài dần nhíu lại.
Cô ngửa đầu ra sau, dựa vào ghế sau xe với một cây kẹo mút trong miệng: “Nếu không phải sau khi ra tù, Lỗ Quốc Chí đã kiềm chế bản thân lại, anh ta cũng không tìm được công việc giao hàng này.”
“Đội trưởng Khương, nhìn kìa!”
Lâm Diệp Tư nghiêng người và chỉ nhẹ vào thông tin của Lỗ Quốc Chí: “Trước khi bị sa thải, anh ấy vẫn rất siêng năng và thật thà, nhất định anh ấy rất thích công việc này.”
Nhưng dù vậy, Lỗ Quốc Chí vẫn bị sa thải.
Dưới tình huống như vậy, khó ai có thể nói trong lòng không có oán hận, hơn nữa công việc này là nguồn sinh hoạt phí duy nhất của anh ta.
Động cơ phạm tội của Lỗ Quốc Chí đã đầy đủ.
Lên kế hoạch cho vụ án giết người hàng loạt này không chỉ đạt được mục đích trả thù xã hội mà còn nhân cơ hội đổ lỗi cho người tài xế đã đổ lỗi cho anh ta vào lúc đó.
Trong khi cô đang suy nghĩ, tốc độ của chiếc xe dần chậm lại.
“Đội trưởng, chúng ta đến rồi.” Trên ghế lái, Tiền Trác xoay vô lăng vài lần và đậu xe gần cửa hàng chính.
Khương Dương kéo kính xe xuống.

Truyện Bách Hợp
Cơn gió mát chợt xuyên qua khe hở khiến da thịt lạnh buốt.
Bầu trời xám xịt, cửa hàng chính sừng sững bên đường, dòng người trên đường vội vã, những gương mặt vụt qua như bóng ma.
Một trong số họ đang lén lút hành động, vành chiếc mũ lưỡi trai bị anh ta kéo xuống che gần hết khuôn mặt.
“Đội trưởng Khương! Nhìn kìa!”
Con ngươi của Lâm Diệp Tư đột nhiên run lên, kêu lớn: “Người đàn ông đó…anh ta có giống Lỗ Quốc Chí không?”
Khương Dương nhanh chóng liếc nhìn bức ảnh.
Sống mũi, lông mày, thần thái… đâu phải chỉ giống nhau? Là giống hệt nhau luôn!
Người này.
Chính là Lỗ Quốc Chí mà họ đang tìm!
Nhìn bộ dạng vội vàng lén lút của anh ta, chính là chột dạ muốn chạy trốn!
“Đuổi theo! Đừng để anh ta chạy thoát!” Sắc mặt Khương Dương trở nên nghiêm túc, vươn tay mở cửa xe, ba bước xông vào trong đám người.
Thân thủ mạnh mẽ, giống như một con báo đen nhắm thẳng vào cổ họng của con mồi..