Trong nháy mắt, màn đêm như vô tình bị đánh đổ, tùy ý dâng lên.
Gió mát thổi qua khiến Khương Dương cau mày.
Cô hỏi: “Anh không kê thuốc Kali Penicillin V trên đơn thuốc sao?”
“Các triệu chứng của Thái Quý Thành là do tôi viết, nhưng viên Kali Penicillin V thì không!”
Bác sĩ Thẩm dùng đầu ngón tay chỉ vào túi vật chứng, “Thuốc tôi kê đơn luôn được viết ở đây, ai đó đã làm đổ mực lên đó để che đi và bắt chước chữ viết tay của tôi!”
Khương Dương: “Anh có bằng chứng gì không?”
“Mọi người hãy xem những đơn thuốc khác mà tôi đã viết.”
Bác sĩ Thẩm mở ngăn kéo, lấy ra một chồng đơn thuốc mà anh ta đã bỏ đi vì nhiều lý do khác nhau, trải ra trên bàn: “Có đơn thuốc nào mà tôi viết ở vị trí giống đơn thuốc đó không?”
Thật vậy, trên mỗi đơn thuốc do bác sĩ Thẩm viết, vị trí của đơn thuốc gần như giống nhau, điều này dường như có chút ám ảnh cưỡng chế.
Tuy nhiên, trên đơn thuốc để trong túi vật chứng, vị trí đó đúng là bị mực đổ lên.
Tiền Trác sững sờ: “Đội trưởng, hình như là thật.”
Nhìn đơn thuốc trước mặt, Khương Dương cũng trầm mặc một lát: “Bác sĩ Thẩm có hoài nghi ai sửa đơn thuốc không?”
Bác sĩ Thẩm hé mở cái miệng bị mất một chiếc răng cửa, suy nghĩ một lúc.
“Mặc dù không phải tất cả những người trong phòng khám đều đáng tin cậy, nhưng người mà tôi nghi ngờ không phải ở trong phòng khám.”
Nói đến đây, bác sĩ Thẩm dừng lại: “Người này cũng biết Thái Quý Thành bị dị ứng với Penicillin.”
Trong nháy mắt, ánh mắt Khương Dương lóe lên: “Người này là ai? Hắn cũng từng có tranh chấp với Thái Quý Thành sao?”
“Anh ấy là bác sĩ điều trị cho con gái của Thái Quý Thành.”
Bác sĩ Thẩm thận trọng liếc nhìn xung quanh, rồi hạ giọng: “Và theo tôi được biết, giữa anh ấy và Thái Quý Thành không chỉ có tranh chấp mà còn có rất nhiều mâu thuẫn.”
Khương Dương: “Mâu thuẫn thế nào?”
“Thái Quý Thành thật sự rất tàn nhẫn!”
Bác sĩ Thẩm nhíu mày: “Bởi vì ông ấy cho rằng viện phí cho đứa con gái đang hôn mê của mình quá đắt, nên muốn dừng việc chữa trị cho con gái mình! Vì vậy nửa tháng trước, ông ta bắt đầu từ chối thanh toán hóa đơn y tế cho con gái.”
Tiền Trác kinh ngạc hỏi: “Con gái của ông ấy bệnh nặng sao?”
Bác sĩ Thẩm nặng nề thở dài: “Ừ, đúng vậy.
Hình như cô ấy đi làm ở thành phố thì bị xe tông, hiện vẫn hôn mê trong bệnh viện.
Nhưng chữa bệnh tốn tiền, thậm chí cả tiền của cô ấy đi làm kiếm được trong mấy năm nay, phỏng chừng cũng phải dùng hết trong bệnh viện rồi.”
Ánh mắt Khương Dương hơi trầm xuống, hỏi: “Có phải là bác sĩ phụ trách và Thái Quý Thành có mâu thuẫn là bởi vì tiền chữa bệnh không?”
“Tất nhiên là nhiều hơn thế.”
Bác sĩ Thẩm lắc đầu: “Vừa rồi không phải tôi đã nói Thái Quý Thành sẽ ngừng điều trị cho con gái của mình sao? Nhưng bác sĩ điều trị không đồng ý.
Tôi không ngờ rằng Thái Quý Thành lại tàn nhẫn như vậy! Ông ta thậm chí còn dọa đưa người vào bệnh viện làm loạn, làm bác sĩ này mất việc!”
Đạp đổ chén cơm của người khác sao? Đúng là gây thù lớn rồi!
Khương Dương trầm ngâm xoay bút: “Vị bác sĩ phụ trách này có biết Thái Quý Thành dị ứng với Penicilin không?”
“Chắc chắn biết!”
Bác sĩ Thẩm trả lời dứt khoát: “Chính Thái Quý Thành đã nói rằng trước đây ông ấy đã được điều trị tại bệnh viện đó vì dị ứng Penicillin!”
Khương Dương dừng lại.
Cô đột nhiên đứng dậy, cây bút bi đang xoay tròn rơi xuống bàn “ba” một cái: “Đi thôi!”
Tiền Trác không hiểu: “Chị đi đâu?”
“Đến bệnh viện nơi con gái của người chết đang được điều trị.”
Khương Dương nói: “Hãy tìm bác sĩ điều trị có động cơ giết người và biết rằng Thái Quý Thành bị dị ứng Penicillin!”
Tại bệnh viện số 2 của Nghi Ninh, họ đã gặp bác sĩ điều trị.
Bác sĩ điều trị họ Ôn, tên là Không Vũ, là một bác sĩ đẹp trai trẻ tuổi và đầy triển vọng.
Vì hôm nay tình cờ đến lượt ca trực nên khi Khương Dương và những người khác đến, anh ta đang an ủi bệnh nhân.
Dù nhìn thế nào thì đây cũng không giống một tên sát nhân tàn bạo.
Thấy kẻ tình nghi ở ngay trước mặt mình, Tiền Trác vội vàng tiến lên, gọi anh ta: “Đây là bác sĩ Ôn Không Vũ sao? Chúng tôi có chuyện muốn tìm…”
“Suỵt! Nhỏ giọng lại đi!”
Lâm Diệp Tư liếc nhanh anh ta: “Vẫn còn bệnh nhân đang nghỉ ngơi trong phòng!”
Nhưng cho dù cô kịp thời nhắc nhở, giọng nói hấp tấp của Tiền Trác vẫn thu hút sự chú ý xung quanh.
Ôn Không Vũ ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn bọn họ.
Khương Dương thở dài và lấy thẻ cảnh sát của mình ra.
“Bác sĩ Ôn không ngại ra ngoài nói chuyện chứ.”
Khương Dương cố ý hạ thấp giọng để không làm phiền những bệnh nhân khác, chỉ vào khoảng sân đầy cây cối bên ngoài bệnh viện.
Nửa đêm, trong sân không một bóng người, chỉ có bóng cây đan chéo đen kịt.
Thật sự là một nơi tốt để nói chuyện.
Khi Ôn Không Vũ ra ngoài sân, Khương Dương giải thích ngắn gọn mục đích đến đây của mình.
Sau khi nghe tin Thái Quý Thành qua đời, Ôn Không Vũ đột nhiên cười, như thể rất vui.
Có vẻ như sự thù hằn giữa hai người là có thật.
Ôn Không Vũ bĩu môi: “Mặc dù thân là bác sĩ, tôi không nên nói những lời này, nhưng loại người này, đáng đời lắm!”
“Chỉ vì ông ấy muốn từ bỏ việc chữa trị cho con gái mình sao?”
Khương Dương hỏi.
“Không, đương nhiên còn nhiều hơn thế nữa.”
Ôn Không Vũ khẽ lắc đầu: “Trước khi gặp Thái Quý Thành, tôi chưa từng biết con người có thể tồi tệ đến như vậy.”
“Thái Quý Thành đã làm gì?”
Lâm Diệp Tư tò mò hỏi.
“Vậy thì khó mà đếm được.”
Ôn Không Vũ cười mỉa mai: “Ngoài hành động vô nhân đạo là bỏ rơi con gái, ông ta còn nhiều lần đánh vợ mình là Lỗ Huệ đến mức phải nhập viện.
Theo lời những tiền bối lâu năm trong bệnh viện của chúng tôi, sự việc này đã tồn tại trong hơn 20 năm.”
Con ngươi của Lâm Diệp Tư đột nhiên run lên: “Lâu như vậy!”
Vì vậy, lần trước Lỗ Huệ mặc áo dài và quần dài bất thường là để che đi vết sẹo mà bà ấy bị đánh.
“Nghiêm trọng nhất là khi Lỗ Huệ bị đánh đến bầm tím mô mềm diện rộng, dẫn đến hội chứng vùi lấp, gần như nguy hiểm đến tính mạng.”
Ôn Không Vũ cười lạnh: “Nếu không phải chúng tôi kịp thời cứu chữa, tôi e rằng bà ấy đã không còn sống nữa.”
Lâm Diệp Tư cau mày và hỏi: “Vậy tại sao Lỗ Huệ không ly hôn?”
Tuy nhiên, ngay cả Ôn Không Vũ cũng không thể trả lời câu hỏi này: “Điều này tôi không biết, sợ là cô phải hỏi bà ấy.
Tôi chỉ biết rằng khi bà ấy ở trong bệnh viện, thậm chí bà ấy còn phải giúp chồng che giấu việc bạo lực gia đình.”
Cho đến ngày nay, Ôn Không Vũ vẫn còn nhớ tình huống bi thảm khi Lỗ Huệ được đưa đến.
Khi đó, bà hoàn toàn không đứng dậy được, bị Thái Quý Thành kéo vào bệnh viện như một cái bao tải.
Những vết thâm, sẹo khủng khiếp lan khắp cơ thể, như những vết hằn in trên cơ thể.
Nhưng dù vậy, bà vẫn khẳng định mình vô tình bị ngã khi được bác sĩ hỏi thăm.
Tại sao Lỗ Huệ lại bảo vệ người đã làm tổn thương bà ấy? Ôn Không Vũ không thể hiểu được.
Nhưng mà, đây dù sao cũng là chuyện riêng tư của nhà người ta, nếu đương sự không muốn nhắc tới, anh làm người ngoài, cũng không tiện can thiệp quá nhiều.
Một lúc sau, Khương Dương tiếp tục: “Bác sĩ Ôn, anh có thể nói cho chúng tôi biết anh đã ở đâu từ 10 giờ tối hôm qua đến nửa đêm hôm nay không?”
Ôn Không Vũ nhàn nhạt nói: “Tối hôm đó tôi không có trực ca đêm, chỉ ở nhà một mình.”
Rõ ràng, động cơ phạm tội bây giờ đã đủ, kẻ được lợi nhiều nhất từ cái chết của Thái Quý Thành không có chứng cứ ngoại phạm.
Nhưng ngạc nhiên là Ôn Không Vũ không vội biện hộ cho mình.
Khương Dương híp mắt lại, trong con ngươi đen dần tối lại: “Bác sĩ Ôn không định nói gì sao? Cho đến nay, trong vụ án này, anh là người đáng nghi nhất.”
“Tôi đã vô tội, tại sao tôi phải bào chữa cho mình?”
Ôn Không Vũ cười nói: “Nếu như tất cả chứng cứ đều chỉ ra là tôi, cô nghi ngờ tôi cũng rất là bình thường.
Huống chi, hy vọng ông ta chết không chỉ có một mình tôi.”
Đối với một người như Thái Quý Thành, người ở bên ngoài thì sẵn sàng ra mặt dùm anh em của mình nhưng ở nhà lại đánh vợ và con gái của mình…người thân ở bên cạnh ông ta chắc chắn muốn ông ta chết đi hơn bất kỳ ai khác.
Lâm Diệp Tư mím môi dưới, trong lòng phức tạp, thay đổi chủ đề: “Tôi nghe nói anh đang điều trị cho con gái của Thái Quý Thành, hiện tại cô ấy thế nào? Có khả năng hồi phục không?”
“Cô ấy đang hồi phục tốt, chỉ chưa tỉnh mà thôi.”
Nhắc tới bệnh nhân mà mình đang chữa trị, ánh mắt Ôn Không Vũ lại dịu đi: “Nếu muốn gặp cô ấy, tôi có thể dẫn cô đến đó.”
Đèn trong phòng không bật, mọi thứ chìm trong màn đêm lặng lẽ.
Khương Dương đứng trước phòng bệnh, nhìn qua tấm kính gắn trên cửa.
Lúc đầu, cô chỉ nhìn thấy một góc chăn gối trắng như tuyết được một khe hở ánh sáng chiếu vào, sau đó nhìn thấy cô gái nằm trên giường bệnh.
Cô gái nằm nhắm mắt, vô hồn như một pho tượng lạnh lẽo.
Bên ngoài phòng bệnh, bác sĩ Ôn Không Vũ thở dài: “Cô ấy là con gái của Thái Quý Thành, Thái Đệ.
Khi cô ấy cùng mẹ đến bệnh viện trước khi xảy ra tai nạn, cô ấy không như bây giờ.
Mặc dù cô ấy có làn da rám nắng, nhưng đôi mắt trong veo đầy sức sống.”
Khương Dương tràn ngập cảm động.
Những cô gái lớn lên nơi núi rừng nên nhanh nhẹn như nai con, nhưng giờ lại giam mình trên chiếc giường bệnh chật hẹp này, không còn mở được đôi mắt trong veo kia nữa.
Chuyện đời thật khó đoán.
“Thật ra tai nạn xe cộ của Thái Đệ cũng có liên quan đến ba cô ta.”
Ôn Không Vũ lạnh lùng nói: “Nếu như ông ta không bắt Thái Đệ đưa cho ông ta 30 vạn trong vòng một năm, cô gái này đã không phải thức trắng đêm để làm việc, cuối cùng, khi đi qua đường cô ấy sẽ không hoảng hốt đến mức bị xe ô tô đâm…”
“30 vạn một năm!”
Tiền Trác sững sờ: “Tại sao ông ta muốn con gái mình đưa nhiều tiền như vậy? Thái Quý Thành điên rồi, ai có thể kiếm được chứ!”
“Cho dù không kiếm được, Thái Đệ cũng phải kiếm được.”
Giọng điệu của Ôn Không Vũ rất nghiêm túc: “Nếu Thái Đệ không thể kiếm được nhiều tiền như vậy, Thái Quý Thành sẽ gả cô ấy cho một người đàn ông đã có vợ để làm vợ lẽ, đổi sính lễ 30 vạn.”
Cuộc hôn nhân của cô ấy giống như một món hàng, có ghi giá rõ ràng và được đem ra chợ để mọi người lựa chọn.
Nếu Thái Đệ muốn tự do, cô ấy chỉ có thể đổi lấy bằng tiền.
“Chết tiệt!”
Tiền Trác không thể không thấp giọng chửi rủa, “Không phải pháp luật không cho phép làm chuyện này sao? Thái Quý Thành, một tên cặn bã, đang bán con gái của mình!”
“Nhưng Thái Đệ không biết, trong thôn cũng có rất nhiều người cũng không biết, thôn dân họ thường có trình độ học vấn không cao…Đại đa số đều mù chữ.”
Nhìn Thái Đệ vẫn còn hôn mê, Ôn Không Vũ dường như có điều gì đó không đành lòng: “Thật buồn cười là sau khi Thái Đệ bị tai nạn, Thái Quý Thành đã cố gắng hết sức để tìm ra hung thủ để đền tội.
Nhưng ông ta không bao giờ nghĩ rằng hung thủ thật sự là chính là mình.”
Người ta nói rằng hỗ dữ không ăn thịt con còn Thái Quý Thành thậm chí còn không bằng một con hổ.
Khương Dương cau mày khó chịu, nhìn cô gái trong phòng một lần nữa.
Ánh mắt cô lướt qua ga trải giường, rồi rơi xuống cuối giường bệnh.
Ở đó, có một đôi giày vải rẻ tiền.
Trong tích tắc, tim cô lỡ một nhịp.
Cô thấy đôi giày của Thái Địch đặt cạnh giường, có dính một ít bùn đất còn mới!
------oOo------