Con đường yên tĩnh.

Bởi vì trời vừa mưa nên trong không khí thoang thoảng mùi ẩm ướt.

Xe từ từ tiến vào cổng biệt thự Tây Giao. Biệt thự được trang hoàng nguy nga lộng lẫy, cỏ cây hoa lá bao xung quanh, còn có cả hòn non bộ và xích đu phía trước để ngắm cảnh.

Đây quả là ‘kim ốc’ đẹp nhất trong tất cả các loại ‘kim ốc tàng kiều’. Tuy xa hoa, tráng lệ nhưng lại không có sức sống.

Văn Lương mở cửa xuống xe trước, không đợi cô mà đi thẳng vào trong.

Dọc đường đi Trần Điệp nheo mắt dừng lại nghỉ ngơi mấy phút. Vì chân hơi tê nên cô chậm rãi đứng bên cạnh xe.

“Đúng rồi, Trần tiểu thư.” Chu Kỳ Thông cầm văn kiện đi đến đưa cho cô, nói: “Lát nữa phiền cô giao cái này cho Văn Tổng.”

Cô nhẹ giọng đáp ứng, nhận lấy rồi nhìn lướt qua, thấy trên đó có chữ “mã hóa”.

“Đây là gì?”

“Điểm yếu của Cù đổng mấy năm nay và hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty.” Chu Kỳ Thông không giấu cô mấy chuyện này.

Vốn dĩ nội dung tài liệu không được nói cho người khác biết nhưng Trần Điệp thì khác.

Trước khi Chu Kỳ Thông làm việc cho Văn Lương, Trần Điệp đã ở bên cạnh anh, cho nên Chu Kỳ Thông biết rõ quan hệ giữa hai người họ.

Cho dù là chim hoàng yến, Trần Điệp cũng rất được nuông chiều và là người hiểu rõ tính khí tùy hứng của người kia nhất.

Văn Lương vẫn luôn thể hiện tính tình không dễ chọc này với cấp dưới. Cho nên mọi người đều sợ anh, chỉ có Trần Điệp không sợ.

Tuy Văn tổng không quan tâm từng li từng tí nhưng thực ra vẫn có chút thiên vị đối với cô. Nếu không cũng không để cô sống ở biệt thự này.

Vào nhà, Văn Lương cởi áo ngoài ném lên sofa, mở cửa tủ lạnh lấy một chai nước đá, ngửa cổ uống hết một nửa. Có giọt nước từ khóe miệng anh chảy ra, men theo yết hầu đi xuống rồi biến mất trong cổ áo. 

Anh quả thực rất đẹp trai, nhưng cũng không thể dùng từ đẹp để hình dung hết được. Lông mày khí khái, con ngươi đen nhánh, vết sẹo ngay thái dương càng làm anh thêm phần sắc bén.

Anh không hề giống một công tử phong lưu hay tổng tài nào, vì chẳng tổng tài nào uống nước như anh. Trên người anh tồn tại chút dã tính khiến người ta không khỏi liên tưởng đến hình ảnh con sói đơn độc trên đỉnh núi, nhưng cũng có khí chất vương giả.

Hai loại khí chất mâu thuẫn này cùng tồn tại trên người Văn Lương làm cho anh trở nên độc nhất vô nhị – Tàn nhẫn và cao quý.

Sau khi Văn Lương uống hết chai nước, anh bóp bẹp vỏ chai rồi ném vào thùng rác.

Trần Điệp để tài liệu lên trên mặt bàn rồi nói: “Chu Kỳ Thông đưa cho anh.”

“Hôm nay tên họ Mã kia đã nói gì với em?” Văn Lương bước tới hỏi, đồng thời mở tài liệu ra xem.

Trần Điệp nhớ lại hình như cái người bụng bia kia họ Mã: “Mời tôi uống một ly rượu thôi.”

Văn Lương nghiêng đầu nhìn cô.

Trần Điệp ngoan ngoãn bổ sung thêm: “Còn chưa uống với hắn đã bị anh gọi đi rồi.”

Anh cười nhẹ một tiếng, giơ mu bàn tay gõ nhẹ vào trán cô: “Em giả ngoan cái gì.”

“…”

“Trước đó em uống một ly với cậu nam sinh kia, em nghĩ tôi không nhìn thấy sao?”

“…”

Cao thủ. Đây là giăng sẵn bẫy, chờ cô nhảy vào.

Trần Điệp đảo mắt, khoác tấm khăn nhung, xoay người đi lên tầng.

Cô ra nước ngoài hết nửa tháng, trong khoảng thời gian đó Văn Lương cũng không ở đây. Biệt thự vắng lặng chỉ có tiếng anh lật giở tài liệu.

Trong phòng tắm, hơi nước mờ mịt.

Mấy ngày nay cô bận quay phim, mệt đến mức về đến phòng là lăn ra ngủ. Đã lâu rồi cô chưa ngâm nước nóng.

Trần Điệp nằm thoải mái trong bồn nước nóng sủi bọt, toàn thân thả lỏng. Làn da trắng nõn, phát sáng như ngọc.

Sau khi Văn Lương đọc xong tài liệu, đi lên mở cửa phòng ngủ liền nghe thấy tiếng nhạc cùng tiếng ngân nga của Trần Điệp phát ra từ phòng tắm, nhẹ nhàng du dương như buổi hòa nhạc.

Anh khẽ cười, tháo cà vạt và cởi hai cúc áo sơ mi.

Hơn nửa tháng không gặp nhau, anh quả thực có chút cần giải tỏa.

Anh ngồi chờ mãi cũng chưa thấy cô đi ra.

Tiếng nhạc tạm dừng, có tiếng nước sột soạt do đứng dậy. Sau đó một bài nhạc khác vang lên, lại có tiếng nước xả vào bồn.

Văn Lương nghe vậy liền lấy quần áo ngủ sang phòng khác tắm, khi trở lại còn cầm theo notebook từ phòng làm việc.

Hơn một tiếng rưỡi sau, Trần Điệp mới từ phòng tắm đi ra. Trên đầu cô quấn một chiếc khăn màu trắng, mái tóc dài đen bóng xõa sau lưng, vầng trán xinh đẹp, gương mặt khi tẩy hết phấn son càng thanh tú, đôi chân dài lộ ra như ngọc.

Văn Lương nhìn cô, ánh mắt chăm chú không rời nửa bước, sau đó anh bắt người lôi lên giường.

Sói con mà anh nuôi lớn lên thật là xinh đẹp, nhưng lại có chút ương bướng không nghe lời.

“Anh có thể nhẹ nhàng chút không?”

Trần Điệp nhíu mày, xoa xoa cái khuỷu tay bị đau. Cô kéo chăn bông đắp lên người, liếc nhìn thấy màn hình notebook của anh vẫn sáng, am hiểu lòng người nói: “Anh cứ làm xong công việc của mình đi đã.”

Cô nói xong liền với tay lấy chiếc điện thoại bên cạnh.

Văn Lương chiều theo ý cô, mở một email vừa được gửi tới rồi làm việc. Còn Trần Điệp thì bắt đầu chơi game với Hạ Anh.

Vì thế, Văn Lương vừa đọc tài liệu, vừa nghe thấy tiếng của Trần Điệp bên tai.

“Anh Anh qua phòng kia lục soát đi.”

“Tên chó kia nhanh tay quá, hắn không để lại cho tớ thứ gì cả.”

“ Ơ…ơ… Sao tớ lại chết rồi?”

“Xa thế mà hắn vẫn có thể bắn trúng đầu, đây chắc chắn là hack.”



Phòng ngủ lớn nhưng toàn là tiếng của Trần Điệp. Vừa nghe đã biết trò chơi này là một cái bẫy nhưng cô vẫn chơi rất nhiệt tình. Việc này khiến Văn Lương có chút đau đầu.

Nửa tiếng sau, Trần Điệp im lặng.

Văn Lương nghiêng đầu nhìn sang thấy cô đang cầm điện thoại nhắn tin. Anh khẽ cau mày.

Hạ Anh gửi cho cô một đường link.

Một người nào đó đã đăng lên trang thông tin chung của trường bức ảnh họ chụp được ở quán bar hôm nay.

Tiêu đề: “Tôi tình cờ gặp được nhóm hoa khôi của trường. Hoa khôi rất biết chơi, chỉ một tiếng rưỡi đã câu được hai người đàn ông.”

Người đăng giàu to rồi. Phía trên đăng kèm hai bức ảnh, một bức là ảnh Trần Điệp uống rượu với một nam sinh vì nam sinh kia bị thua trong trò chơi đại mạo hiểm, bức còn lại là ảnh Trần Điệp cùng bụng bia đứng đối diện nâng cốc.

[Không phải hoa khôi có bạn trai rồi sao?]

[Đã ai tận mắt nhìn thấy bạn trai hoa khôi là người như nào chưa? Thật không biết xấu hổ, nói không chừng cô ta được bao dưỡng đó.]

[Từ trước tôi đã nghĩ là cô ta được bao dưỡng rồi. Chiếc xe mỗi lần đến đón cô ta tan học là Bentley Continental GT đó, mà tôi chưa từng nghe đến chuyện gia đình của cô ta có điều kiện.]

[Mấy người lầu trên nói cái quái gì vậy! Trần Điệp trước giờ luôn từ chối dứt khoát không biết bao nhiêu phú nhị đại trong trường, sao không kể ra đi?]

[Tôi là nhân viên tổ hậu cần của đoàn làm phim đây. Tôi cũng có mặt tại buổi liên hoan tối nay. Vì nam sinh kia thua cuộc trong trò chơi đại mạo hiểm nên hoa khôi mới uống cùng hắn một ly. Lầu trên không có mặt ở đó thì biết gì mà nói?]

[Mấy người nhiều người như vậy, đương nhiên có thể bịa ra một cái cớ hợp lý. Ai biết sự thật đằng sau là gì chứ?]



Trần Điệp cảm thấy thật nực cười, không cần nghĩ cũng biết bài này do ai đăng.

Góc độ chụp bức ảnh này chính là từ vị trí của Trần Thư Viện.

Cảnh cáo trực tiếp còn chưa đủ, cô ta còn phải ẩn danh đăng những thứ bịa đặt như này lên mạng.

Khi Trần Điệp mới vào năm nhất, vì một bức ảnh chụp chân dung khi huấn luyện quân sự mà trở nên vô cùng nổi tiếng trên mạng. Cô gái trong bức ảnh trong sáng lại thuần khiết, ngay lập tức được gắn liền với hình ảnh thanh thuần, tràn đầy hy vọng và phóng khoáng.

Weibo của cô không thường xuyên đăng tải tin tức nhưng cũng có hơn mười vạn fan.

Cũng vì thế mà khi cô vừa vào trường đã được bình chọn là hoa khôi.

Những lời đồn thổi như vậy, Trần Điệp gặp nhiều rồi nên cũng đã sớm quen. Nhưng việc Trần Thư Viện đăng bài bôi nhọ cô lại là chuyện khác.

Dưới bài đăng, Hạ Anh đã bắt đầu mắng người.

Trần Điệp mở Wechat để tìm Trần Thư Viện. Cô dừng lại một chút, suy nghĩ xem nên bắt đầu nói như thế nào.

Văn Lương quay sang hỏi: “Đang nói chuyện gì thế?”

“Trần Thư Viện.” Trần Điệp không ngẩng đầu lên nói: “Quả thực là âm hồn không tan.”

Văn Lương biết trước đó hai người họ có xích mích, anh cất notebook sang một bên, vươn tay vòng qua bờ vai trắng mịn của cô, không nói gì.

Ngón tay của Trần Điệp dừng lại trên màn hình điện thoại vài giây, đã tìm được wechat của Lục Xuyên.

Đối phó với người như Trần Thư Viện vẫn nên là đúng bệnh kê đơn thôi.

[Đàn anh, em có chuyện phiền anh một chút. Trên trang thông tin chung của trường có một bài đăng về buổi liên hoan tối nay của chúng ta, trong đó có một số thông tin không hay về em. Anh có thể giúp em…]

Trần Điệp chưa kịp gửi thì điện thoại đã bị lấy đi.

“Ai!”

Văn Lương ném điện thoại lên tủ đầu giường, giơ tay tắt đèn.

Phòng ngủ tối sầm lại, rèm cửa không mở nên trong phòng hoàn toàn tối đen.

“Tôi còn chưa gửi tin nhắn xong!” Trần Điệp bất mãn ngồi dậy.

Cô bị Văn Lương đẩy xuống giường, đầu đập vào gối. Anh nhìn cô từ trên cao xuống: “Em nói chuyện với người khác trước mặt tôi?”

“…?”

Có bệnh?

Anh vỗ vỗ mặt cô, giọng điệu trêu đùa: “Có phải tôi đã quá nuông chiều em rồi không?”

“Không phải em nói chuyện này là do Trần Thư Viện làm ư?”

Ánh mắt anh dần thích nghi với bóng tối. Trần Điệp mặc một chiếc váy ngủ có đai thắt màu bạc, làm da cô trắng đến phát sáng.

Ánh mắt của anh tối lại, cúi người xuống, hơi thở ấm nóng phả vào mái tóc cô. 

Trần Điệp bất giác co vai.

Dù đã hơn nửa tháng không gặp nhưng khí thế bức người của Văn Lương khó mà quên được.

Cô hơi mím môi, nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”

Văn Lương cúi đầu, dán sát vào tai cô nói hai chữ.

Giọng anh trầm thấp phát ra từ cổ họng rất phù hợp với vết sẹo trên trán, mười phần lưu manh.