Tiếng nhạc trong quán cà phê êm dịu du dương, hương thơm thoang thoảng bay trong gió, có người nhỏ giọng trò chuyện, cũng có người gõ chữ cạch cạch ở máy tính trên bàn.

Bước chân Quan Hề vội vã, nhanh chóng đi xa.

Giang Tùy Châu ngồi tại chỗ, ánh mắt vẫn nhìn theo cho đến khi cô biến mất ở khúc rẽ mới thôi nhìn.

Ngay tại lúc này, chuông điện thoại của anh cũng vang lên, cuộc gọi từ nhà.

Nghe máy: “Alo.”

“Chuyện nhà họ Quan là thật à?” Trong loa là giọng nữ hơi lạnh nhạt.

Giang Tùy Châu im lặng hai giây mới đáp: “Vâng.”

“Tối nay con về nhà đi.”

Bên kia nói câu này xong liền cúp điện thoại, Giang Tùy Châu để điện thoại xuống, nhìn về phía cây kem trong tay.

Máy lạnh trong quán cà phê vừa đủ, cây kem không hề có khuynh hướng tan chảy.

Giang Tùy Châu nhìn chằm chằm một hồi, lúc này anh không nghĩ đến công việc trong tay, cũng không phải việc đối mặt với người trong gia đình khi về nhà vào tối nay.

Chỉ là có hơi tức giận.

Anh nghĩ, anh dành cả một buổi chiều quẹt thẻ mất một chuỗi số không, nhưng chỉ một cú điện thoại từ Quan gia đã biến Quan Hề trở về như cũ.

Một bên khác, Quan Hề lên xe của Quan Hưng Hào, về tới nhà rất nhanh.

Ngụy Thiệu Mẫn và Quan Oánh đều đang ở nhà, sau khi Quan Hề về, người đầu tiên nhìn thấy là Quan Oánh.

Trong nhà này, không biết chân tướng chuyện này chỉ có cô ta.

“Rốt cuộc tại sao chuyện này lại bị tung ra ngoài?” Thời điểm Quan Hưng Hào biết tin cũng rất tức giận, chuyện này đánh vào Quan Hề, cũng đau hệt như đánh vào người ông vậy.

Ngụy Thiệu Mẫn lắc đầu: “Chuyện này từ lúc ban đầu không có bao nhiêu người biết cả, sao có thể như vậy được chứ.”

Quan Hưng Hào cũng không tìm được manh mối: “Còn dãy số kia thì sao!”

Ngụy Thiệu Mẫn: “Tra xét tới cùng mới phát hiện đó là số quốc tế, dùng một lần rồi bỏ, vốn không có cách nào để tìm ra người tung tin.”

Quan Hưng Hào nghiến răng, trăm móng cào trong tim [1], sau khi nói chuyện lại nhìn về phía Quan Hề: “Hề Hề, con….”

[1] Gốc là 百爪挠心: chỉ tâm trạng lo lắng, bất an.

Quan Hề nhớ lại Ngụy Tử Hàm, sự khiêu khích của cô ta đối với mình tối hôm qua như còn ở ngay trước mắt. Cô nghĩ, có lẽ ba mẹ cô đều biết chuyện tối qua, nhưng bây giờ không có chứng cứ, họ cũng không thể trực tiếp chỉ trích cháu gái được.

Quan Hề: “Ba, ba cứ xem xét chuyện này đi, con về phòng trước.”

Quan Hưng Hào: “Hề Hề, con đừng đau lòng, ba sẽ làm chủ cho con!”

Quan Hề thấy ba vô cùng tức giận, đột nhiên nhớ đến khi còn bé mỗi lần cô gây họa đều là ông ra mặt xử lí cho cô, dáng vẻ giúp người không giúp lý ấy, trong lòng cô cảm thấy ấm áp.

“Mặc dù mọi người đều biết sự thật, nhưng không ai dám bắt nạt con đâu, nên có biết thì làm sao ạ.” Quan Hề khoác lấy cánh tay của Quan Hưng Hào, cố gắng để giọng ung dung nhất có thể, “Ba, nhanh như vậy ba đã nói muốn làm chủ, có phải quá hung dữ rồi không ~”

Quan Hưng Hào cụp mắt nhìn Quan Hề, mũi cay cay, ông nhớ từ sau khi Quan Oánh trở lại, đã lâu rồi cô không còn làm nũng với mình nữa: “Ba sợ con cảm thấy tủi thân.”

“Vâng…. Sẽ không đâu, chẳng lẽ đối với ba mà nói, người khác biết con không phải là con gái ruột của ba, ba sẽ đối xử với con khác sao.” Quan Hề hỏi.

Quan Hưng Hào nghiêm nghị: “Nói bậy, con vẫn là cục cưng của ba!”

“Vậy ạ, được rồi được rồi, con cũng không muốn nói nhiều nữa.” Quan Hề vỗ vỗ cánh tay của ông, lại quay đầu nói với Ngụy Thiệu Mẫn, “Mẹ, mẹ cũng không cần lo lắng. Vậy thôi, con về phòng trước rửa mặt chải tóc, lát nữa con xuống.”

Ngụy Thiệu Mẫn gật đầu: “Được, mau đi đi con.”

Quan Hề quay đầu đi về hướng cầu thang, cho đến khi đi lên tầng, lúc không thấy người làm trên đó, vẻ mặt cô mới xịu xuống.

Chuyện này về sau cũng không thể không thay đổi được.

Ít nhất đám người do Ngụy Tử Hàm đứng đầu không biết phải làm sao để cô khó chịu.

Nhưng, rốt cuộc tại sao Ngụy Tử Hàm lại biết chuyện này.

Ban đêm.

Quan Hề đi ra từ phòng, định đi lấy chút nước uống. Thời điểm mở cửa, đúng lúc Quan Oánh cũng mở cửa đi ra.

Bề ngoài quan hệ giữa hai người không tính là quá thân thiết, nhưng cũng không xem là thù địch. Hôm qua sau khi chuyện kia tung ra ngoài, dù Quan Oánh biết mọi chuyện, cũng không biết cô ta có suy nghĩ gì.

“Mẹ đã giải thích với chị rồi.” Quan Oánh mở miệng trước.

Quan Hề ừm một tiếng, cảm thấy có chút lúng túng vô hình: “Vậy….”

“Em đã sớm biết chuyện này rồi sao.”

Quan Hề im lặng một lúc.

“Ồ, chị không có ý gì khác đâu, chỉ là thuận miệng hỏi chút thôi, em có biết hay không hình như cũng không quá quan trọng.” Quan Oánh mỉm cười, “Chị chỉ muốn nói, ba mẹ đều thật lòng yêu thương em, em đừng suy nghĩ quá nhiều. Hơn nữa những lời chị nói lúc trước cũng là thật lòng, chị rất thích em, cô em gái này.”

Quan Hề kinh ngạc trước phản ứng của Quan Oánh, nhưng quả thật trong lòng lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn.”

“Em nói cảm ơn với chị làm gì, là chị nên cảm ơn em đó.” Quan Oánh cười, mắt cong cong, nói, “Cảm ơn em, đã chăm sóc ba mẹ thay chị nhiều năm như vậy.”

**

Buổi tối Giang Tùy Châu lái xe về nhà, ngày thường anh không về nhà quá thường xuyên, đều ở một mình tại Gia Lâm cảnh uyển.

Lúc về đến nhà đã là mười giờ tối, khi anh từ bãi đậu xe đi lên tới nhà, mẹ anh – Lý Nguyên Anh đã ngồi trong phòng khách chờ anh.

Tình hình nhà anh phức tạp, mẹ là vợ thứ ba của ba anh, phía trên còn có hai người anh trai, tranh đấu gay gắt chưa bao giờ ngừng nghỉ.

“Chuyện Quan Hề được nhận nuôi, trước giờ Quan gia chưa từng nói với chúng ta.” Lý Nguyên Anh đoan trang ưu nhã, khí chất thờ ơ, không giận tự uy, mở miệng là vào thẳng vấn đề.

Giang Tùy Châu ngồi xuống ghế sofa bên cạnh: “Vâng.”

Lý Nguyên Anh nhìn Giang Tùy Châu, đáy mắt là sự mưu tính và trầm ổn đã từng trải qua sóng gió: “Ban đầu hai nhà kết thân, chúng ta muốn kết thân với tiểu thư Quan gia đấy.”

Giang Tùy Châu: “Cô ấy vẫn vậy mà.”

Lý Nguyên Anh: “Con chắc chắn con bé vẫn còn có chỗ đứng sao?”

Giang Tùy Châu: “Mẹ lo lắng cái gì, có con thì đương nhiên cô ấy sẽ có chỗ đứng rồi.”

Lý Nguyên Anh cau mày: “Tùy Châu, con và vợ tương lai của con là quan hệ đôi bên cùng có lợi, chuyện này không cần mẹ phải nói nhiều chứ.”

“Đương nhiên ạ.”

“Con biết là tốt.” Lý Nguyên Anh uống một hớp cà phê trong ly cầm trên tay, “Gần đây anh cả đang thổi gió bên tai ba con, muốn giành quyền lãnh đạo của địa ốc bên kia, nhưng lần này, tuyệt đối không thể để nó lấy đi.”

“Con biết rồi.”

….

Cuộc trò chuyện của hai người vừa hời hợt vừa thẳng thừng, không lâu sau, đoạn đối thoại giữa họ kết thúc.

Giữa mẹ con hai người trước nay vẫn luôn lạnh nhạt như vậy.

Lý Nguyên Anh khoát tay nói: “Được rồi, vậy con lên lầu nghỉ ngơi đi, tối nay không cần phải về lại chỗ đó của con nữa đâu.”

Giang Tùy Châu gật đầu, đứng dậy.

“Vì để tránh nguy hiểm, có lẽ con nên chia tay với con bé sớm sẽ tốt hơn.” Đi mấy bước, đột nhiên nghe Lý Nguyên Anh nói ở sau lưng.

Giang Tùy Châu ngoái đầu nhìn.

Lý Nguyên Anh hỏi nhàn nhạt: “Con cảm thấy thế nào.”

Đáy mắt Giang Tùy Châu tối tắm, không nhìn ra cảm xúc gì: “Mấy chuyện này con sẽ tự giải quyết.”

Tối đó, Giang Tùy Châu không ở lại nhà cũ. Anh đến bãi đậu xe, ngồi vào trong xe của mình, chuẩn bị lên đường quay về.

Nhưng anh không lập tức lái xe đi, mà liếc nhìn điện thoại trước.

Trước khi tới anh đã gửi tin nhắn cho Quan Hề, nhưng cô vẫn chưa trả lời, bây giờ nhìn qua, khung đối thoại vẫn dừng lại ở câu anh hỏi “ai tung tin tức”.

Lâu như vậy vẫn chưa trả lời?

Giang Tùy Châu không đợi thêm, trực tiếp gọi video cho cô.

Một bên khác, tại Quan gia —–

Chuông điện thoại trên bàn trà vang lên không ngừng, Quan Oánh nhìn màn hình hiển thị, thấy được ba chữ “Giang Nhị Cẩu”.

Giang Nhị cẩu….. Giang Tùy Châu?

Quan Oánh mím môi, kiến quyết rời mắt khỏi hai chữ “Nhị Cẩu” kia, nhìn về hướng phòng bếp.

Vừa rồi dì Trần gọi Quan Hề đi vào uống canh, vẫn chưa ra.

Nhưng điện thoại để trên bàn cứ kêu mãi, đương nhiên người bên kia đang nhất quyết gọi cho bằng được.

“Không ngon chút nào hết dì Trân, mùi thuốc nặng chết đi mất.” Giọng của Quan Hề truyên ra.

Mắt Quan Oánh lại nhìn đến điện thoại, lúc này mới gọi tên của Quan Hề.

Quan Hề chạy chậm ra: “Sao vậy.”

“Điện thoại.”

Quan Hề: “Ồ.”

Quan Hề cầm điện thoại lên, ngồi vào ghế sofa bên kia, bấm nghe.

Sau khi nhận máy, hình ảnh hiển thị trên màn hình mờ tối, bên kia ngay cả một ngọn đèn cũng không có.

Quan Hề chuyển màn hình của mình thành màn hình lớn: “Giang Tùy Châu, anh làm gì mà gọi video cho em vậy?”

“Nhìn xem thử em có còn sống không.” Giọng nói trong trong lạnh lùng của Giang Tùy Châu vang lên trong điện thoại.

“Còn sống…. Không phải, sao anh lại nói chuyện như vậy?” Quan Hề trừng mắt với ống kính, “Anh chết thì em cũng sống rất tốt đó.”

Giang Tùy Châu ồ một tiếng: “Vậy tại sao không trả lời tin nhắn của anh.”

“Anh gửi tin nhắn cho em hả? Em không chú ý đến.”

“Không chú ý đến hay xem xong quên mất.” Giang Tùy Châu vạch trần cô không hề nương tay.

Quan Hề không chịu nhận: “Em thật sự không thấy mà, anh đợi lát nữa, cúp điện thoại rồi em trả lời anh.”

“…. À.”

Quan Hề: “?? À à?”

Ánh sáng bên phía Giang Tùy Châu rất tối, chỉ có thể thấy loáng thoáng các đường nét. Quan Hề nghe anh “À” xong lại nói: “Ngày mai anh đi công tác, ba ngày nữa sẽ về.”

Quan Hề hơi sững sốt: “Đột nhiên anh nói chuyện này với em làm gì.”

Anh rất ít khi báo lịch trình của mình cho cô biết.

Giang Tùy Châu: “Nói với em một tiếng, để ngày đó em ở nhà chờ anh.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó làm gì còn cần anh nói với em sao.” Giọng nói của Giang Tùy Châu rất bình tĩnh, nhưng lại nồng đậm mùi vị sắc tình một cách khó hiểu.

“…..”

Quan Hề nhanh chóng nhìn qua Quan Oánh, thấy cô ấy vẫn đang xem tivi không chú ý tới cô, vội vàng cầm điện thoại đứng dậy, đi ra ngoài sân.

Đến khi bốn bề đều vắng lặng, cô mới nói: “Giang Tùy Châu, anh chú ý chút đi, đồi phong bại tục.”

Giang Tùy Châu: “Cái gì?”

Quan Hề: “Vừa rồi em ở phòng khách!”

Giang Tùy Châu: “Có người à?”

“Đương nhiên là có người, nhưng may mà ba mẹ em không có ở đó…..”

Giang Tùy Châu nói: “Em gọi video mà không đeo tai nghe, trách ai được.”

“Anh không khống chế được miệng của mình, mà anh còn trách em hả?”

Cơn tức giận của Quan Hề trỗi dậy, dáng vẻ chuẩn bị đấu võ mồm với anh một phen.

Bãi đậu xe trống trãi, bốn phía yên tĩnh khiến người ta không thoải mái. Giang Tùy Châu nới lỏng cà vạt, trong lòng có chút phiền não khó hiểu.

“Quan Hề.”

“Sao vậy.”

“Buổi tối em đến nhà anh đi.” Anh đột nhiên nói.

Quan Hề hơi sững sốt: “Bây giờ là mấy giờ rồi chứ…. Không đúng, chẳng phải vừa rồi anh còn nói là ba ngày sau sao?”

Giang Tùy Châu khuôn mặt trên màn hình của người đang bày ra tư thế tốt nhất trước ống kính, hiếm khi đầu óc trở nên trống rỗng.

Đã nói là ba ngày sau, nhưng ——-

“Không phải hôm nay em mua rất nhiều thứ sao, đã mang đến nhà anh rồi, em không muốn xem à?”

Tinh thần Quan Hề phấn chấn lên.

Giang Tùy Châu thấy vẻ mặt cô cũng biết câu trả lời, cười nhạt một tiếng, khởi động xe: “Anh đến đón em.”