Mặt Tần Hoài không thay đổi, “Đủ rồi.


Ông không thèm nhìn Liễu Vân Khê, mà nhìn chằm chằm Tần Dịch, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Trong lòng Tần Dịch vốn đã nghẹn khí, tất cả lửa giận trong nháy mắt đều bộc phát ra, hắn hất hết chén bát trên bàn xuống đất
Còn chưa biết là đang phát sinh chuyện gì, Liễu Vân Khê sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.

Trên mặt đất mảnh vỡ hỗn độn.

Sắc mặt Tần Dịch trở nên hung dữ: “Sao lại thế này à? Mười năm trước, vì sao chưa nói gì ông liền để cho bà ta bước vào Tần gia, năm năm trước, ông tìm đủ mọi cách để ép buộc tôi phải chia tay Vũ Vụ, hiện tại ông hỏi tôi sao lại thế này à? Trong lòng của ông chỉ có lợi ích của công ty của gia tộc, bất quá tôi cũng chỉ là quân cờ trong tay ông mà thôi!”
Tần Hoài đứng dậy, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, nhưng mà bàn tay đang đỡ bàn lại đang run rẫy, ông nhìn chằm chằm Tần Dịch, cũng không hết qua bao lâu, ông ngã ra đằng sau rồi ngất xỉu trên mặt đất.

Tần Dịch sửng sốt, bên tai là tiếng quản gia kinh hô, còn có tiếng cười giống như điên của Ngô Tuệ Quân, tay chân hắn lạnh lẽo, trong lòng dâng lên một nổi sợ hãi.

Người đàn ông giống như núi kia ngã xuống trước mặt hắn.

Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, Tần Dịch ngồi trên hành lang, nơi này im lặng đến đáng sợ, như là không có cảm giác thời gian trôi qua, mãi cho đến khi quản gia đứng trước mặt hắn, giọng điệu bi thương nói: “Thiếu gia, cậu đã một ngày không ăn không nghỉ ngơi gì rồi, cứ như vậy thân thể không chịu nổi.


Tần Dịch ngẩng đầu lên, “Ông ấy không có việc gì chứ?”

Quản gia vẻ mặt bi thương, nhưng vẫn gật đầu, giọng điệu khẳng định nói: “Lão gia không có việc gì.


Bởi vì lão gia còn chưa có làm xong chuyện, vì Tần gia dốc hết tâm huyết, còn chưa đem mọi chuyện an bài ổn thỏa cũng sẽ không đi.

Chuyện Tần Hoài nằm bệnh viện cũng không phải là tin tức lớn.

Từ sau khi vợ cả cùng con trai lớn lần lượt qua đời, thân thể của ông ta cũng không tốt lắm, mười năm nay thời gian nằm bệnh viên so với thời gian ở công ty còn nhiều hơn, những người biết rõ nội tình đều biết hắn khó có thể qua được năm nay.

Khi Phó Lễ Hành nhận được điện thoại của trợ lý đặc biệt Chu, không tránh khỏi nghi ngờ, “Cậu nói Tần Hoài ngất xỉu trong sinh nhật của ông ta sao, bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm chưa?”
Trợ lý đặc biệt Chu: “Vâng, chuyện rất kỳ lạ, chuyện ngày hôm đó một chút cũng không hỏi thăm được.


Phó Lễ Hành trầm ngâm: “Nói cách khác, Tần Hoài vì sao lại ngất xỉu đến bây giờ vẫn không biết được?”
Trợ lý đặc biệt Chu: “Đúng vậy, nhưng mà tôi có thăm dò hành động của Ngô Tuệ Quân, trước sinh nhật của Tần Hoài mấy ngày bà ta có đi tìm vị Liễu Vân Khê tiểu thư kia, còn có, vốn dĩ sinh nhật Tần Hoài là chuẩn bị mời thân thích và bạn bè, thiệp mời đều đã phát đi, nhưng mà trước sinh nhật một ngày, Tần Hoài thông báo hủy yến tiệc, cho nên, ngày sinh nhật đó, ngoài trừ người trong Tần gia, không ai biết được đã xảy ra chuyện gì.


Đồng thời cũng không có người nào cảm thấy có hứng thú với chuyện này, dù sao thì Tần Hoài cũng là khách quen của bệnh biện, một năm thì có hơn phân nửa là nằm ở bệnh viện, cho nên lúc này đây! ! mọi người cũng không quá để ý.

Sau khi Phó Lễ Hành cúp điện thoại ngồi trên ghế rơi vào trầm tư.


Tin tức phong tỏa nhanh như vậy, nếu trợ lý đặc biệt Chu chậm một bước, chỉ sợ ngay cả chuyện Ngô Tuệ Quân đi tìm Liễu Vân Khê cũng bị người ta xóa sạch, bút tích như vậy không có khả năng là Tần Dịch làm, cũng không phải là Ngô Tuệ Quân, như vậy chỉ có thể chính là Tần Hoài, có lẽ chuyện này từ đầu tới cuối đều cho Tần Hoài sắp đặt, vậy mục đích của ông ta là gì?
Phó Lễ Hành mơ hồ có thể đoán được kế hoạch và tính toán của Tần Hoài, cũng không khỏi cảm khái một tiếng, đúng là cáo già, đa mưu túc trí.

Đồng Vũ Vụ là từ La Giai biết được tin Tần Hoài nằm bệnh viện.

La Giai là bạn chơi với Đồng Vũ Vụ từ nhỏ đến lớn, cũng ở trong vòng tròn này, La gia và Tần gia cũng được coi là thế giao.

Hiện tại Đồng Vũ Vụ rất ít khi nghĩ đến chuyện trong nội dung tiểu thuyết, đột nhiên biết tin Tần Hoài nằm bệnh viện, nội dung trong tiểu thuyết cũng tự nhiên hiện lên trong đầu cô.

Trong tiểu thuyết, không sai biệt lắm lúc này Tần Hoài cũng nằm bệnh viện, Liễu Vân Khê đã trở thành người phụ nữ của Tần Dịch, nếu nội dung phát triển đúng, lúc này hai người bọn họ đang bị vây trong giai đoạn lưu luyến, Liễu Vân Khê đứng bên người Tần Dịch, chuyện làm bạn gái hay là tình nhân thì trong lúc vô tình Liễu Vân Khê biết được quan hệ của Tần Dịch và cha hắn không tốt, hơn nữa cha hắn còn nằm viện, nữ chính thiện lương nghĩ cách hàn gắn mối quan hệ cha con này, vì thế thường xuyên đến bệnh viện chiếu cố cho Tần Hoài, cùng lão gia tử đi bộ nói chuyện phiếm, nhanh chóng có được hảo cảm.

Thật ra chuyện này rất kỳ lạ.

Vì sao ư? Bởi vì năm đó sau khi cô và Tần Dịch chia tay, Tần Hoài một mình đi tìm cô, ông ta muốn làm người tốt đến xin lỗi và đền bù cho cô.

Ông ta nói, cô cái gì cũng tốt, chỉ là căn cơ của Tần gia không ổn, sau này Tần Dịch nhất định phải tìm một người vợ mang lại lợi ích to lớn cho công ty của Tần gia.

Ông ta còn nói, sau này cô có gì khó khăn, chỉ cần ông ta có thể giúp ông ta nhất định sẽ giúp, thậm chí thời điểm cô bị Thương Duệ nhắm đến, ông ta cũng điện thoại cho cô, hỏi cô có cần giúp đỡ hay không.


Nói tóm lại, trong ấn tượng của cô, Tần Hoài là người vô cùng xem trọng lợi ích của công ty gia tộc, một người như ông ta có thể cho Liễu Vân Khê cùng Tần Dịch ở một chỗ được sao?
Không nói đến chuyện Liễu Vân Khê là một người bình thường, luận về bối cảnh cô có thể bỏ xa Liễu Vân Khê vài con đường, Tần Hoài sẽ coi trọng một người con dâu như Liễu Vân Khê sao?
Còn nữa, Liễu Vân Khê và cô có vài phần giống nhau, mà cô là vợ của Phó Lễ Hành, Tần Hoài sẽ để cho một người giống Phó thái thái làm bạn gái làm vợ Tần Dịch sao? Chẳng lẽ Tần Hoài không sợ phong ba nổi lên hay sao?
Chẳng lẽ là do Liễu Vân Khê có số nữ chính nên có thể làm cho Tần Hoài khuất phục?
Trong đầu vừa xuất hiện ý nghĩ này, Đồng Vũ Vụ đột nhiên giật mình, vội vàng đến bàn tìm tờ giấy cùng cây bút, bắt đầu thống kê lại những điểm khác biệt trong hiện tại và trong tiểu thuyết.

Thứ nhất, trong tiểu thuyết, Tần Dịch nhiều lần thương tâm, đều bởi vì cô người trong lòng hắn, cô hoặc là chửi bới ầm lên hoặc là vô tình hay cố ý tìm Liễu Vân Khê gây phiền toái, nếu không phải là hệ thống luôn xác định là thế giới trong tiểu thuyết, chỉ sợ cô cũng sẽ nghi ngờ phiên bản Đồng Vũ Vụ trong tiểu thuyết này có phải là bản thân của cô hay không nữa.

Thứ hai, Tô Nhụy, so với Tô Nhụy bạn của Liễu Vân Khê trong tiểu thuyết cũng không giống, trong tiểu thuyết Tô Nhụy chính là tác nhân to lớn để Liễu Vân Khê theo đuổi tình yêu, hai người vẫn ở chung một chỗ, chỉ là theo như cô biết thì Tô Nhụy cùng một học tỷ làm cùng ở Phó thị thuê phòng ở chung, không ở cùng với Liễu Vân Khê, còn có, trải qua vài ngày tiếp xúc cô không nghĩ Tô Nhụy là người khuyên bạn tốt đi làm người thế thân kia.

Trong tiểu thuyết, cô và Tô Nhụy cũng được xem là diễn viên phụ quan trọng, trong tiểu thuyết đều là tính cách không hợp nói chuyện.

Kế tiếp để xem Tần Hoài có đầu hàng hay không, nếu là không giống như trong tiểu thuyết, vậy thì chính là xuất hiện sai sót, mặc dù cô rất ít khi xem tiểu thuyết, nhưng cũng biết một khi tình tiết bị sai xót thì nội dung cuốn tiểu thuyết sẽ bị lộn xộn, tiểu thuyết coi như là bỏ đi nha!
Dự cảm là sẽ không ly hôn cũng sẽ không phá sản nên cả buổi tối Đồng Vũ Vụ đều vô cùng vui vẻ.

Cầm giấy chứng nhận kết hôn ra xem lại, một người ngồi trên giường cười ngây ngô.

Tốt như vậy sao? Trong giấy chứng nhận kết hôn này, tên của cô và Phó Lễ Hành rất xứng, về phương diện tướng mạo của cô và anh cũng rất xứng nha.

Ly hôn là chuyện không có khả năng, đời này cũng không thể, tiểu thuyết đều là giả mạo lừa gạt tâm tình cô lâu như thế nha!
Phó Lễ Hành tăng ca xong trở lại phòng ngủ, nhìn thấy một màn này, anh đến bên giường ngồi xuống, liếc nhìn thấy hai giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, hỏi: “Em lấy giấy chứng nhận kết hôn ra làm gì vậy?”
Đồng Vũ Vụ trong lòng mỹ mãn, “Lão công à, anh nói thử xem, anh muốn tặng quà gì?”
“! ! ! Gì cũng được.



Phó Lễ Hành nghĩ Đồng Vũ Vụ đang nói đến chính là quà sinh nhật, tháng sau chính là sinh nhật của anh.

Sinh nhật hay không sinh nhật cũng không sao cả, có quà hay không cũng được.

Chỉ là hình như tâm trạng hôm nay của cô rất tốt thì phải? Chuyện gì mà lại cao hứng như vậy chứ?
Đồng Vũ Vụ đã nghĩ rồi, cho dù tất cả nội dung trong tiểu thuyết đều lộn xộn, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ hay là muốn cô khiêu chiến gì đó, nhưng mà cô có một ý tưởng lãng mạn, đợi cô đem tất cả nhiệm vụ hoàn thành, tiền cô kiếm được sẽ tặng cho Phó Lễ Hành một món quà đặc biệt nhất!
“Tặng cho anh một hòn đảo tư nhân nhỏ có được không?” Đồng Vũ Vụ vừa nói vừa suy nghĩ, mấy ngàn vạn có thể mua được một hòn đảo tư nhân nhỏ không?
Đối với phương diện này cô không có kinh nghiệm để khoác lác, lại khẩn trương nhìn Phó Lễ Hành, hi vọng anh không có gật đầu, bằng không một hòn đảo nhỏ không dưới mấy trăm triệu, cô chẳng phải là tự vả mặt hay sao?
Phó Lễ Hành nhíu mày: “Em muốn sao?”
Không đợi Đồng Vũ Vụ trả lời, Phó Lễ Hành liền lấy vài ví dụ cùng cô phân tích lợi hại của việc mua đảo tư nhân, tổng kết lại, trừ khi cô thật sự muốn làm đảo chủ, bằng không thật sự là không cần thiết.

Đồng Vũ Vụ nghe như lọt vào sương mù, nhưng mà nghe ra anh cũng không có ý tứ muốn nên thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên thân phận bá đạo tổng tài không thích hợp với cô, loại chuyện tặng hòn đảo tư nhân nhỏ này của bá đạo tổng tài này cô không làm đến được, sau này vẫn tốt nhất nên làm một cô vợ nhỏ là được rồi.

Không sao, dù sao cũng còn vài tháng nữa đủ để cho cô từ từ suy nghĩ rồi.

Càng nghĩ lại càng hưng phấn, nghĩ đến chính mình có thể đưa cho Phó Lễ Hành một tấm thẻ mấy ngàn vạn, có thể vung tiền như rác cô có cảm giác giống như nhà giàu mới nổi, não cũng bồi bổ đủ, phương diện tinh thần cũng thỏa mãn, cô mới chống nạnh nói với Phó Lễ Hành: “Anh tuyệt đối không biết được là em tốt với anh như thế nào đâu! Em đối với anh là tốt nhất!”
Phó Lễ Hành nhìn thấy bộ dạng cô đắc ý dạt dào, vô cùng bất đắc dĩ.

Cao hứng như vậy sao, ai không biết còn tưởng là cô trúng số nữa.

.