NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 260: Phá quân chân chính

Hoa Nhất Đường ngồi trên cây hòe lớn, cắn chặt răng.

Dưới tàng cây, Lâm Tùy An đánh với Kim Vũ Vệ gần hai khắc vẫn không phân thắng bại.

Thiên Tịnh gào thét rung lên, ánh đao rực rỡ khó có thể nhìn gần, hoành đao bốn thước của Kim Vũ Vệ dày đặc, gió lạnh thâm xương giống như từ dưới đất sinh ra vô số bụi gai màu đen, bao vây lấy Lâm Tùy An vào bên trong.

Thiên Tịnh cứ chém ra một đao thì lại có một tầng khác ôm lấy, giống như mãi mãi cũng không thể bổ hết.

Hoa Nhất Đường vốn tưởng rằng giống như trận pháp trên sông Vân Thủy, quan sát một lúc lâu, mới phát hiện không liên quan đến trận pháp, trận thế bao vây đáng sợ này hoàn toàn là dùng thịt người để xây lên.

Những Kim Vũ Vệ được luyện chế bằng quả Long Thần không chỉ có tốc độ nhanh, sức mạnh lớn, đao pháp dùng cũng hơi kỳ lạ, hơi giống với "Đao chém đoạn trường" và "Cắt yết hầu huyết văng mười trượng" của Thập Tịnh Tập, đều là sát chiêu một kích tất chết, từng chiêu đều công kích vào chỗ trí mạng của Lâm Tùy An, so ra thì Lâm Tùy An rõ ràng còn hạ thủ lưu tình, chỉ dùng công kích linh hoạt "Tấn phong chấn thu diệp", đao phong sắc bén giống như lá cây xoáy bay trong gió lốc. Tràn ra từng đóa hoa máu.

Tay chân Kim Vũ Vệ máu chảy như trút, hiển nhiên là gân tay gân chân đều đã đứt, nếu là người thường thì đã ngã xuống rồi, nhưng cảm giác đau đớn và thần kinh của bọn họ dường như đã bị quả Long Thần làm cho tê liệt, cho nên vẫn giống như không bị thương liên tục công kích, thậm chí... Hoa Đường có ảo giác... vì có máu k1ch thích nên công kích càng lúc càng điên cuồng.

Công kích của Lâm Tùy An dần dần chậm lại, đôi mắt thỉnh thoảng sẽ xuất hiện sự trống rỗng trong nháy mắt, đó là tín hiệu thể lực sắp tiêu hao.

Lòng Hoa Nhất Đường nóng như lửa đốt, ngón tay bấm vào một miếng vỏ cây.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ?!

*

Làm sao bây giờ? Tình hình dường như không ổn lắm?

Lâm Tùy An liên tục đâm năm đao, năm đóa huyết hoa nổ tung trước mắt, Thiên Tịnh dính máu liên tụng rung lên, giống như có hơn một trăm cuộc điện thoại nhỡ đến, khiến bàn tay, cổ tay và cánh tay cô đều trở nên tê dại, cô không thể phân phân biệt được là do chiến đấu quá nhiều khiến cơ bắp mệt nhọc, hay là... phụt, những vệt máu rơi vào trên mặt đau hệt như kim châm.

Lâm Tùy An vội lau máu trên mặt đi, vừa rồi chuyên tâm chiến đấu quá nên không chú ý tới những đau đớn nhỏ bé này, máu đã sớm bắn tung tóe khắp người, dưới ánh đao xanh biếc của Thiên Tịnh chiếu rọi, máu của Kim Vũ Vệ mơ hồ hiện ra màu tím lam kỳ lạ.

Đúng rồi, cô nên nghĩ đến sớm hơn, trong máu của bọn họ có chứa độc của quả Long Thần, đối với thân thể cô thì đúng là quá phiền toái.

Tiếng lưỡi dao giao nhau càng lúc càng xa, dần dần cô chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của mình, Lâm Tùy An không ngừng chạy nhảy vọt tránh đi công kích trí mạng, không ngừng cắt đứt gân tay, gân chân của kẻ địch, không ngừng gõ gãy xương sườn, gân cốt, cánh tay của bọn họ, bướng bỉnh muốn bảo toàn tính mạng của bọn họ, nhưng dường như tất cả đều là vô dụng.

Đấu pháp áp chế như thế không chỉ tiêu hao thể lực mà mỗi một lần Kim Vũ Vệ bị thương văng máu vào người cô thì độc tố của quả Long Thần lại thấm sâu vào người cô hơn, rồi biến thành tuần hoàn ác tính, đúng là họa vô đơn chí mà.


Sát ý máu tanh ẩn núp ở sâu trong thân thể men theo trái tim nhảy lên tràn vào mạch máu, khoang mũi và cổ họng đều giống nuốt phải than lửa, đồng tử cháy lên, Lâm Tùy An cô đè nén sát ý đang sôi trào kia, gần như là dựa vào bản năng và xúc cảm để chiến đấu.

Độ chính xác của công kích Thiên Tịnh càng ngày càng thấp, không thể không buông tha cho công kích tinh vi "Tấn phong chấn thu diệp", đổi thành chiêu thức đại khai đại hợp. Những Kim Vũ Vệ này hẳn là sắp chống đỡ không nổi nữa, chỉ cần kiên trì thêm một lát, chỉ cần lại đả thương bọn họ một lần, bọn họ chắc chắn sẽ ngã xuống, cố có thể thắng!

[Tại sao phải làm chuyện ngu xuẩn này? Không phải có cách đơn giản hơn sao?]

Đột nhiên, trong đầu chui ra một giọng nói tựa như ác ma nói mớ.

[Với sức của ngươi thì giết bọn họ chẳng khác gì giết con kiến. Chỉ cần giết bọn họ, thì có thể mãi mãi trừ được hậu hoạn rồi]

Lâm Tùy An: Câm miệng!

[Không giết bọn họ, ngươi sẽ chết. Giết bọn họ, ngươi mới có thể sống. Đạo lý đơn giản như vậy, ngươi không hiểu sao?]

Lâm Tùy An: Ồn muốn chết!

[Ngươi rốt cuộc đang sợ cái gì?]

[Là sợ mình giết người, biến thành Phá Quân chân chính sao?]

[Bởi vì thân thể này vốn thuộc về Phá Quân, không thuộc về ngươi, ngươi sợ ngươi không khống chế được nó ư?]

[Ha ha, ngươi sợ rồi, người chưa bao giờ giết người, cũng không phải phá quân, từ đầu đến cuối, ngươi đều sợ chính mình.]

[Thực ra người ngươi không thể tin tưởng nhất, đó chính là bản thân mình.]

"Cút đi! Lâm Tùy an tâm rống giận."

[Cút? Buồn cười ghê, ta chính là ngươi mà...]

Một ánh đao bổ về phía trán Lâm Tùy An, lưỡi dao màu đen phản chiếu trong mắt Lâm Tùy An, ánh sáng trắng lóe lên trong tầm mắt, ngón tay vàng phát động, lúc này đây, thứ xuất hiện bên trong ánh sáng trắng không phải chấp niệm của người khác mà là trí nhớ của Lâm Tùy An.

Một cánh cửa chống trộm màu nâu đỏ.

Năm lớp bốn tiểu học, sau cửa nhà.

Lâm Tùy An đứng trước cửa, ngón tay nhỏ gầy cầm một chiếc chìa khóa, đặt bên cạnh ổ khóa.

Cô không dám mở cửa, bởi vì sau cánh cửa này, là sự phản bội và lừa gạt của người thân nhất, dẫn đến bi kịch của mẹ, và cả... cái chết của cô....

[Nếu như không mở cánh cửa này ra thì tất cả đều sẽ không xảy ra, cô có thể sẽ được sống trong thời đại và thế giới tốt đẹp, rồi sống một cuộc đời hạnh phúc...]


[Cô vẫn luôn biết, tất cả mọi thứ đều vì cô mà bắt đầu]

[Nếu được quay lại thì ngươi sẽ chọn thế nào?]

[Sợ sao? Vậy thì đừng mở cánh cửa này.]

[Im lặng rời đi, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, không tốt sao?]

Chìa khóa chậm rãi, chậm rãi rời khỏi ổ khóa...... Cửa chống trộm từng chút ẩn vào bóng tối... Thoáng chốc có một mùi hương như có như không bay tới...

[Chưa từng xảy ra chuyện gì? Cuộc sống hạnh phúc?...]

Lâm Tùy An nắm chặt lấy chìa khóa trong tay, trong cơn đau nhức thấu xương, chìa khóa biến thành Thiên Tịnh cắt đứt bàn tay, cổ tay, ánh đao Thiên Tịnh nổ tung, cửa chống trộm ngăn trước mắt trong nháy mắt vỡ thành bột phấn.

[Cứt chó! Thay vì đắm chìm trong hạnh phúc lừa mình dối người, ta thà đối mặt với hiện thực máu chảy đầm đìa kia!]

Năm giác quan trong nháy mắt trở về, đầu tiên là khứu giác, trong xoang mũi tràn đầy mùi hoa quả quen thuộc, sau đó là thị giác, cô thấy được lỗ tai và trâm cài tóc của một người, cuối cùng là xúc giác và thính giác, có người ôm chặt lấy cô, và cả lưỡi đao sắc bén đang gào thét bổ tới...

Là Hoa Nhất Đường! Hắn lúc nào...

Trong chớp mắt, Lâm Tùy An vung Thiên Tịnh ra, hắc đao chém xuống trên không cắt thành hai đoạn, máu huyết tanh hôi phun ra như suối, một Kim Vũ Vệ bay tới giữa không trung, nhìn chằm chằm Lâm Tùy An rồi nặng nề rơi trên mặt đất, trong bạch nhãn màu xanh chảy ra thứ nước mắt màu lam, mất đi ánh sáng, chết rồi.

Tim Lâm Tùy An đột nhiên ngừng đập, trước mắt hiện ra một tầng băng lam, cả người tựa đụng vào một khối hàn băng vạn năm, lạnh đến thấu xương, chung quanh liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết và tiếng khóc rống.

[Giết ta!]

[Giết chúng ta!]

[Xin ngươi, để cho chúng ta đi chết đi!]

[Chúng ta đã không còn là người, để cho chúng ta đi chết đi!]

[Đau đớn quá! Đau đớn quá!]

[Giết ta!]

[Giết ta!]

[Giết ta!]


"Lâm Tùy An! Lâm Tùy An!!" Tiếng quát của Hoa Nhất Đường gần như xuyên qua màng nhĩ, Lâm Tùy An giật mình hoàn hồn, thấy hốc mắt đỏ bừng của Hoa Nhất Đường, rồi đảo mắt nhìn thấy thân thể chảy máu nghiêng ngả của đám Kim Vũ Vệ xung quanh, cùng với nước mắt màu lam băng trong mắt họ.

Hốc mắt Lâm Tùy An như cháy lên dữ dội, cổ họng chua xót, kéo Hoa Nhất Đường ra sau: "Tránh ra."

Giọng của Hoa Nhất Đường đều run rẩy: "Ngươi..."

"Ta rất tỉnh táo." Lâm Tùy An tiến lên một bước, xé tay áo cột tay phải và Thiên Tịnh lại với nhau, bình tĩnh lướt nhìn Kim Vũ Vệ xung quanh: "Đây là nguyện vọng cuối cùng của các ngươi sao?"

Kim Vũ Vệ không trả lời, chỉ im lặng ch ảy nước mắt, bọn họ lại giơ hoành đao màu đen lên.

"Được!"

Lâm Tùy An bắt lấy Thiên Tịnh giết vào trận địa địch, lúc này đây, không có bất kỳ di chuyển rực rỡ và chiêu thức xinh đẹp nào, chỉ có sát ý thuần túy trong suốt nhất.

Một chiêu "Cắt yết hầu huyết văng mười trượng" chém đứt cổ họ, hai chiêu "Đao chém đoạn trương" mổ bụng họ, ba chiêu "Đợi trảm như súc vật" chém bay hai chân, bốn chiêu "Tấn phong chấn thu diệp" đâm thủng trái tim... đây là uy lực chân chính của thập tịnh tập, từng đao giết người, từng chiêu giết người, dùng đao pháp tàn khốc nhất để lấy mạng người, sau thập khốc chính là thập tịnh.

Hoa Nhất Đường ngồi phịch dưới đất, hoàn toàn choáng váng.

Lâm Tùy An đang giết người! Đang giết người một cách chóng vánh!

Từng chiêu từng đao đi tới chỗ nào thì nơi đó mạng người như cỏ rác, máu văng như vẩy mực, quá nhanh thật sự là quá nhanh, những Kim Vũ Vệ kia căn bản không có sức để đánh trả, từng người một ngã xuống, chỉ một chốc tất cả Kim Vũ Vệ đều biến thành thi thể, tứ chi đứt đoạn, đầu lâu quay cuồng, nội tạng chảy xuôi...

Trong biển máu và ánh lửa, thiếu nữ áo đen mang theo hoành đao tỏa ra màu lục kỳ lạ, hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, gió thổi vào máu trên người nàng, tí tách, tí tách, giống như nước mắt đỏ thẫm.

Đây mới thật sự là chủ nhân Tịnh Tịnh, là Phá Quân chân chính bễ nghễ!

Toàn thân Hoa Nhất Đường đều run rẩy, trái tim cũng run rẩy, hắn giãy dụa bò dậy, từng bước giẫm lên máu đi tới.....

Lâm Tùy An cảm giác lòng mình rất yên tĩnh, hóa ra cảm giác giết người là như vậy.

Không thương không mừng, không hận không giận, cả trái tim đều trở nên trống rỗng, giống như cả trời đất mênh mông này chỉ còn một mình cô.

Cô rũ mắt xuống, nhìn vào mắt của những Kim Vũ Vệ, không thấy gì nữa cả, chắc là bởi vì cô đã thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ, bọn họ hài lòng mà chết đi, không còn bất kỳ chấp niệm nào.

Vậy chấp niệm của cô thì sao?

Vừa rồi giống như bị chính tay cô đánh nát.

Như thế, cũng tốt......

Thế gian thanh tịnh, còn gì để lưu luyến nữa.

Đột nhiên, một cánh hoa trắng noãn như tuyết bay vào lòng bàn tay cô, mùi thơm dịu dàng nắm lấy cô.

Thiếu niên tuấn lệ như hoa đỏ mắt đứng ở trước mắt cô, tay áo xinh đẹp và tay áo đen nhuốm máu của cô triền miên trong gió. Cảm giác trống trải cô độc này bị hương hoa tràn ngập, dưới chân lần nữa đạp lên đại địa kiên cố, bầu trời trên đỉnh đầu lấp lánh ánh sao.

Lâm Tùy An hơi hoảng hốt, giật mình một lúc lâu mới mỉm cười: "Ta thắng rồi. Ta không có biến thành Phá Quân."


Hoa Nhất Đường nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Tùy An, hơi nghẹn ngào: "Ta biết nàng sẽ thắng mà."

"Đừng khóc..."

"Ta không khóc!"

Con hàng này lại gạt cô rồi, đầu vai của cô bị nước mắt hắn làm ướt nhẹp rồi nè.

Lâm Tùy An thở dài, khẽ tựa vào lòng Hoa Nhất Đường, gần như không cầm nổi Thiên Tịnh nữa.

"Giết người mệt mỏi quá..."

"Nàng nghỉ ngơi đi." Hoa Nhất Đường kéo tay áo vội vàng lau mặt rồi cõng Lâm Tùy An lên, đột nhiên, hắn nghe được giọng của Gia Thứ Sử ở cách đó không xa, la hét cái gì mà "Kẻ xấu... Giết không tha" các thứ.

Không ổn!

Hoa Nhất Đường biến sắc, lúc này nếu là lại đến thêm một đám Kim Vũ Vệ thì hai người hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ rồi.

Nhưng vào lúc này, Lâm Tùy An ngồi phịch ở trên lưng hắn đột nhiên trở tay vung ra một đao quét về phía lùm cây tối tăm, một bóng người thét chói tai nhảy ra: "Là ta là ta là ta! Đừng giết loạn chứ!"

Người nọ mặc đồng phục nha lại, trên mặt đất lỗ rổ, cả người gù xuống, thoạt nhìn giống như một tên nha lại tầm thường, thế nhưng đồng từ lại rất sáng, mở miệng chính là ám hiệu: "Rượu ngọc dịch cung đình!"

Lâm Tùy An nheo mắt: "Vân Trung Nguyệt?!"

Hoa Nhất Đường: "Sao ở đâu cũng có ngươi thế?"

Vân Trung Nguyệt cười giả lả đi vòng quanh hai người một vòng: "Ta chỉ là tới muộn một lát thôi mà Lâm nương tử của chúng ta đã đại sát tứ phương rồi, chậc chậc chậc, những thứ này chính là những bảo bối mà Thái Nguyên Khương thị hao phí mấy năm luyện chế, thế mà bây giờ đã thành giẻ rách hết rồi, đúng là quả thảm, quá thảm rồi!"

Lâm Tùy An giơ dao: "Còn nói nhảm nữa thì ngươi sẽ là miếng giẻ rách tiếp theo đó."

Vân Trung Nguyệt chẳng sợ chút nào, ngửa mặt cười: "Tiếp theo đây hai người tính làm gì? Cả thành An Đô đều là người của Thái Nguyên Khương, tiếp tục ở lại đây thì chỉ có chết. Hay là đi theo ta đi?"

Hoa Nhất Đường lạnh lùng: "Có mang theo dầu hỏa không?"

Vân Trung Nguyệt nhướng mày: "Để làm gì?"

"Đốt hết những thi thể này đi" Hoa Nhất Đường nói: "Thái Nguyên Khương thị nếu muốn hai chúng ta chết, vậy chúng ta cứ chết ở đây là được rồi."

Lâm Tùy An bây giờ chỉ còn sức nói: "Chúng ta chết rồi, Cận Nhược và Phương đại phu mới có thể an toàn."

"Kim thiền thoát các, trong cái chết tìm được sống, mưu kế hay." Vân Trung Nguyệt gật đầu lia lịa, giống như ảo thuật móc ra một thùng dầu nhỏ rải vòng quanh sân, lại ném lửa vào, chỉ trong chốc lát, khói đen cuồn cuộn, ánh lửa ngút trời.

Hoa Nhất Đường cõng Lâm Tùy An, theo Vân Trung Nguyệt chui vào bóng tối.

Lâm Tùy An quay đầu lại, nhìn thi thể Kim Vũ Vệ bị ánh lửa nuốt chửng, bên kia biển lửa truyền đến tiếng rống giận của Gia Thứ Sử, rất nhanh đã không nghe thấy gì nữa..

12.12.2023