Quý Thanh Trác thật sự không thể khống chế được thân thể của mình, cái trán của cô chạm vào ngực Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, toàn thân hắn trên dưới đều có tầng chắn vô hình, cái này giảm bớt một ít cảm giác khẩn trương của cô.

Cô vẫn nhắm hai mắt lại, cô sợ chính mình vừa động liền mất đi thăng bằng, rốt cuộc Tɦẩʍ ɖυng Ngọc cũng đã buông lỏng cổ tay cô ra.

Mà Tɦẩʍ ɖυng Ngọc bên này, hắn xác thật là lần đầu tiên cùng nữ tử có tiếp xúc gần gũi như vậy, Quý Thanh Trác thân mình nhẹ, liền như vậy dựa lại đây, tựa hồ không có bất kỳ cái cảm giác gì, nhưng lại làm cho hắn sửng sốt một chút.

Quý Thanh Trác hít sâu một hơi, cô mất một thời gian rất lâu để bình tĩnh lại, tay cô khẽ nắm thành quyền, nhẹ nhàng đẩy lên bả vai Tɦẩʍ ɖυng Ngọc một chút, muốn lui lại.

Nhưng dưới chân cô giẫm lên phi kiếm thon dài, cho nên dưới gió mạnh thổi qua, cô lại không thể ổn định thân hình của mình.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc tay nhanh mắt, đem eo cô ôm lấy, cô lại một lần nữa ngã vào trong lồng ngực hắn.

Toàn thân cô trên dưới đều căng thẳng cứng ngắc, ôm lấy eo cô thật đúng là tựa như đang ôm một khúc gỗ.

Nhịp tim Quý Thanh Trác đập như nổi trống, cô không dám động đậy nữa, chỉ cúi đầu nghe tiếng tim đập càng lúc càng dồn dập của mình.

Cô muốn kéo hệ thống ra nói với cô hai câu, nhưng hệ thống này của cô rất thức thời, chỉ cần là cô đang ở cùng Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, nó liền rất ít khi lên tiếng, tựa hồ là cố ý muốn lưu lại không gian cho hai người bọn họ.

Bàn tay Tɦẩʍ ɖυng Ngọc ôm eo cô rất có cảm giác tồn tại, hữu lực mà có lễ, tầng khí lưu mỏng manh kia đem nhiệt độ cơ thể của hắn hòa tan không ít, nhưng cũng có ấm áp nhàn nhạt từ vòng eo truyền đến, Quý Thanh Trác cảm thấy khối cơ bắp kia của mình sắp không thuộc về chính mình.

Dứt khoát tính toán kệ Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, cô không cần, cô lại suy nghĩ lung tung.

Nhưng là Tɦẩʍ ɖυng Ngọc ôm cô, động tác vẫn trầm ổn như cũ, ngoại trừ trong nháy mắt Quý Thanh Trác đụng phải lồng ngực hắn, hắn mới sửng sốt một chút, thời điểm còn lại động tác của hắn như nước chảy mây trôi, theo lí thường hẳn là hắn uất thϊếp đến cực điểm.

Nếu là tùy tiện một cái tiểu sư muội mới nhập môn, chỉ sợ hiện tại liền khuynh tâm ái mộ với hắn. Trên cao, hắn là chỗ dựa duy nhất, loại hoàn cảnh cực đoan này rất dễ sinh ra tình cảm.

Nhưng là Quý Thanh Trác lại đang bận vội vàng đếm nhịp tim đập của mình.

Cho đến thời điểm cô đếm đến sáu ngàn ba trăm tiếng, cuối cùng cũng đã đi đến được phía bên kia của Bạch Thủy hồ.

Bên trong Huyền Vân tông, chuẩn bị thức ăn cho tu sĩ có nhu cầu ưu tiên để cho trưởng lão động phủ có ý định này cung cấp, Kiều Thự trưởng lão ở bên hồ Bạch Thủy là chủ động xin ra trận chuẩn bị thức ăn cho các tu sĩ bình thường.

Kiều Thự chân nhân là trưởng lão có bối phận rất cao trong Huyền Vân tông, tu vi cũng không thấp, nhưng cũng không tính là đứng đầu, một thân không tranh không đoạt, tâm tư phần lớn không dùng để tu luyện, ngược lại càng thích một ít đồ vật phàm nhân, nghiên cứu trù nghệ này cũng là một trong những sở thích của ông.

Động phủ của ông tên là Minh Tâm Hồ, thời điểm Tɦẩʍ ɖυng Ngọc mang theo Quý Thanh Trác đến nơi đây, kiến trúc nơi này còn thắp ngọn đèn dầu, trên hồ nước u lam có một cây trúc nhỏ làm bằng tre, ngọn đèn dầu cam ấm áp sáng ngời.

Kiều Thự có mái tóc bạc, thoạt nhìn rất già, ông hơi cong người, nhìn thấy Tɦẩʍ ɖυng Ngọc liền kêu lên một tiếng: "Dung Ngọc? ”

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc dẫn Quý Thanh Trác rơi xuống đất, buông tay ôm eo cô ra, gật đáp một tiếng: "Kiều trưởng lão. ”

"Đây là vị đệ tử mới nhập môn kia, là cái phàm nhân đúng không?" Kiều Thự chú ý tới Quý Thanh Trác, ông mỉm cười nhìn cô, "Ta nhớ rõ còn mang theo một con lừa. ”

Quý Thanh Trác từ bên cạnh Tɦẩʍ ɖυng Ngọc rút lui, cô nghe thấy Kiều trưởng lão gọi cô, lập tức ngẩng đầu lên, lễ phép đáp: "Trưởng lão, là ta. ”

“Như thế nào trễ như vậy mới lại đây?” Kiều Thự bối hai tay sau lưng, lầm bầm lầu bầu nói "Đồ đệ của ta đều đi tu luyện nhưng không rảnh nấu cơm. ”

Nói đến đây, Quý Thanh Trác liền có chút ngượng ngùng, bởi vì nói cho cùng vẫn là cô dây dưa dây cà, lúc này mới dẫn đến buổi tối còn đến quấy rầy một vị lão nhân gia như vậy.

Cô cho rằng chỗ ăn cơm gì đó của Huyền Vân Tông hẳn là giống như nhà ăn hiện đại, có cửa sổ tiêu chuẩn hóa, mọi người lấy một mâm cơm liền đi nấu ăn, cô không nghĩ tới cư nhiên là muốn đồ đệ của người khác tự mình nấu cơm.

Quý Thanh Trác không nói gì, nhưng bụng cô lại ùng ục.

Kiều Thự nghe thấy, cười cười nói: "Tiểu cô nương, ta đi nấu cho ngươi. ”

“Dung Ngọc, ngươi muốn ăn sao?” Kiều Thự hỏi.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc lắc lắc đầu, hắn cầm kiếm, đứng qua một bên.

Nơi ở của Kiều Thự càng thêm tao nhã, thoạt nhìn được chủ nhân tỉ mỉ xử lý qua, từng cụm nhà tre được xây dựng ven bờ hồ, có hành lang uốn lượn quanh co trên hồ, đi trên hành lang, có thanh âm kẽo kẹt vang lên.

Hai bên sườn hành lang có hoa mộc thấp thoáng, trong đó không thiếu những loài hoa quý giá trên thế gian, những bông hoa này không thể dùng pháp thuật giục sinh, nhất định phải tỉ mỉ chăm sóc từng bước một.

Quý Thanh Trác nhỏ giọng cảm tạ Kiều Thự, Kiều Thự vẫy vẫy tay với cô, ý bảo cô đi theo ông.

Cô nhìn về phía Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, ánh mắt đặt ở trên tay hắn cầm kiếm: "Tiểu Ngọc sư huynh? ”

"Ta ở chỗ này." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nhìn ánh trăng phản chiếu trong hồ nói.

Quý Thanh Trác nhìn Kiều Thự đang nhóm lửa chuẩn bị thức ăn, đem bánh bao và cháo còn lại buổi tối hấp nóng.

Thật ra cô rất dễ nuôi sống, bánh bao màn thầu cái gì cũng đều ăn được.

"Ngày mai còn tới, có thể nói cho ta biết muốn ăn cái gì, đệ tử trong Huyền Vân tông ăn thức ăn thế gian không nhiều lắm." Kiều Thự đặt bánh cùng và cháo lên bàn, ôn thanh nói với Quý Thanh Trác.

"Tùy tiện cái gì cũng đều có thể." Thanh âm Quý Thanh Trác vẫn khinh khinh nhu nhu.

Kiều Thự đối với những tiểu đệ tử này ngược lại hòa ái dễ gần, sau khi đưa cơm xong cho Quý Thanh Trác, ông liền chậm rãi đi ra ngoài phòng.

Quý Thanh Trác ngồi đối diện với ngoài phòng, tầm mắt vừa vặn có thể nhìn thấy hành lang bằng tre bên ngoài phòng trúc cùng mặt hồ thanh u, rất có ý cảnh.

"Hoa ta dưỡng đêm nay sẽ nở." Kiều Thự kỳ thật là một lão nhân rất thích lải nhải, hiện tại Tɦẩʍ ɖυng Ngọc ở chỗ này hắn không tránh khỏi phải nói thêm hai câu.

“Cái hoa gì?” Tɦẩʍ ɖυng Ngọc biết nơi này Kiều Thự trồng các chủng loại hoa khác nhau.

“Là hoa quỳnh, Dung Ngọc, ngươi không phải thích nhất hoa này sao?” Kiều Thự cười nói, hắn dẫn Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đến hành lang dưới ánh trăng.

"Vẫn chưa." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc phủ nhận.

Kiều Thự cũng không tức giận, chỉ vui cười hớn hở, rồi sau đó dùng ánh mắt chờ mong nhìn nụ hoa quỳnh dưới ánh trăng.

Dưới ánh trăng lại chỉ nở một lát, bông hoa này nhưng thật ra thẹn thùng.

Quý Thanh Trác kỳ thật cực kỳ đói bụng, lúc trước cô vẫn luôn hút khí, đến khi nhìn thấy thức ăn mới buông lỏng xuống, quai hàm cô bị nhét đến căng phồng.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy dưới ánh trăng có những bông hoa quỳnh nhẹ nhàng xuất trần sâu kín nở ra, cánh hoa của nó dần dần giãn ra, tựa như bao trùm ánh sáng so với ánh trăng càng thêm sáng tỏ.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc ngoài miệng nói không có hứng thú, kỳ thật vẫn là hơi rũ mắt nhìn.

"Lúc trước thấy ngươi thích, vì sao không mang theo một bụi đến Bạch Thủy đảo nuôi dưỡng?" Kiều Thự vừa thưởng thức sự nở rộ của hoa quỳnh vừa hỏi.

"Quá kiều quý, khó dưỡng." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc ngược lại là nói thật.

"Trong Bạch Thủy Đảo có nhiều thêm một tiểu sư muội, chẳng phải là càng khó nuôi sao?" Kiều Thự trêu ghẹo nói.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc hơi nhíu mày, hắn vẫn chưa nhìn về phía Quý Thanh Trác, nhưng Quý Thanh Trác khò khè khò khè uống cháo nghe được mấy câu này lập tức cúi đầu xuống, cô có thể là bị cháo nóng bỏng.

"Ngoại trừ Bạch Thủy Đảo ra, không còn chỗ yên tĩnh nữa." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nói.

"Ai nha, ai nha." Kiều Thự than thở.

Thời điểm Quý Thanh Trác rời đi, mang theo cỏ khô và cà rốt cho Mao Mao, bao lớn bao nhỏ được cô ôm vào trong ngực.

"Cho con lừa già kia của ngươi ăn, vậy thì mang theo nhiều một chút, ta lúc trước bởi vì tò mò nuôi qua, có thể ăn." Kiều Thự dặn dò Quý Thanh Trác.

Quý Thanh Trác có chút cảm động, cô gật gật đầu với Kiều Thự.

Một lần nữa leo lên phi kiếm của Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, kiếm này trắng như tuyết không tỳ vết, lúc cô giẫm lên đều có chút không đành lòng.

Quý Thanh Trác kỳ thật có chút tò mò kiếm của Tɦẩʍ ɖυng Ngọc có tên hay không, rốt cuộc con lừa của cô cũng đều có tên, nhưng là cô tuyệt đối không dám chủ động mở miệng hỏi.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc chú ý tới mũi chân thật cẩn thận của cô khi giẫm lên phi kiếm, tựa hồ sợ cô làm dơ kiếm này.

Thanh kiếm này, cũng không có vô trần khiết tịnh như vẻ bề ngoài, thậm chí mỗi khi gϊếŧ một người, kiếm này sẽ uống huyết, càng làm nổi bật kiếm quang tuyết trắng.

"Nó kêu Táng Tuyết." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nói, hắn đối với Quý Thanh Trác nói ra tên thanh kiếm này.

"Táng Tuyết, nhưng thật ra là một cái tên chuẩn xác." Quý Thanh Trác đánh giá, cô cảm nhận được trình độ đặt tên khác nhau, để cho cô tới có lẽ cô chỉ có thể đặt cái tên Tiểu Tuyết linh tinh gì đó.

Táng Tuyết mang theo bọn họ bay lên không trung, hiện tại Quý Thanh Trác có thể ôm bao cà rốt cùng cỏ khô trong ngực mình để bảo trì cân bằng, cho nên Tɦẩʍ ɖυng Ngọc cũng không cần che chở cô.

Hai người lại lâm vào trong yên tĩnh xấu hổ.

Thẳng đến khi Tɦẩʍ ɖυng Ngọc mở miệng, hắn gọi Quý Thanh Trác: "Quý Thanh Trác. ”

"Ừm." Quý Thanh Trác thực mau đáp lại hắn.

"Ngươi không cảm thấy cái tên này xa lạ?" Tɦẩʍ ɖυng Ngọc hỏi, hắn tự nhiên cũng không quen gọi Quý Thanh Trác như thế, tên của cô nói thật có chút khó đọc.

Hắn nói bóng gió không có tác dụng, bởi vì Quý Thanh Trác nói: "Không cảm thấy. ”

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc: "..."

Hắn lại trầm mặc trong chốc lát, hắn nghĩ, cho dù là hoa khó nuôi nhất dưới tay Kiều Thự trưởng lão cũng không giống như Quý Thanh Trác nhàm chán như vậy.

"Ngươi gọi ta Tiểu Ngọc sư huynh." Hắn nói, "Nếu ta gọi ngươi là Quý Thanh Trác chẳng phải là ta mệt sao? ”

"Tiểu Ngọc sư huynh, ngươi chỉ cần kêu ba chữ, ta lại muốn kêu bốn chữ, là không lỗ." Quý Thanh Trác nói.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc hơi cúi đầu, hàng mi của hắn hơi rũ xuống, tầm mắt dừng trên đỉnh đầu Quý Thanh Trác, tóc của cô bị gió nhẹ trên mặt nước thổi loạn.

Cô tựa hồ luôn luôn như vậy, không có phản ứng với ngoại vật.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nghĩ nghĩ một chút, hắn không phải người tốt, tự nhiên là có chút ý xấu.

Cho nên, sau một lát yên tĩnh, giọng nói trầm thấp như suối nước vang lên.

“Trác Trác.” Hắn gọi.

Hắn tự nghĩ lần này Quý Thanh Trác nên kinh ngạc hoặc là thẹn thùng như lúc trước.

Nhưng Quý Thanh Trác căn bản không cảm thấy hắn đang gọi cô, cô đặt cằm lên trên túi cà rốt, nhìn đảo Bạch Thủy càng lúc càng gần, cũng không có trả lời Tɦẩʍ ɖυng Ngọc.

"Ta đang gọi ngươi." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc hoàn toàn bại trận.

"A... Ta? "Quý Thanh Trác thoáng ngẩng đầu lên, cô dưới sự kinh ngạc quả nhiên nhìn thẳng vào Tɦẩʍ ɖυng Ngọc.

Một khi bắt được ánh mắt cô, Tɦẩʍ ɖυng Ngọc sẽ không để cho tầm mắt cô dời đi, đôi mắt hắn nhìn chăm chú vào Quý Thanh Trác, ánh mắt thâm thúy dưới hàng mi xinh đẹp như lãnh ngọc trên sông băng.

"Trác Trác?" Quý Thanh Trác lại lặp lại một lần nữa.

Sau khi tim cô đập tám mươi ba tiếng, cô phản ứng lại, đuôi lông mày mảnh khảnh nhướng lên.

Phản chiếu trong đôi mắt như mực của Tɦẩʍ ɖυng Ngọc là hai má cô dần dần đỏ lên cho đến khi đỏ đến vành tai.

Tác giả có chuyện muốn nói: Tɦẩʍ ɖυng Ngọc lúc này đã tính toán ra chiều dài vòng cung phản xạ của Quý Thanh Trác.