“Tôi thế nào cũng được, cứ theo yêu cầu của em ấy đi! Anh cứ đem những món này lên trước đi!”

Diệp Thiên Bách gọi một bát cháo hải sản, một thịt bò tái trộn, một sườn heo nướng, hai món rau trộn chay, đều là những món Hạ Tiểu My bình thường rất thích ăn.

“Được, vậy tôi đi làm việc trước đây.” Ông chủ nói xong liền rời đi ngay.

Đúng lúc này, một chiếc taxi dừng lại trên đường trước quán thịt nướng, một cô gái xinh đẹp bước xuống xe.

Diệp Thiên Bách nhìn thấy thiếu nữ, vẫy tay chào, thiếu nữ kia vội vã đi về phía Diệp Thiên Bách.

Thiếu nữ này không phải ai khác, chính là Hạ Tiểu My.

“Hu hu... anh rể, cuối cùng em cũng đến rồi đây, em đói muốn chết rồi."

Hạ Tiểu My vừa ngồi xuống, liền ừng ực uống hết nước trà trền bàn.

“Em vội gì chứ? Đây là nước trà để em rửa chén đó.” Diệp Thiên Bách nói không nên lời.


“Kệ nó đi, rửa hay không cũng không quan trọng. Anh rể, gọi đồ ăn chưa ạ?”

Hạ Tiểu My hỏi.

“Đã gọi hết rồi, em tự mình xem đi. Em ăn chút đồ ăn ở quán trước, lát nữa anh sẽ ra tay, cho em nếm thử.”

Diệp Thiên Bách rót thêm một tách trà nữa cho Hạ Tiểu My.

“Hichic... anh rể, em đây luôn nhớ tay nghề của anh đó."

Hạ Tiểu My nghe được lời này có chút cảm động.

Lúc này, sườn lợn nướng và thịt bò tái trộn cũng được đem lên.

“Wow, anh rể, anh luôn nhớ món ăn em thích nhất, anh thật tốt quá đi.”

Hạ Tiểu My khẽ kêu lên một tiếng, sau đó bắt đầu ăn bất chấp hình tượng của bản thân.

“Em ăn chậm thôi.”

Nhìn thấy dáng vẻ Hạ Tiểu My ngấu nghiến đồ ăn, Diệp Thiên Bách có chút nói không nên lời, đây là đã chịu khổ đến mức nào, ăn vội vàng như vậy chứ.

“Anh rể, anh không biết rồi, chất lượng đồ ăn trong nhà, bây giờ đã tụt dốc rồi, đều là thứ gì chứ, căn bản không ăn được.”

Hạ Tiểu My vừa ăn vừa không khỏi phàn nàn.

“Trước đây không phải anh đã nói rồi sao. Thuê một người giúp việc không phải là được rồi sao, nhà em lại không thiếu chút tiền đó.”


Diệp Thiên Bách tùy ý ăn một ít, vừa ăn vừa nói.

“Nói thì là như vậy, nhưng đồ ăn do người giúp việc làm cuối cùng cũng không có mùi vị giống của anh làm. Em đã quen với khẩu vị của anh làm rồi, ăn đồ ăn do người khác làm, hoàn toàn không cảm thấy ngon, ăn không nổi." Hạ Tiểu My lắc đầu nói.

“Dần dần sẽ quen thôi.” Diệp Thiên Bách bình tĩnh đáp lại.

“Cả đời này đều sẽ không bao giờ quên được.”

Hạ Tiểu My lại lắc đầu và nói mà không cần suy nghĩ, trong khi Diệp Thiên Bách chỉ có thể bật cười.

“Anh rể, anh thật sự đi dạy ở Đại học Quốc gia Giang Thành à?” Hạ Tiểu My đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy, đã quyết định rồi.” Diệp Thiên Bách trả lời.

“Anh rể, anh không nói đùa chứ?” Hạ Tiểu My vẫn không tin.

“Những chuyện như thế này làm sao mà anh lại đùa được chứ?” Diệp Thiên Bách lắc đầu.

“Anh làm sao mà làm được vậy?”

Hạ Tiểu My cũng ăn sắp xong rồi, cô dừng lại rồi nghiêm túc hỏi.


Chỉ là, vừa rồi ăn vội vàng quá, bây giờ không kịp ngừng lại ợ hơi.

“Bạn của anh đã giới thiệu cho anh.”

Diệp Thiên Bách tuỳ ý hồi đáp lại.

“Bạn bè giới thiệu sao? Bạn anh là bạn gì vậy chứ, lợi hại quá đi, ở Đại học Quốc gia Giang Thành có quan hệ rất lớn sao?”

Hạ Tiểu My suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút khó. tin.

“Là một người bạn quen biết từ khi còn nhỏ.” Diệp Thiên Bách suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

“Thì ra là bạn thân từ nhỏ à! Chẳng trách! Nhưng mà, điều này cũng thật lợi hại quá đi, lại có thể sắp xếp cho anh đi dạy học ở Đại học quốc gia Giang Thành.”

“Anh rể, sao trước giờ em chưa từng nghe anh nói anh có bạn tốt như vậy? Hơn nữa, anh đến nhà em nhiều năm như vậy, chưa từng thấy anh giao lưu với bạn bè nào cả. Tại sao đột nhiên lại có người bạn này chứ?”