“Kẹo, phần thưởng này!”

Lúc này, bàn tay nhỏ đang giấu sau lưng của Chung Linh Hi duỗi ra, trong tay cầm một cây kẹo m út sặc sỡ.

Diệp Thiên Bách sửng sốt một lúc khi nhìn thấy cây kẹo m út.

“Kẹo m út?” Diệp Thiên Bách trợn tròn mắt.

“Đúng vậy. Đây là cây kẹo m út mà anh thích ăn nhất, anh với em giống nhau, thích ăn đồ ngọt.”

Chung Linh Hi nói một cách nghiêm túc.

Diệp Thiên Bách không lên tiếng mà cầm lấy cây kẹo m út, nghiêm túc nhìn một chút.

“Anh không thể tin trước đây mình có sở thích như vậy.” Diệp Thiên Bách cười xấu hổ.

“Đương nhiên là có, nhưng anh quên mất rồi. Anh Thiên Bách, một ngày nào đó anh sẽ nhớ được mọi thứ”

Chung Linh Hi nói chân thành.

“Đúng vậy, thật ra mấy ngày gần đây anh nhớ ra rất nhiều chuyện.”

“Nhân tiện, lát nữa anh có hẹn với một người bạn để nói chuyện đó, tối nay anh sẽ về."


Diệp Thiên Bách nói với Chung Linh Hi.

“Vậy ban đêm anh nhớ chú ý an toàn, uống càng ít càng tốt, nói chuyện xong thì về ngay nhé. Anh yên tâm, em biết cách cho đàn ông không gian riêng.”

“Được rồi, anh sẽ về sớm”

Chung Linh Hi gật đầu, giúp Diệp Kỳ chỉnh sửa lại cổ áo, nghênh ngang rời đi, thuận tiện còn giúp anh đóng cửa lại.

“Hóa ra phần thưởng mà cô ấy nói là cái này!”

Diệp Thiên Bách nhìn cây kẹo m út trong tay, rơi vào trầm †ư.

Sau một hồi lâu, anh mới buông kẹo m út trong tay xuống, bật máy tính trong phòng lên để tìm hiểu thông tin liên quan đến Đại học Quốc gia Giang Thành.

Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc hơn một tiếng đã trôi qua.

“Reng reng..."

Diệp Thiên Bách vẫn đang kiểm tra thông tin của Đại học Quốc gia Giang Thành thì điện thoại reo lên, là tin nhắn WeChat, có người liên tục gửi tin nhắn cho anh.

Diệp Thiên Bách chỉ có thể mở điện thoại ra xem.

“Anh rể, anh rể, đói chết rồi, em sắp đói chết rồi."


“Xong việc rồi thì qua nhanh, nhanh lên.”

“Em đói chết mất.”

Đây là tin nhắn Hạ Tiểu My gửi đến, đọc xong tin nhắn, Diệp Thiên Bách nhìn thời gian, phát hiện vẫn chưa tới mười giờ.

“Không phải đã nói mười một giờ ăn khuya sao?”

Diệp Thiên Bách trả lời.

“Hu hu, em đói quá, em sợ mình sẽ không thể đợi đến mười một giờ. Gặp ở chỗ cũ”

Hạ Tiểu My gửi tin nhắn thoại. “Được rồi, bây giờ anh qua đó ngay.” Diệp Thiên Bách chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời lại.

Chỗ cũ mà cô nói là một nhà hàng thịt nướng, cách biệt thự nhà họ Hạ không xa, khoảng hai cây số.

Trước đây, Diệp Thiên Bách và Hạ Tiểu My thường đến đó ăn tối, vì vậy nhà hàng thịt nướng đã trở thành chỗ cũ của họ.

Diệp Thiên Bách thu dọn đơn giản, lấy chìa khóa xe, sau đó đi ra ngoài.

Giang Thành, khu biệt thự.

Đã gần mười giờ, Hạ Tiểu My vội vàng thu dọn đồ đạc, chỉnh sửa lớp trang điểm, chuẩn bị đi ra ngoài.

Lúc này, Hạ Thanh Nguyệt đang xem TV trong đại sảnh. “Đêm hôm khuya khoắt, em đi đâu?”

Hạ Thanh Nguyệt thấy Hạ Tiểu My cầm túi, dáng vẻ vội vàng nên liền hỏi.

“Đi ăn khuya.” Hạ Tiểu My trả lời.

“Không phải vừa mới ăn sao? Mới một, hai tiếng trôi qua mà lại ăn khuya?”