Lưu Nhã cùng Lâm Tuyết hiện tại ở tầng ba, trong phòng chỉ có hai người các nàng.
Lưu Nhã nghe Lâm Tuyết nói xong, nhấp khẩn môi thỏa hiệp tránh ra thân thể, bắt lấy cửa phòng, khóe miệng lại lộ ra một tia cười lạnh: "Vào đi."
Trong giọng nói tràn đầy khinh thường cùng đe dọa.
Tiêu Mộ Vũ chuẩn bị đi vào, Thẩm Thanh Thu ngay lập tức giữ chặt cổ tay nàng, sau đó che ở giữa Lưu Nhã cùng Tiêu Mộ Vũ, bồi Tiêu Mộ Vũ vào phòng.
Lúc nghiêng người nàng đồng dạng cong khóe môi, ý cười trong mắt giống như dao nhỏ ném về phía Lưu Nhã, đây là hai người không tiếng động đánh giá cùng uy hiếp lẫn nhau.
Trong phòng có hai chiếc giường, nhưng một bên đệm chăn được gấp chỉnh tề bằng phẳng, màu sắc rất mới, giống như hiếm khi có người ngủ. Một bên khác thực sạch sẽ nhưng rõ ràng có dấu vết sinh hoạt.
Lâm Tuyết lấy ra hai cái ghế mời các nàng ngồi, Tiêu Mộ Vũ mỉm cười nói tiếng cảm ơn, lại nghe Lưu Nhã cười lạnh một tiếng: "Thật là khó được, bọn trong lớp đại khái chỉ có cậu biết nói cảm ơn, còn đám người kia, hừ...." Nói đoạn, cô ta nhìn Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu vô tội nói: "Tôi cùng nàng là nhất thể, nàng nói cảm ơn, vậy tự nhiên tôi cũng nói cảm ơn."
Tiêu Mộ Vũ liếc Thẩm Thanh Thu, sau đó nghiêm sắc mặt nhìn Lưu Nhã cùng Lâm Tuyết, nàng cũng không quanh co lòng vòng, thẳng thắn nói: "Tôi biết về lời nguyền, cũng biết các cậu tao ngộ những gì."
Lâm Tuyết sắc mặt chưa biến, Lưu Nhã lại căng chặt thân thể, sau một lúc lâu cô ta cúi người lại đây, để sát vào Tiêu Mộ Vũ âm trầm nói: "Cậu thật sự biết chúng tôi trải qua cái gì sao?"
Ngay sau đó gương mặt cô ta lập tức chảy xuống, da thịt nhanh chóng khô héo và co rút lại.
Thẩm Thanh Thu như tia chớp bắt lấy bả vai Tiêu Mộ Vũ, mạnh mẽ đem người ôm vào trong ngực chính mình, đồng thời khuỷu tay phải không chút lưu tình thúc vào mặt Lưu Nhã.
Lưu Nhã bị một đòn tàn nhẫn đánh tới, lảo đảo đụng vào trên giường, Lâm Tuyết biểu tình đều thay đổi, nhào đi qua đỡ Lưu Nhã, lúc xoay đầu, trên gương mặt văn tĩnh thanh lịch cũng có chút tan vỡ.
Thẩm Thanh Thu híp mắt, lạnh lùng nói: "Cô đàng hoàng chút, lại gây chuyện hù dọa nàng, tôi không cần biết cô là thứ gì, tôi đều sẽ vặn rớt đầu cô."
Lưu Nhã khuôn mặt người không người quỷ không quỷ lập tức khôi phục, biểu tình hung ác rút đi, có chút sợ hãi liếc nhìn Thẩm Thanh Thu.
Tiêu Mộ Vũ bị Thẩm Thanh Thu một tay ôm vào trong ngực, Lưu Nhã mặt quỷ nàng căn bản chưa kịp nhìn. Hơn nữa bên tai vang lên tiếng thúc cùi chỏ nặng nề, nàng đều thế Lưu Nhã đau mặt.
Sợ người này lại muốn chơi tàn nhẫn, Tiêu Mộ Vũ vỗ vỗ cánh tay nàng ấy, ngẩng đầu nhẹ giọng nói: "Em không có việc gì, chưa kịp thấy rõ, không bị dọa đến."
Nghe vậy, Thẩm Thanh Thu mới buông nàng. Bên kia Lâm Tuyết cùng Lưu Nhã đều quên mất bão nổi, hết sức phức tạp mà nhìn chằm chằm hai người.
Đặc biệt là Lưu Nhã, trong mắt chút ánh sáng đều sắp rách nát, cô ta nắm tay Lâm Tuyết, nhìn Lâm Tuyết một cái, trong mắt đã mau thấm ra nước mắt.
"Ngượng ngùng, chị ấy quá khẩn trương. Chúng tôi cũng không ác ý, chỉ là muốn biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì, đối với chuyện các cậu gặp phải, tôi thực lý giải, đổi là ai đều không thể nhẫn nại, cậu muốn trả thù tôi cũng thấy không sai, chính là...."
"Chính là cái gì?" Lưu Nhã nghe thế, trên người loại khí thế thô bạo lại lần nữa bộc phát, lạnh giọng đánh gãy lời Tiêu Mộ Vũ.
Đôi mắt cô ta đỏ bừng, không phải khổ sở ủy khuất, mà là hận cùng oán khắc vào tận cốt tủy.
"Cậu biết rõ ràng đã xảy ra chuyện gì sao? Cậu có thể lý giải chúng tôi sao? Nói hay lắm! Các cậu căn bản không nên xuất hiện, tôi không quan tâm mục đích các cậu tới đây, cũng không để bụng, nhưng nếu các cậu một hai muốn nhúng tay vào chuyện của tôi, cũng đừng trách tôi không khách khí!" Lưu Nhã ngẩng đầu cuồng bạo nói, hàm răng không ngừng đánh run, kẽo kẹt kẽo kẹt đến vang, như là đang nhẫn nại cái gì, trở nên cực kỳ thống khổ.
Lâm Tuyết thấy thế sắc mặt thay đổi, duỗi tay ôm lấy Lưu Nhã, nức nở nói: "Tiểu Nhã, cậu đừng như vậy, đừng như vậy. Chúng ta buông đi, cậu quá vất vả. Các nàng nói không sai, chúng ta không ngừng trả thù bọn họ, cũng là trả thù chính mình."
Lưu Nhã nói chuyện đều không rõ ràng lắm, cô ta chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu, hai dòng huyết lệ chảy xuống từ khóe mắt, mang theo tuyệt vọng cùng phẫn nộ không nói nên lời.
"Lưu Nhã, cậu bình tĩnh lại, có một số việc cũng không phải như cậu nghĩ." Tình thế có chút ra ngoài Tiêu Mộ Vũ dự kiến, trạng thái Lưu Nhã có chút không thích hợp.
Tiếng răng rắc vang lên không dứt bên tai, Thẩm Thanh Thu mang theo Tiêu Mộ Vũ lui lại mấy bước, âm thanh kia là từ trên người Lưu Nhã truyền đến.
Theo sát, máu không chỉ từ đôi mắt Lưu Nhã tuôn ra, còn có từ mặt mũi, cánh tay, thân thể, đều bắt đầu nứt vỡ, không ngừng thấm huyết ra bên ngoài.
Tiêu Mộ Vũ trong lòng biết không ổn, một phen giữ chặt Thẩm Thanh Thu liền chạy về phía cửa.
Giọng nói Lưu Nhã nghẹn ngào như đàn cầm rách nát, khóc nức nở hướng Thẩm Thanh Thu nói: "Tôi chỉ dọa nàng một cái, cô liền chịu không nổi. Tôi đây thì sao? Đổi thành cô, nhìn người mình yêu thương nhất, người mình đặt ở đầu quả tim sống sờ sờ bị thiêu chết, cô kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, đó là cảm giác gì? Các cô có thể lý giải sao? Vậy tự mình cảm thụ một chút đi! A ——"
Theo Lưu Nhã gào rống một tiếng, cảnh tượng trong phòng ngay lập tức thay đổi.
"Cô ta trước mở ra khu vực săn bắn." Tiêu Mộ Vũ không thể ngờ, Lưu Nhã sẽ kích động đến mức này. Nàng phát hiện các nàng hiện tại đã không còn ở trong ký túc xá.
Thân thể Lưu Nhã trở nên thập phần quỷ dị, hai chân bị kéo thật dài, xương cẳng chân bạo trướng xé mở da thịt duỗi ra tới, đầu xương hổ cốt màu trắng lộ ra khiến người nhìn không rét mà run.
Không chỉ là cẳng chân, cánh tay, thắt lưng, cổ, trên thân thể Lưu Nhã mỗi một tấc xương cốt đều đang điên cuồng sinh trưởng, da thịt bị xé toạt phát ra tiếng xương răng rắc nứt vỡ. Loại thống khổ này làm người không đành lòng nhìn, thực hiển nhiên Lưu Nhã không phải không cảm giác, cô ta đau đến không ngừng run, gào rống.
Cả người Lưu Nhã bị mạnh mẽ kéo dài, tay cùng chân lớn lên đáng sợ, cô ta chỉ ngồi xổm trên mặt đất đã cao hơn một người trưởng thành. Bởi vì thân thể chống đỡ không được, đôi tay kéo dài chống ở trên mặt đất, tựa như con nhện, lại giống như đang giẫm cà kheo, nói không nên lời khiếp người.
Tiêu Mộ Vũ cũng không có quá nhiều kinh ngạc, chỉ là thấp giọng lẩm bẩm: "Quả nhiên, thây khô kia là Lưu Nhã."
Ngay sau đó, da thịt trên người Lưu Nhã bắt đầu khô khốc biến thành màu đen, hoàn toàn thay đổi, cùng ngày đó buổi tối gặp phải thây khô cao gầy giống nhau như đúc.
Lưu Nhã đã hoàn toàn mất đi đặc thù của con người, hốc mắt chỉ còn hai cái tròng mắt, mang theo tràn ngập oán hận thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu có chút bốc hỏa, "Cô ta đã điên cuồng, phía trước chị còn tưởng rằng Lâm Tuyết mới là chủ đạo, hiện tại xem Lưu Nhã mới là đầu sỏ gây tội, chẳng qua là làm Lâm Tuyết đi giết bọn họ, tự mình báo thù thôi."
Lúc này Tiêu Mộ Vũ biểu tình có chút khẩn trương, thậm chí chủ động nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu, nàng mơ hồ cảm thấy trận săn giết này là nhằm vào các nàng. Những lời Lưu Nhã nói trước khi nổi điên, khiến Tiêu Mộ Vũ thập phần để ý.
"Đừng rời khỏi em."
Đột nhiên nghe Tiêu Mộ Vũ nói lời này, Thẩm Thanh Thu có chút ngốc lăng, nhưng ngay sau đó cầm tay nàng thật chặt, cũng đồng dạng nói: "Ừ, chị hứa, em theo sát chị, chị sợ cô ta xuống tay với em."
Thẩm Thanh Thu cũng nghĩ đến lời Lưu Nhã, cô ta chính là muốn nàng cùng Tiêu Mộ Vũ âm dương cách biệt, một trong hai người bị đốt chết giống như Lâm Tuyết! Nàng nhịn không được cắn chặt răng, lạnh lùng nói: "Cô ta dám động tới em, chị liền đem người yêu của cô ta đánh một trận, khiến đối phương làm quỷ cũng không thành."
Rõ ràng đã rơi vào thế cục sinh tử, nhưng Tiêu Mộ Vũ vẫn nhịn không được muốn cười, thậm chí có chút muốn trêu Thẩm Thanh Thu, vì thế mở miệng nói: "Vì sao lại đi đánh người yêu của cô ta?"
Thẩm Thanh Thu trả lời đến không chút do dự: "Cô ta dám thương tổn người yêu chị, chị liền dám thương tổn người yêu cô ta!"
Lời này đúng lý hợp tình, làm Tiêu Mộ Vũ đều hoảng hốt cho rằng chính mình đáp ứng làm người yêu nàng rồi.
"Ai là người yêu của chị?" Tiêu Mộ Vũ trắng mắt liếc nàng một cái.
Thẩm Thanh Thu mang theo nàng lui về phía sau, mỉm cười nói: "Người chị theo đuổi, cũng tính là người yêu của chị."
Đúng lúc này, Lưu Nhã đã hoàn toàn trở thành thây khô, Tiêu Mộ Vũ vẫn còn nhớ rõ Thẩm Thanh Thu từng bị thây khô kia đánh trọng thương, vội vàng nhắc nhở: "Đừng ba hoa, cẩn thận một chút."
Vừa dứt lời, Lưu Nhã đã nhảy lên hung hăng nện xuống nơi hai người đang đứng, cô ta tốc độ mau lực đạo lại tàn nhẫn, lập tức giẫm ra một cái hố to.
Thẩm Thanh Thu mang theo Tiêu Mộ Vũ gian nan lăn một vòng tránh thoát, bên người bắn khởi bụi đất khiến tầm nhìn của các nàng mơ hồ, ngay khi tro bụi lắng xuống, nàng liền phát hiện các nàng lại trở về ký túc xá, trận săn giết ban đêm đã bắt đầu rồi!
Tiêu Mộ Vũ đứng lên nhìn quanh một chút, ký túc xá này bố cục rất kỳ quái, hoàn toàn không phải bộ dáng nguyên bản. Ký túc xá ban đầu có một hành lang dài hướng trái phải, nhưng hiện tại nhìn, những căn phòng này đã không chỉ thuộc về một cái hành lang. Các lối đi thông suốt về mọi hướng tạo ra trạng thái hình cung, cạnh mỗi phòng đều có hành lang, hành lang không ngừng tương liên, thoạt nhìn giống một cái mê cung khổng lồ.
Nhìn kỹ một chút, Tiêu Mộ Vũ cư nhiên phát hiện trên mỗi phòng đều treo số 409!
Ba con số màu đỏ thẫm thập phần bắt mắt, giống một đám nguyền rủa vây quanh các nàng.
Trái tim Tiêu Mộ Vũ không khỏi nhấc lên, cầm lấy tấm card Người một nhà yêu thương nhau, bất chấp câu lệnh đầy xấu hổ trực tiếp kích hoạt rồi. Nó còn có thể dùng, thật sự là vạn hạnh.
"Tô Cẩn, Tiểu Tả, Trần Giai Kiệt, mọi người ở nơi nào?"
Bên kia phát sinh từng đợt tạp âm chói tai, tựa như tần số radio bị nhiễu, loáng thoáng, Tiêu Mộ Vũ còn nghe được một tiếng hét thảm.
Tiêu Mộ Vũ biểu tình tức khắc thay đổi, lại lần nữa nói câu: "Tô Cẩn, các bạn thế nào? Nghe được xin trả lời?"
Rè rè..... rè rè......, lại là một trận hỗn độn tiếng ồn, cuối cùng một giọng nói thống khổ loáng thoáng truyền tới: "Mộ Vũ, Mộ Vũ, đừng...... đừng, đừng rời bỏ chị....."
Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ cơ hồ là ngừng thở lắng nghe, cuối cùng sắc mặt đều thay đổi, nhìn lẫn nhau, trong mắt tràn đầy khẩn trương cùng do dự.
Rè rè...... giọng nói lại biến thành một trận tạp âm, biến mất.
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, hít một hơi thật sâu: "Vừa rồi đó là......"
"Giọng nói của chị." Thẩm Thanh Thu phun ra bốn chữ, cơ hồ là hàm chứa băng nhọn, đã phẫn nộ, còn có chút hoảng hốt. Có ý tứ gì, như thế nào nàng lại nghe thấy tiếng nói chính mình từ bên kia chát nhóm? Hơn nữa ngắn ngủi mấy chữ, thông tin tiết lộ lại quá rõ ràng, Tiêu Mộ Vũ đã xảy ra chuyện!
Đột nhiên bên kia truyền đến tiếng Tô Cẩn, hô hấp dồn dập, trong lời nói tràn đầy khẩn trương: "Tiêu đội, Tiêu đội, cô thế nào? Trời ơi, Tiêu đội gặp chuyện rồi sao?"
Loại này vội vàng vốn dĩ thực bình thường, nhưng lại có điểm không thích hợp, Thẩm Thanh Thu lập tức mở miệng: "Làm sao gấp như vậy, xảy ra chuyện gì? Là Mộ Vũ đã xảy ra chuyện sao?"
Bên kia Tô Cẩn càng thêm hoảng: "Tiêu đội không ở bên phó đội sao? Chúng tôi vừa mới nghe Tiêu đội kêu cứu mạng, còn gọi tên phó đội, hình như là bị trọng thương, các cô rốt cuộc làm sao vậy?"
Thẩm Thanh Thu ngực rét run, tay phải không tự giác lại lần nữa đem Tiêu Mộ Vũ ôm chặt.
Tiêu Mộ Vũ trấn an nhìn nàng một cái, vội nói: "Không có việc gì, tôi vẫn ổn. Các bạn là nghe được một đoạn lời nói xen lẫn tạp âm sao?"
"Ừ, ừ, kia không phải giọng nói của Tiêu đội?" Tô Cẩn vừa kinh ngạc lại may mắn, liên tục trả lời.
"Không phải, Mộ Vũ sao có thể yếu ớt kêu cứu mạng như vậy!" Thẩm Thanh Thu ngữ khí vừa gấp vừa lạnh, chém đinh chặt sắt mà phủ định, sau đó lại bổ sung một câu: "Kia cũng không phải tôi, tôi tuyệt không vô dụng như thế!"
"Không phải chị, em biết." Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, ngón tay xoa xoa lên mu bàn tay nàng, ôn nhu an ủi, kế tiếp mới nói: "Các bạn hiện tại ở nơi nào? Còn ở bên ngoài sao?"
"Không phải, chúng tôi lại...... Lại gặp phải thây khô kia, nó đem chúng tôi ném vào một ký túc xá rất kỳ quái. Xung quanh đều là phòng, mỗi phòng đều treo bảng 409, chúng tôi còn không rõ nó muốn làm gì. Các cô không phải cùng Lưu Nhã Lâm Tuyết nói chuyện sao? Đã xảy ra chuyện gì?" Nói chuyện chính là Tả Điềm Điềm, cái này làm cho Tiêu Mộ Vũ tạm thời an tâm.
"Chúng tôi cũng ở nơi này, chỉ là nhìn không tới các bạn. Lưu Nhã không muốn nói chuyện, cô ta trước mở ra trò chơi săn giết, các bạn phải cẩn thận. Trần Giai Kiệt cũng ở sao?"
"Ở, Tiêu đội."
Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu liếc nhau, tạm thời bình phục tâm tình, không đợi các nàng tiếp tục nói chuyện, một trận tiếng kêu bén nhọn giống như tiếng trẻ con khóc thét, đột nhiên nổ tung ở phía sau các nàng.
Tiêu Mộ Vũ bị dọa đến không tự giác giật mình, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Mà Thẩm Thanh Thu vô cùng khẩn trương, gần như đem nàng ấn ở trong lòng ngực che chở, cảnh giác mà xoay người nhìn về phía phát ra âm thanh.
Vừa nhìn liền phát hiện, chính là chuông báo cháy lắp ngoài phòng đang kêu. Trên hộp hình vuông màu đỏ kia, giờ phút này đang nhấp nháy đèn cảnh báo màu đỏ, phát ra tiếng kêu chói tai.
Mặt trên thời gian, Tiêu Mộ Vũ nhìn đến rõ ràng: "20: 02 08-01!"
----------------------------------