Thẩm Thanh Thu là người thông minh, năng lực thực tiễn rất cường, lái xe điện mini vừa mới bắt đầu chợt nhanh chợt chậm, thực mau liền rất vững chắc, cho nên Tiêu Mộ Vũ cũng không lại duỗi tay đi ôm eo nàng.

Tiêu Mộ Vũ ngồi ở mặt sau nhìn Thẩm Thanh Thu phía trước, xe điện dọc theo đường cái xuyên qua ấm dương buổi sáng, quẹo vào một lối mòn hai bên đều là cây ngô đồng.

Ánh mặt trời rơi dọc theo khe hở giữa những tán lá cây ngô đồng, những tia sáng nhỏ vụn lan tràn trên mái tóc và y phục Thẩm Thanh Thu, khiến cả người nàng bừng sáng.

Dọc theo đường đi văng vẳng tiếng chim hót, mọi thứ thật yên tĩnh và tốt đẹp, làm người đều quên mất thân mình đang ở trong luyện ngục.

"Chị trước kia chưa từng lái xe điện phải không?" Tiêu Mộ Vũ trên mặt treo cười, không nhịn không được mở miệng nói.

Thẩm Thanh Thu nghiêng đầu, sau đó xe lại giật vài cái, nàng chạy nhanh mắt nhìn phía trước, nghiêm mặt đáp: "Sao lại chưa từng, chị đây không phải đang lái rất khá sao."

Phía sau truyền đến Tiêu Mộ Vũ thấp thấp tiếng cười, còn có trong xoang mũi phát ra một tiếng ừm, "Lái rất khá, nhanh như vậy liền nắm giữ."

Thẩm Thanh Thu đột nhiên không nghĩ tranh luận, chỉ là cười nói: "Vậy em ngồi ổn chút, chị muốn gia tốc."

Sau khi đoạt lấy xe điện của người môi giới, Thẩm Thanh Thu một hơi mang theo Tiêu Mộ Vũ chạy tới công quán Lạc Nhật, đứng ở cửa tiểu khu, nàng lấy điện thoại gọi cho Trác Minh Hàng.

"Chúng tôi đã tới rồi, anh qua nhanh lên, nếu muộn thì xe điện cũng không còn." Dứt khoát lưu loát mà treo điện thoại, Thẩm Thanh Thu liền đứng ở cửa tiểu khu, hai chân giao điệp, thần sắc lười biếng thanh thản.

Tiêu Mộ Vũ liếc nàng một cái, lúc này Thẩm Thanh Thu giống như con mèo lười biếng, thoạt nhìn không có sức sống, lại lộ ra cổ phong tình khó có thể miêu tả, nữ nhân thân cao chân dài đứng ở kia tựa như người mẫu.

Trác Minh Hàng tới thực mau, từ taxi chạy vội xuống, hắn vẻ mặt uể oải bất đắc dĩ.

"Vào đi." Sau khi quẹt thẻ vào cổng tiểu khu, Trác Minh Hàng còn đang đau túi tiền mình, một cuốc xe liền tiêu tốn 60 đồng vàng, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng khiến người không giàu có như hắn càng thêm sa sút.

"Hoàn cảnh thật sự không tồi, chính là nghe nói rất quỷ dị. Nếu không phải nó thật sự ảnh hưởng tới phó bản, đây tuyệt đối là một món hời." Trác Minh Hàng vừa nói vừa dẫn các nàng đến toà nhà số bốn, vào thang máy ấn tầng 18.

"Căn hộ này mang số 1804, thay đổi nhiều người thuê rồi, nghe nói buổi tối luôn tự sáng đèn, đồ vật trong tủ lạnh cũng vô duyên vô cớ biến mất. Đêm khuya còn có thể nghe được có người đi tới đi lui, nơi này người bản xứ căn bản không dám ở, phía trước cũng có vài người chơi đến nếm thử.... Cũng thật kỳ quái, người chơi ở tại phòng này, sau khi vào phó bản liền chưa từng trở về." Nói đến đây Trác Minh Hàng có chút do dự, "Tôi chỉ mang các cô đi nhìn thử, nơi này vốn dĩ liền tà môn, không cần vì tiết kiệm chút tiền mà đi mạo hiểm, không đáng giá, tôi lại giúp các cô tìm căn hộ khác tốt chút."

Tiêu Mộ Vũ nghe vậy liếc đối phương một cái, không nói gì, ngược lại Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm hắn, sau đó cười nhạo một tiếng.

"Tôi không phải hù dọa cô, ở chỗ này chuyện gì đều có khả năng." Mở cửa, trong phòng bố trí sạch sẽ ngăn nắp, ánh mặt trời dọc theo ban công chiếu vào nhà, cấp phòng ốc đánh một tầng quang sắc tự nhiên. Hai phòng ở trang hoàng ngắn gọn hào phóng, bố cục cũng thực đẹp mắt.

Tiêu Mộ Vũ đi vào hai căn phòng xem một chút, cảm giác thực quen thuộc, không thể không nói nàng vừa nhìn liền cảm thấy rất thoải mái, như người về chốn cũ.

Thẩm Thanh Thu cũng khắp nơi chuyển động, sau khi xem xong nàng lại nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ, đôi mắt xoay chuyển nâng nâng cằm.

Tiêu Mộ Vũ rũ mắt, đối Trác Minh Hàng nói: "Nhà bỏ trống lâu chưa?"

Trác Minh Hàng sửng sốt: "À, chưa tới nửa năm. Chủ nhà gần nhất mới cho người quét tước qua, nhờ chúng tôi tìm người thuê."

"Vậy anh nhắn lại chủ nhà, qua vài ngày, căn hộ này chúng tôi liền thuê."

Trác Minh Hàng nghe được sửng sốt: "Cô xác định sao? Căn hộ này không may mắn, thậm chí người chơi cũng luôn xảy ra chuyện, chúng ta tốt xấu từ một chỗ tới, tôi kiến nghị các cô...."

"Loại căn hộ này giao cho bên anh làm môi giới, nếu thành công tiền hoa hồng không thấp đi?" Tiêu Mộ Vũ đột nhiên xoay đề tài, hỏi.

Trác Minh Hàng gật gật đầu: "Ừm, chúng tôi được chủ nhà gửi ba phần hoa hồng, bên các cô tôi cũng sẽ được một phần."

"Chúng tôi đây muốn, thuận tiện giúp anh thêm một chút công trạng. Nếu lương tâm anh bất an, vậy một phần phí môi giới bên tôi, anh có thể bỏ." Thẩm Thanh Thu liếc mắt nhìn hắn, ngữ khí tuy rằng hài hước, chính là cặp con ngươi màu xám lại rõ ràng nói cho hắn, nàng là nghiêm túc.

Ngày đầu tiên đi làm liền ký được một hợp đồng không có khả năng nhất, Trác Minh Hàng cả người đều ngốc, này cũng quá may mắn.

"Vậy, vậy các cô chính mình nhiều cẩn thận, nếu thực sự có vật bẩn, các cô tại phó bản cũng thấy không ít, tốt nhất trước tiên xử lý, đừng chờ đến tiến phó bản......" Hắn cũng không phải rất rõ ràng nơi này rốt cuộc có cái gì, chỉ có thể nói thêm để nhắc nhở các nàng.

"Này, anh tên Trác Minh Hàng đúng không." Thẩm Thanh Thu đột nhiên hỏi một câu.

"Ừ, ừ, đúng vậy, làm sao vậy?"

"Không có gì, buổi chiều nhớ rõ đúng giờ, chúng ta ký hợp đồng."

"Nhất định." Trác Minh Hàng thần sắc phức tạp.

Sau khi hắn rời đi, Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, cong môi nói: "Như thế nào nhanh như vậy liền định, hắn nói có vẻ là sự thật, em không lo lắng sao?"

Tiêu Mộ Vũ vẻ mặt bình tĩnh mà liếc nàng, nhàn nhạt nói: "Chị nhìn không thấy vẻ mặt chính mình, không biết biểu hiện vừa rồi của mình thế nào ư? Đi xem năm căn nhà, em lần đầu nhìn thấy trên mặt chị hài lòng như vậy."

Thẩm Thanh Thu buồn cười, cười đến phá lệ điềm mỹ: "Nhưng nếu em không đồng ý, chị cũng liền bỏ."

Tiêu Mộ Vũ dường như không có việc gì nói: "Vì cái gì không đồng ý, nó tiện nghi, 6400 đồng một tháng, so với chị tiêu một tháng 18000 đồng, có lời nhiều."

Thẩm Thanh Thu không vạch trần nàng, trong lòng đinh ninh bởi vì mình thích cho nên Tiêu Mộ Vũ mới thuê.

"Bất quá Trác Minh Hàng thoạt nhìn không phải kẻ gian dối thủ đoạn, từ lập trường của hắn, kỳ thật không cần thiết khuyên chúng ta. Nếu hắn đã mở miệng, thuyết minh nhân phẩm không tồi, những lời kia đích xác cần suy xét, em không sợ sao?" Thẩm Thanh Thu đối căn hộ này thực vừa lòng, nhưng nàng cũng không tự tin mù quáng, xảy ra chuyện khác thường tất có quỷ vật, loại lời đồn này khẳng định không phải vô căn cứ.

"Sợ cái gì? Tuy rằng thế giới này đều là phó bản thần quái, nhưng em cũng không cảm thấy sự thắng bại của một trò chơi sẽ quyết định bởi phong thủy căn nhà. Có lẽ những người kia không qua được ải, một phần liên quan đến căn nhà, nhưng chỉ có thể thuyết minh trong nhà có thứ gì ảnh hưởng đến phó bản."

"Một đồ vật tại khu vực nghỉ ngơi của Thiên Võng lại có thể ảnh hưởng đến kết quả phó bản, em nghĩ nó rất thú vị đấy. Loại đồ vật này, hoặc là hệ thống xem nhẹ nó, hoặc là hệ thống cho phép nó tồn tại. Cái trước thuyết minh thứ này thần kỳ, cái sau thuyết minh nó mang ý nghĩa đặc thù. Vô luận là cái nào em đều cảm thấy, có thể mạo hiểm tìm tòi nghiên cứu một phen."

Tiêu Mộ Vũ ý nghĩ thực rõ ràng, nên suy xét đều suy xét tới rồi, cũng rõ ràng nói cho Thẩm Thanh Thu, nàng đích xác không sợ.

"Mặt khác, nếu chỉ là tác dụng tâm lý, nghe nhầm đồn bậy, làm rớt giá tiền thuê nhà như vậy, cớ sao không thuê. Đến nỗi sợ, có chị ở đây, em sợ cái gì."

Nguyên bản Thẩm Thanh Thu nghe Tiêu Mộ Vũ kín đáo kỹ càng tỉ mỉ suy luận, cảm thấy nàng ấy chọn căn nhà này thật không phải vì mình, đang có chút buồn, nhưng nghe đến một câu cuối cùng lại mạc danh cảm thấy vui vẻ.

Bất quá nàng không thể không bội phục, liền một chuyện như vậy, Tiêu Mộ Vũ cư nhiên có thể suy nghĩ thấu đáo, "Đầu óc của em, rốt cuộc là được rèn luyện như thế nào?"

Tiêu Mộ Vũ liếc nàng: "Chị đang khen em sao?"

Thẩm Thanh Thu bật cười, nàng xoay người đi lùi lại, mặt hướng tới Tiêu Mộ Vũ: "Đương nhiên là đang khen em, trước đây chị vẫn tự nhận mình là người thông minh, nhưng ở cùng em, chị chính là người thường."

Tiêu Mộ Vũ nhún vai: "Phải không? Người thường Thẩm tiểu thư, chị đối căn hộ này có hứng thú, chẳng lẽ bởi vì nó phù hợp cá tính của chị?"

Thẩm Thanh Thu chớp chớp mắt: "Chị thừa nhận, không phải. Chỉ là trực giác báo cho chị, nơi này rất thú vị."

Nàng nói xong sóng vai cùng Tiêu Mộ Vũ đi tới, "Em có biết hay không, chị phát hiện cảm giác mình dành cho em đã không dừng lại ở mức thưởng thức. Còn nhớ rõ chị từng nói sao, tại thế giới này con người sẽ đi theo hai hướng cực đoan, ở phó bản giãy giụa cầu sinh, thống khổ bất kham, trở lại Thiên Võng sống mơ mơ màng màng, đắm chìm tình yêu. Chị lý giải bọn họ, nhưng sẽ không giống bọn họ ở nơi này nói chuyện yêu đương, chỉ là chị đột nhiên cảm thấy, việc gì cũng có ngoại lệ."

Tiêu Mộ Vũ sửng sốt, ngay khi phản ứng kịp, sắc mặt nàng trở nên lạnh nhạt: "Chị muốn nói cái gì?"

"Nếu là em, chị thật không ngại hoang đường một phen." Đôi mắt màu xám của Thẩm Thanh Thu chuyên chú nhìn Tiêu Mộ Vũ, cuối cùng rơi vào trong ánh mắt đối phương.

Trên gương mặt minh diễm động lòng người của nàng là biểu tình nghiêm túc, ý cười nhu hòa: "Lúc đó chỉ là trêu em, nhưng hiện tại, Mộ Vũ, chị cảm thấy nếu là em, vậy không nên dùng từ hoang đường để hình dung, kia hẳn là một loại hưởng thụ."

"Có gì khác nhau sao?" Tiêu Mộ Vũ không nhìn nàng, quay đầu đi cách xa nàng chút, khí tràng lạnh lùng, nện bước cũng dứt khoát.

Thẩm Thanh Thu nhận thấy được nàng biến hóa, cũng không lập tức nói chuyện, đi theo qua vài bước mới nghiêm mặt nói: "Đối chị mà nói khác nhau rất lớn."

"Em sinh khí sao?" Nàng truy vấn một câu.

Tiêu Mộ Vũ nhíu mày: "Không có, nhưng Thanh Thu, em đối với chị....."

Thẩm Thanh Thu cong môi nở nụ cười, giơ tay ngăn cản nàng tiếp tục nói: "Được rồi, chị đã biết, em hiện tại đối chị không có hứng thú. Chị nói ra không phải muốn em đáp lại cái gì, giữa người trưởng thành với nhau, trừ bỏ chút hormone, lý trí cùng lợi ích có đôi khi càng quan trọng. Chị chính là muốn hỏi một chút, trong đầu óc thông minh bình tĩnh đến không giống người thường của em, có phải hay không đến một ngày nào đó, em sẽ cất chứa một người không thể nào bình thường như chị?"

Tiêu Mộ Vũ ngừng lại, nàng xoay người nhìn Thẩm Thanh Thu, liền như vậy nhìn chằm chằm nữ nhân từ ngày đầu tiên đã cường thế xông vào quỹ đạo sinh mệnh của mình, cười khổ một tiếng: "Có lẽ sẽ có, nhưng chừng nào thì chị mới chân chính đặt em ở trong tim, mà không phải trong đầu chị?"

Ý cười trên mặt Thẩm Thanh Thu hoàn toàn biến mất, nàng luôn cảm thấy nữ nhân thông minh quá mức này lời nói có ẩn ý, thậm chí trực tiếp chạm vào đồ vật bị che giấu dưới đáy lòng của nàng.

Nhưng Thẩm Thanh Thu chưa kịp hỏi cũng chưa kịp nghĩ lại, liền bị một tiếng nói kinh hỉ đánh gãy bầu không khí ái muội.

"Thẩm tiểu thư, Tiêu tiểu thư!"

Hai người đồng thời quay đầu, liền thấy được một cô gái mặc áo sơ mi trắng quần jean, trên gương mặt thanh tú giờ phút này không che giấu được kinh ngạc cùng vui mừng, thẳng tắp nhìn chằm chằm các nàng.

Thấy được đối phương, Tiêu Mộ Vũ thần sắc ôn hòa một chút: "Tô Cẩn."

Cô gái kia không phải người khác, chính là Tô Cẩn, đồng đội mà Tiêu Mộ Vũ gặp được ở phó bản thứ hai 《 Dãy số đèn kéo quân 》.

Lần đó Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu để lại ấn tượng rất sâu sắc, đồng dạng, trong lòng hai người cũng rất có hảo cảm đối với Tô Cẩn, xem như đồng đội chân chính lẫn nhau giúp đỡ cùng vượt ải.

Tô Cẩn thực hiển nhiên không nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp được Thẩm Thanh Thu các nàng, bước nhanh đi tới, trong mắt đều là vui sướng.

"Các cô, các cô như thế nào tới đây?"

"À, vừa mới kết thúc phó bản thứ ba, chúng tôi có hai mươi ngày nghỉ, cho nên muốn đổi chỗ ở, lại đây thuê nhà." Tiêu Mộ Vũ đúng sự thật nói.

"Thuê nhà?" Tô Cẩn sắc mặt khẽ biến, "Các cô vừa đến xem căn nhà kia sao? Căn hộ tại tầng 18 của tòa nhà số bốn?"

Thẩm Thanh Thu hơi hơi mỉm cười: "Xem ra, hung danh truyền đi xa."

Tô Cẩn còn muốn nói cái gì, Tiêu Mộ Vũ đánh gãy lời cô, "Nếu gặp, chúng ta liền tụ họp, thuận tiện tán gẫu một chút."

Tô Cẩn có chút mê hoặc, nhưng trong lòng lại an tâm, Tiêu Mộ Vũ thông minh như vậy hẳn là biết căn hộ kia không thích hợp.

"Chuyện là, tôi hiện tại cùng với Tả Điềm Điềm, Trần Giai Kiệt ở chung một chỗ, chúng tôi mới từ phó bản ra tới. Nhìn thấy các cô, bọn họ khẳng định thực vui vẻ." Tô Cẩn đã khôi phục bình tĩnh, có thể nhìn ra tới, cô thực vui vẻ.

"Các bạn tổ đội?" Thẩm Thanh Thu trong lòng đã sớm tính toán, những lời này cũng không phải câu nghi vấn.

"Vẫn chưa, chúng tôi ước định nếu có thể sống sót ra phó bản, liền suy xét tổ đội."

Thẩm Thanh Thu mỉm cười, kia hẳn là chuẩn bị tốt tổ đội. Nàng nhìn Tiêu Mộ Vũ, đối phương đồng dạng đang nhìn nàng, vẫn là trước sau lòng dạ biết rõ.

Từ lúc Tiêu Mộ Vũ nghe nhắc tới công quán Lạc Nhật liền bắt đầu trầm tư, Thẩm Thanh Thu liền hiểu, nàng ấy có dự tính mới.

------------------------------

*Tác giả có lời muốn nói:

Cho nên, các tiểu khả ái của tôi, biết câu Đội trưởng Tiêu nói: "Chừng nào chị mới đặt em trong tim, mà không phải trong đầu chị" là có ý gì không?

Tiêu: Không có hứng thú.

Bang!

Tiêu: Không hứng thú

Bang, bang!

Tiêu:...... Ta rất có hứng thú