Không chỉ có Tiểu Kiều, người xung quanh đều sửng sốt, đặc biệt là Thẩm Thanh Thu lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ nhẹ rũ con ngươi, một lát nàng ngẩng đầu, thần sắc thực bình tĩnh mà nói tiếp.
"Ba của ta không phải người tốt, càng không phải người cha, người chồng tốt. Hắn mê cờ bạc rốt cuộc vô tâm công tác, tiền mẹ ta kiếm được cũng đều bị hắn cướp đi. Hắn một khi thua liền uống rượu, về nhà sẽ đánh mẹ con ta."
"Mẹ ta đặc biệt hận hắn, cũng hận luôn ta. Rốt cuộc, năm ta mười tuổi, hắn thiếu nợ cờ bạc cùng đường, đi giết người cướp của bị phán tử hình. Mẹ ta giải thoát rồi, bà không thích ta, nhưng cũng không vứt bỏ ta. Về sau mẹ ta thích một người, người đó bởi vì phát hiện ta tồn tại, cho nên không chấp nhận mẹ ta, dẫn đến chia tay. Cuối cùng mẹ ta gả cho một nam nhân khác, cũng chính là cha dượng của ta."
"Nam nhân này đối tốt với mẹ con ta không bao lâu, liền giở trò đánh mắng, cũng là kẻ nghiện rượu. Mẹ đem hết thảy đổ lên đầu ta, rồi lại luyến tiếc rời đi hắn. Cha dượng hoàn toàn không thích ta, mẹ vì lấy lòng hắn cũng bắt đầu uống rượu, sau đó đồng dạng chán ghét ta."
Tiêu Mộ Vũ ngữ khí bình đạm không gợn sóng, cảm xúc cũng chưa biến hóa, nhắc đến những chuyện này phảng phất đang kể chuyện của người khác, nhưng Thẩm Thanh Thu nghe được biểu tình càng thêm khó coi, trong mắt thần sắc đã là sóng to gió lớn.
"Kỳ thật cũng không có gì, mẹ vẫn nuôi ta ăn học đến cao trung. Chỉ là ta dần dần trưởng thành, liền có người kiềm chế không được."
Ở đây đều là người trưởng thành, tuy rằng không trải qua lại nghe đến quá nhiều, Thẩm Thanh Thu từ lúc nghe nàng có cha dượng, một trái tim bắt đầu treo lên, nghe đến đây tức khắc cảm thấy máu dồn lên não, cả người lạnh giận, loại phẫn nộ này không phù hợp với tính cách của nàng, lập tức nàng nhấp môi, tay trái siết chặt.
Khi nàng nhìn đến vẻ mặt đạm nhạt của Tiêu Mộ Vũ, phẫn nộ trong lòng lại biến thành vô tận đau, quấn lấy trái tim nàng, khiến hô hấp của nàng đều nghẹn.
"Lại nói tiếp giống như chuyện xưa khuôn sáo cũ, cha dượng cảm thấy chi phí cho ta ăn học không ít, dù sao ta cũng phải trả lại chút gì. Hắn không hề che giấu ý tưởng này trước mặt mẹ ta, mẹ ta lại nghĩ rằng ta câu dẫn hắn."
"Có bệnh đi? Trên đời làm sao sẽ có người mẹ như vậy?" Hoàng Tuấn Phong nghe đến đây thật sự nhịn không được mắng ra tới, càng cảm thấy thái quá.
Tiêu Mộ Vũ chỉ nhìn hắn một cái, tiếp tục nói: "Bọn họ cãi nhau càng ngày càng hung, có đôi khi mẹ ta cùng hắn động thủ, cơ bản đều là đơn phương bị đánh. Có một ngày, cha dượng uống rất nhiều rượu, lại bị người khác đánh, vừa lúc ta ở ký túc xá trở về nhà lấy chút đồ, gặp phải hắn."
Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn nhìn Tiểu Mân, câu chuyện này chỉ là kể riêng cho cô bé. Tiểu Mân kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng, biểu tình tràn đầy mờ mịt khó hiểu, mơ hồ còn lộ ra tia thương hại, làm Tiêu Mộ Vũ có chút buồn cười.
Nói tới đây, Tiêu Mộ Vũ chính mình cũng lung lay, cho nên Thẩm Thanh Thu tinh tường nghe được trong lời nàng có một tia biến hóa.
Thẩm Thanh thu khẩn trương lên, nàng thậm chí có thể tưởng tượng đến tình cảnh lúc đó.
"Hắn muốn đối ta làm chút gì, nhưng mẹ ta cũng ở nhà, hai người vung tay đánh nhau, cuối cùng hắn sờ đến dao gọt hoa quả, giết mẹ ta." Tiêu Mộ Vũ lúc này mới như nói chuyện chính mình, tuy rằng tiếng nói vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại có chút trống rỗng. Kỳ thật trong nháy mắt kia nàng còn có một loại ảo giác, mẹ nàng là muốn bảo hộ nàng, nhưng ánh mắt ghét bỏ của bà nhìn sang khiến trái tim nàng hoàn toàn chết lặng.
Đem cảm xúc của mình triệt tiêu đi, Tiêu Mộ Vũ bình tĩnh nhìn Tiểu Mân, cười khổ nói: "Nhưng hắn cũng đã chết, mà ta ở bệnh viện hơn mười ngày, xuất viện cũng liền hoàn toàn thoát khỏi bọn họ."
Nàng nói xong, sắc mặt ba người Hoàng Tuấn Phong từ phẫn nộ, không đành lòng biến thành kinh hãi, đều nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ. Mà trong mắt Thẩm Thanh Thu lại không hòa tan được đau lòng cùng phẫn nộ.
"Ngươi giết hắn?" Tiểu Mân biểu tình trở nên thập phần sung sướng, thậm chí có chút điên cuồng.
"Đúng vậy, dao gọt hoa quả kia là ta mua, đặt ở giỏ trái cây trên bàn hơn sáu tháng, rốt cuộc nó cũng phát huy công dụng." Lời này của nàng cực kỳ lớn mật, cả người phảng phất chìm trong một tầng sương đen, làm người cảm thấy âm trầm đáng sợ, cùng dáng vẻ đạm mạc thanh nhã trước đó hoàn toàn không hợp.
"Có vài người không xứng đáng là trưởng bối, cha dượng ta, còn có tám nam nhân kia. Luôn có thời điểm chúng ta cầu cứu không ai nghe, chỉ có thể dựa vào chính mình. Ta hiểu cảm giác các ngươi, ta cũng biết các ngươi hận, cho nên các ngươi không phải trẻ hư, Khúc Mộc Hề cũng không phải người xấu. Nhưng là, biến thành như vậy ngươi thật sự nguyện ý sao? Tại một nơi quỷ quái không ngừng sống trong ký ức, giao tiếp cùng ác quỷ. Ta biết ngươi rất thích Khúc tỷ tỷ, cô ấy chính là người ôn nhu thiện lương nhất trên đời. Nhưng hiện tại cô ấy đứng bên cạnh ngươi như rối gỗ, làm chuyện lúc còn sống cô ấy tuyệt đối không muốn làm, ngươi nhẫn tâm sao?"
Hưng phấn trên mặt Tiểu Mân lập tức tan đi, cô bé quay đầu nhìn Khúc Mộc Hề, biểu tình chinh lăng, đến cuối cùng bật khóc ra tới.
"Ta không phải cố ý, ta chỉ là muốn bảo hộ Khúc tỷ tỷ. Đám nam nhân kia chết cũng không chịu buông tha chúng ta, ta biết bọn họ âm hồn không tan, ta chỉ có thể không ngừng biến cường đại, mới có thể đối phó bọn họ." Tiểu Mân biểu tình có chút thống khổ.
"Búp bê của ngươi đã giải quyết đám biến thái kia, chúng ta sẽ đem những khối thi thể còn sót lại đi thiêu đốt, các ngươi liền không cần lo lắng." Chương Dương Phong vội mở miệng nói.
Tiểu Mân lắc lắc đầu: "Không đủ, oán khí quá nặng, ta hận chính là đám người kia, giải quyết bọn họ oán khí vốn dĩ nên tan. Nhưng trên thực tế, oán hận không tiêu, Khúc tỷ tỷ cũng không thể khôi phục thần trí rời đi."
"Mấy đứa Tiểu Nguyệt vẫn còn oán hận, ta lại hỏi không ra."
Tin tức này khiến năm người tâm tình một lần nữa trầm xuống.
Tiểu Mân nói xong nhìn Tiêu Mộ Vũ: "Ta tạm thời không giết các ngươi, nhưng hóa giải không được oán khí, tiếp theo các ngươi một người đều không thể chạy thoát." Dứt lời, Tiểu Mân cùng với tám người giống như một trận gió tiêu tán vô ảnh.
Cả nhóm ngơ ngác nhìn hồi lâu, trải qua cảm giác sống sót sau tai nạn, từng người đều hít một hơi thật sâu.
Một lúc sau, Dương Nhụy, Hoàng Tuấn Phong cùng Chương Dương Phong lấy lại tinh thần, thật cẩn thận mà nhìn Tiêu Mộ Vũ, biểu tình thập phần phức tạp, kinh ngạc, thấp thỏm, thương hại cái gì đều có.
Tiêu Mộ Vũ biết bọn họ suy nghĩ cái gì, nàng cũng không nhìn bọn họ, cũng không nhìn Thẩm Thanh Thu, cúi đầu đi phía trước, thời gian còn lại không nhiều lắm.
Mới vừa nhấc chân, Thẩm Thanh Thu liền vươn tay trái đỡ nàng, hai người dần đi xa, còn lại ba người Dương Nhụy lẫn nhau nhìn thoáng qua, cũng chuẩn bị rời đi.
"Em lần đó ở phó bản thứ hai gặp ảo cảnh, chính là bọn họ sao?" Thẩm Thanh Thu bất thình lình hỏi, làm Tiêu Mộ Vũ ngây ngẩn cả người, tâm tình của nàng cũng không hề bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.
Ý thức được Thẩm Thanh Thu hỏi cái gì, nàng cúi đầu cười: "Vì sao chị nghĩ rằng em thấy bọn họ, bọn họ đối em có ảnh hưởng gì đâu?"
Thẩm Thanh Thu không có theo sát hỏi, ôn thanh nói: "Chị nhớ tới dáng vẻ em khi đó, thật khó tưởng tượng loại ảo cảnh gì có thể khiến em chìm vào. Còn có tại phó bản thứ nhất em cùng bà lão đối thoại, chị cảm thấy không khác biệt với tình cảnh hôm nay."
Tiêu Mộ Vũ không đáp, Thẩm Thanh Thu đỡ tay nàng xuống, cầm cổ tay của nàng: "Cho nên những lời vừa rồi cũng không hoàn toàn là sự thật đi, bất quá chị không hiếu kỳ, vô luận thế nào, chị đều tin tưởng em không sai, cũng thật đáng tiếc vì em tao ngộ những chuyện đó."
Tiêu Mộ Vũ ngừng lại, quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, "Tiếc nuối? Chị thương hại em sao? Còn tin rằng em không sai? Chị có biết hay không, em hiểu rất rõ thói quen cãi nhau giữa bọn họ, hiểu rõ tính cách cha dượng, cho nên chuyện ngày đó đã được em diễn luyện vô số lần. Chị có biết hay không, cha dượng và mẹ em chết đi, em chỉ bị kêu đi lấy lời khai, không hề bị khởi tố, những người khác đều tin rằng em giết cha dượng chỉ là tự vệ, bởi vì cha dượng giết mẹ em, ý đồ cưỡng gian em."
Nàng liền như vậy nhìn Thẩm Thanh Thu, ngữ tốc lược mau, mang theo lạnh lẽo cùng trào phúng, liên châu mang pháo mà kể ra tất cả.
Thẩm Thanh Thu không nói gì, con ngươi không hề chớp nhìn chằm chằm nàng, chờ nàng nói xong, thậm chí mang theo vài phần ôn nhu.
"Thương hại? Em cảm thấy chị sẽ thương hại người khác sao? Việc bi thảm trên đời rất nhiều, thương hại có ý nghĩa gì. Chị chỉ là đau lòng em, chị đã từng nói với em, chị không phải người tốt, nhưng Mộ Vũ, em không phải người xấu. Vô luận em phủ nhận cùng ngụy trang thế nào đều không thay đổi được sự thật này. Chị tin em, chính là tin vào phán đoán của mình đối với em. Những chuyện đó đã qua, bà lão cùng Tiểu Mân đều biết buông xuống, em cũng nên buông xuống."
Nói xong nàng dắt tay Tiêu Mộ Vũ, cười cười: "Đi thôi, chúng ta còn có việc phải làm, thương thế của em không thể kéo dài."
Tiêu Mộ Vũ bị nàng nắm tay chậm rãi đi phía trước, biểu tình vẫn có chút chinh lăng, sau đó nàng lại lộ ra tia ảo não. Có phải đầu óc của nàng không thanh tỉnh? Làm sao đột nhiên kể những chuyện này với Thẩm Thanh Thu? Nhưng nói cũng đã nói rồi, nàng nhịn không được nhìn đối phương, loại cảm giác này...... So nàng đoán trước tốt hơn rất nhiều.
Trở lại cô nhi viện, tại nhà ăn đoàn người lần nữa gặp Khúc Mộc Hề cùng tám đứa trẻ, bọn họ ngồi ở bên trong, nhất cử nhất động đều sống sờ sờ, hoàn toàn nhìn không ra tới bọn họ đã hóa thành xương khô.
Tiêu Mộ Vũ các nàng ý thức được, bọn họ ở chỗ này giống như có hai loại hình thái, trong sinh hoạt bình thường bọn họ sẽ sắm vai con người, mê hoặc người chơi, dưới tình huống đặc biệt bọn họ sẽ bại lộ chính mình nguyên bản trạng thái.
"Hiện tại chỉ có Tiểu Mân là thanh tỉnh, điều này ý nghĩa rằng tám người khác đều là ảo ảnh phải không? Lời nói cùng hành vi của những người kia còn có ý nghĩa sao?" Chương Dương Phong có chút lo lắng.
"Cũng không ảnh hưởng, bọn họ mỗi người chỉ là xem nhẹ chính mình đã chết, cũng không phải con rối. Tôi nhớ rõ Khúc Mộc Hề nói qua một câu, chờ bọn trẻ Tiểu Mân rời đi, cô ấy cũng muốn đi. Tôi hiện tại hồi tưởng, ngược lại cảm thấy Khúc Mộc Hề có một chút thức tỉnh rồi." Trí nhớ của Tiêu Mộ Vũ tốt cực kỳ, loại thời điểm này, nàng cũng có thể đem Khúc Mộc Hề thuận miệng nói một câu điều ra tới.
"Ý của Tiêu tiểu thư là, Khúc Mộc Hề nói chờ Tiểu Mân rời đi, cũng không phải rời cô nhi viện Nhân Ái sang viện phúc lợi khác, mà là buông oán hận an giấc ngàn thu, phải không?" Dương Nhụy phản ứng kịp, liền tiếp lời.
"Tiểu Mân nói qua, oán khí của bọn trẻ không chỉ đối hung thủ, mà còn đối người nào đó trong cô nhi viện này, Khúc Mộc Hề không có khả năng, dư lại chính là Lão Tang, hoặc giữa bọn trẻ lẫn nhau có gút mắc."
Đầu óc Tiêu Mộ Vũ luôn rõ ràng, phảng phất không chuyện gì có thể mê hoặc nàng.
"Liên quan đến Tiểu Thu sao?" Dương Nhụy cùng Chương Dương Phong từng nghe qua Tiêu Mộ Vũ nói chuyện với Tiểu Thu, nếu giữa bọn trẻ có gút mắc, dấu hiệu duy nhất chính là ở Tiểu Thu.
"Tôi còn không xác định, nhưng nếu đây là phân đoạn quan trọng nhất trò chơi, khẳng định không thể trống rỗng toát ra tới, Tiểu Thu hẳn là mấu chốt, bằng không quyển sách <Cuộc phiêu lưu của chú bé người gỗ> hoàn toàn không ý nghĩa."
Ba người Chương Dương Phong bừng tỉnh đại ngộ, Hoàng Tuấn Phong bội phục sát đất nhìn Tiêu Mộ Vũ: "Tiêu tiểu thư đầu óc thật sự quá linh, đang bị thương vẫn dùng tốt như vậy. Cho dù chúng ta đều là người trong cuộc, chỉ có cô nhìn thấu đại cục, thật giống như cô đã biết rõ kịch bản, từng câu nói ra đều chuẩn xác."
Hoàng Tuấn Phong không phải có ý tứ khác, chỉ đơn thuần biểu đạt ngưỡng mộ đối với IQ của Tiêu Mộ Vũ, nhưng Tiêu Mộ Vũ nghe được sửng sốt, theo sau nàng nhàn nhạt nói: "Quá khoa trương, tôi chẳng qua suy luận tương đối nhiều."
Ngay khi năm người đi vào, Tiểu Mân trước hết ngẩng đầu nhìn bọn họ, sau đó chính là Khúc Mộc Hề.
Khúc Mộc Hề vẫn là như vậy, mang theo nhợt nhạt ý cười giống như minh nguyệt, nhu hòa tinh xảo, mà trái tim cô cũng so người khác càng mềm mại.
Đối với Khúc Mộc Hề, đoàn người cảm giác đều có chút phức tạp. Cô ấy thiện lương như vậy vốn dĩ nên có được nhân sinh tốt đẹp, không nên bị hủy hoại ở cô nhi viện này.
"Các vị đều đến, vừa rồi tôi còn hỏi Lão Tang các vị đi đâu, cùng nhau ăn cơm thôi." Khúc Mộc Hề tiếp đón năm người ngồi xuống.
Chuyện tới hiện giờ, Tiêu Mộ Vũ cũng không cách nào động đũa, chỉ là an tĩnh nhìn bọn trẻ. Khúc Mộc Hề mang theo tám hài tử, mỗi ngày hoạt động đều thực cố định, cơm nước xong như cũ ở gian phòng kia đọc sách.
Tấm kính thủy tinh bị Thẩm Thanh Thu đánh nát đã được sửa chữa như lúc ban đầu, liên quan ảnh chụp đều còn nguyên vẹn. Cảm giác này giống như sau khi kết thúc mật thất trốn thoát, sở hữu đạo cụ đều được chữa trị, quy vị, chuẩn bị nghênh đón người chơi tiếp theo.
Năm người đương nhiên thấy được loại biến hóa này, trong lòng tức khắc một ngưng, địa phương quỷ quái này thật sự quá quỷ dị.
Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu lập tức đi tới trước mặt Tiểu Thu, cậu bé ngồi một mình, vẫn đang xem quyển sách kia. Lúc Tiêu Mộ Vũ đứng trước mặt nó, nó ngẩng đầu lên, liền như vậy nhìn nàng.
Tiêu Mộ Vũ chịu đựng phía sau lưng đau đớn, nghiêng người xuống cùng nó nhìn thẳng, chỉ chỉ Khúc Mộc Hề ở một bên đang lau mặt cho Tiểu Kiều: "Tiểu Thu thích Khúc tỷ tỷ không?"
Tiểu Thu chậm rãi quay đầu nhìn Khúc Mộc Hề thật lâu, cuối cùng mới xoay trở lại, gật gật đầu.
"Vậy Tiểu Kiều, Tiểu Mân cùng các bạn nhỏ, em có phải cũng rất thích hay không?" Tiếng nói của nàng ôn nhu kiên nhẫn, tiếp tục hỏi.
"Dạ." Ánh mắt Tiểu Thu đong đưa, tựa như ánh sáng trên mặt hồ vỡ vụn.
"Vậy Tiểu Thu nhất định sẽ không nói dối bọn họ, đúng chứ?" Tiêu Mộ Vũ thử thăm dò hỏi một câu, sắc mặt Tiểu Thu tức khắc thay đổi, loại phòng ngự khi bị chạm đến chỗ đau đều lộ ra tới.
Cậu bé trừng mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ, trong mắt hắc khí kích động, Thẩm Thanh Thu tiến lên nửa bước đề phòng, hai tròng mắt ám trầm vững vàng lấy ra quân đao, nhẹ nhàng bâng quơ mà xoay xuống đất.
"Nói dối cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là vì giấu giếm nói dối, không ngừng nói dối, người như vậy cũng không chỉ cái mũi bị biến dài." Thẩm Thanh Thu tiếng nói lạnh lẽo, đều mang theo sát khí, Tiểu Thu nhịn không được co rúm lại.
"Tiểu Thu, còn nhớ rõ chị nói sao? Nói dối sẽ bị trừng phạt, chị tin tưởng em đã vì thế mà trả giá đắt, cho nên không cần phạm thêm lỗi lầm nữa. Lời nói dối kia vẫn luôn đè nặng trong lòng em, một ngày em không nói ra, nó liền một ngày thêm trầm trọng, vĩnh viễn đều sẽ không biến mất. Em trả giá đắt cũng không thể triệt tiêu đi thống khổ, đúng hay không?"
Tiểu Thu biểu tình khổ sở, trong mắt lệ quang chớp động, cả người tựa như bị mây đen bao phủ, cuộn lại thân thể, quanh thân quỷ khí đều bắt đầu dao động, thực hiển nhiên cậu bé đã duy trì không được hình người của mình.
Năm người hai mặt nhìn nhau, những đứa trẻ khác cũng đều ngơ ngác nhìn chằm chằm Tiểu Thu, trong mắt ngăn không được lo lắng.
Tiểu Thu ngẩng đầu xin giúp đỡ nhìn Tiêu Mộ Vũ, thống khổ mà nức nở, sau một lúc lâu cậu bé gật gật đầu.
"Nói dối nếu không thương tổn người khác đó chính là thiện ý, nếu thương tổn người khác, cũng không nhất định là cố ý, nhưng vô luận thế nào, thương tổn nên xin lỗi. Vĩnh viễn giấu đi, người khác thống khổ không chiếm được xin lỗi, em sẽ vĩnh viễn áy náy, chỉ có nói sự thật ra mới khiến hai bên nhẹ lòng. Tựa như Pinocchio, hắn thành thật cũng không làm hắn tao ngộ vận rủi, đúng hay không?"
Tiểu Thu khóc nức nở, cuối cùng cậu bé nhìn Khúc Mộc Hề gào khóc: "Ngày đó Khúc tỷ tỷ vốn dĩ phải đi, nhưng em không muốn chị ấy rời đi. Lúc chị ấy ở đây mọi người đều thực vui vẻ, viện trưởng cũng sẽ không đánh em, nhốt em trong phòng tối. Cho nên ngày đó viện trưởng bảo em đưa cho Khúc tỷ tỷ một ly nước, nói chỉ cần em làm theo, về sau Khúc tỷ tỷ liền sẽ ở lại đây, em liền đáp ứng."
"Em chỉ đưa ly nước, không hề biết chuyện phát sinh sau đó. A! ...... A! Hắn gạt em, hắn gạt em, em lại lừa Khúc tỷ tỷ, nếu em sớm nói thật chị ấy liền sẽ không uống." Tiểu Thu hiển nhiên khó có thể tiếp thu chuyện này, tiểu hài tử thanh âm rõ ràng non nớt thiên chân, giờ phút này lại là tê tâm liệt phế.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau