Tiền duyên 5: Thẩm x Tiêu
Vốn dĩ trong lòng Tiêu Mộ Vũ vẫn còn lửa giận, nhưng nhìn thấy Thẩm Thanh Thu như thế, lửa giận trong lòng lại giống như bị người ta hắt nước dập lửa, chỉ còn lại làn khói xèo xèo bốc lên, quẩn quanh mấy cái rồi tan biến.
Hôm nay thực sự khiến Thẩm Thanh Thu quá sửng sốt cũng quá vui vẻ, vì cô ấy thật sự không ngờ Tiêu Mộ Vũ sẽ làm tới mức này vì bản thân, tối hôm nay Thẩm Thanh Thu lại hiểu thêm mức độ ngúng nguẩy của người tên Tiêu Mộ Vũ thêm một bước nữa.
Nhìn người này có vẻ không có quá nhiều cảm xúc, lạnh lùng với tất cả mọi thứ, trong trong đáy lòng lại mềm mại không để ai biết.

Thẩm Thanh Thu sẽ không nghĩ rằng Tiêu Mộ Vũ đặc biệt để ý tới mình nên mới tới tìm, nhưng theo một phương diện nào đó, điều này cũng chứng minh được lương thiện và ân cần trong lòng Tiêu Mộ Vũ.
Nhưng Tiêu Mộ Vũ không những tìm cô ấy, còn lựa chọn đưa cô ấy về nhà mình, điều này không thể giải thích được bằng lương thiện, mà là quý cô mong manh như bản thân nhìn có vẻ không được Tiêu Mộ Vũ quý mến, thực ra vẫn chiếm một vị trí trong lòng Tiêu Mộ Vũ.
Nhận thức này khiến cảm xúc vốn dĩ tệ hại tột đỉnh của Thẩm Thanh Thu lại tốt lên, lúc nhỏ cô ấy không hiểu tâm tư của Tiêu Mộ Vũ, lớn hơn một chút mới biết lúc đó chỉ có bản thân đơn phương tự nguyện, trong mắt Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ rất ghét người vừa lắm lời vừa yếu ớt như bản thân, thậm chí hiện tại Thẩm Thanh Thu cũng có chút không quen với dáng vẻ bản thân được dung túng.
Không thể không thừa nhận, Thẩm Thanh Thu lựa chọn khu 5 có một nguyên nhân rất lớn là chịu kích thích từ Tiêu Mộ Vũ.
Từ tận trong xương cốt, Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ đều kiêu ngạo như nhau, vì từ nhỏ đã thích Tiêu Mộ Vũ, chỉ biết ngốc nghếch đuổi theo sau lưng, nhưng hiện tại cho dù loại yêu thích ấy chưa hoàn toàn dập tắt, Thẩm Thanh Thu cũng không cho phép bản thân tiếp tục như thế.
Đồng thời cô ấy cũng muốn làm chuyện mình thích, không muốn bị người nhà sắp xếp từ đầu tới cuối, cũng muốn để Tiêu Mộ Vũ triệt để có cái nhìn khác với bản thân, cho nên cô ấy nhất định phải tới khu 5.
Trên đường về, cảm xúc của Thẩm Thanh Thu vô cùng phức tạp, ánh mắt cơ bản đều nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ trong trạng thái không tập trung.
Tiêu Mộ Vũ vốn im lặng không lên tiếng, lúc này phát hiện Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm bản thân rồi ngẩn người không nhịn được hỏi: "Chị nhìn tôi như thế làm gì?"
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu lay động, sau đó cười mỉa mai dựa vào ghế, lẩm nhẩm: "Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy ngưỡng mộ em."
Ấn đường Tiêu Mộ Vũ nhíu lại, cũng phì cười nhàn nhạt nói: "Ngưỡng mộ tôi, ngưỡng mộ tôi điều gì? Ngưỡng mộ tôi trước giờ không bị bố mẹ quản, có thể muốn sao được vậy à?"
Những lời này của Tiêu Mộ Vũ toát lên vẻ thờ ơ cùng xa cách, còn cả mấy phần trào phúng, Thẩm Thanh Thu nghe rất rõ ràng, không biết tại sao trong lòng cô ấy thấp thoáng bắt được thứ gì đó, mà lại trào lên cảm xúc đau đớn vì thứ này.
"Không, điều này tôi cũng chỉ ngưỡng mộ một chút, là con cái rất khó đưa ra yêu cầu với bố mẹ mình, cho dù họ thật sự làm sai, cũng có một số thứ em không thể thay đổi, biện hộ thay họ.


Họ thực sự yêu tôi, lo lắng cho tôi, chỉ là quá nặng nề, tôi có chút không chịu nổi.

Lúc này tôi sẽ ngưỡng mộ sự yên tâm của chú Tiêu và cô Lưu dành cho em, nhưng có lúc tôi cảm thấy họ không nên quá yên tâm về em." Nói tới đây âm thanh của Thẩm Thanh Thu vô thức nhỏ đi, có thể thấy rõ chút đau lòng bên trong..
Tiêu Mộ Vũ chỉ hờ hững chứ không ngốc, ngược lại cô đủ thông minh, cho nên dễ dàng bắt được cảm xúc của Thẩm Thanh Thu trong lời cô ấy.
Điều này khiến Tiêu Mộ Vũ có chút trống rỗng, cô không chịu yếu thế trước mặt Thẩm Thanh Thu, càng không muốn Thẩm Thanh Thu đồng cảm với bản thân, thế là ánh mắt quay sang càng thêm trầm tĩnh lạnh lùng, "Không có gì không nên, tôi cảm thấy rất tốt, hiện tại chuyện chị cần lo lắng chính là chuyện của bản thân chị."
Lời này của Tiêu Mộ Vũ không có bao nhiêu nhiệt độ, trái tim Thẩm Thanh Thu bức bối, nhưng chỉ có thể nhịn lại, đại khái cô ấy biết trong lòng Tiêu Mộ Vũ đang nghĩ gì.

Nói là lạnh nhạt, thực ra là một loại trạng thái bảo vệ, Tiêu Mộ Vũ quá thông minh trưởng thành sớm, cho nên bố mẹ quá yên tâm nên quên mất ở trước mặt bố mẹ, trẻ con cũng chỉ là trẻ con mà thôi.
Tiêu Mộ Vũ nói xong cũng không nói gì thêm, nhưng thỉnh thoáng ánh mắt lại nhìn sang bên Thẩm Thanh Thu, cô cũng không biết bản thân đang nhìn gì, chỉ là không khống chế được.
Về tới nhà, Tiêu Mộ Vũ vô cùng tự giác vào bếp, nhanh chóng pha một cốc nước mật ong đưa cho Thẩm Thanh Thu, "Cả người toàn mùi rượu, uống nhiều vào cho tỉnh."
Thẩm Thanh Thu nhận lấy cốc nước mật ong, nhàn nhạt nói câu cảm ơn, không có vẻ rực rỡ nhiệt tình như trước đó.

Tiêu Mộ Vũ vốn chuẩn bị quay người rời đi, nhưng ngừng lại nói tiếp: "Có lẽ chị cũng chưa ăn tối đúng không? Tôi đi làm mì Ý, chị muốn ăn sốt cà chua hay sốt tiêu?"
Thẩm Thanh Thu ngẩng mắt lên, nhìn Tiêu Mộ Vũ, nhớ tới đồ ăn Tiêu Mộ Vũ nấu, có chút không có tiền đồ lên tiếng: "Tôi muốn ăn sốt cà chua, tôi muốn sốt cà chua ngọt."
Tiêu Mộ Vũ lườm Thẩm Thanh Thu một cái, nhỏ tiếng ừ, sau đó quay người vào trong bếp.
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ bận rộn trong bếp, khóe môi không khống chế được cong lên, nhưng nhanh chóng bị cô ấy đè xuống.

Trong lòng Thẩm Thanh Thu có chút buồn bã, rõ ràng trên đường còn giận Tiêu Mộ Vũ, nhưng Tiêu Mộ Vũ mới cúi đầu nhận sai, cơn giận đã tan biến mất.
Ờ, còn là nhận sai mà ngoại trừ cô ấy thì chưa ai có thể nhìn ra, sâu kín tới mức Thẩm Thanh Thu tưởng rằng bản thân tưởng tượng.

Nhưng khi mì Ý sốt cà chua ngọt cùng trứng ốp màu vàng được đặt lên bàn ăn, Thẩm Thanh Thu triệt để hết giận, thử một miếng, thật sự là vị ngọt, cũng coi như có thể tha thứ cho Tiêu Mộ Vũ.
Bữa ăn này rất đơn giản, nhưng vị giác không hề qua loa, Thẩm Thanh Thu ăn rất vui vẻ, khi cô ấy chuẩn bị đi rửa bát, Tiêu Mộ Vũ cản lại, ánh mắt đánh giá trên dưới Thẩm Thanh Thu một lượt, đầu mũi khẽ động đậy, thốt lên một câu vô cùng sát thương, "Trên người chị toàn nồng mùi rượu, thay vì rửa bát thì chị nên rửa ráy chính mình đi."
Tuy khi tham gia huấn luyện, Thẩm Thanh Thu còn chật vật hơn lúc này, thường xuyên đổ mồ hôi đầy người, nhưng lúc này tuyệt đối cô ấy không cho phép bản thân bốc mùi trước mặt Tiêu Mộ Vũ, lập tức chuẩn bị đi tắm.
Tiêu Mộ Vũ mở tủ quần áo, chọn một bộ đồ ngủ mới mua, còn cả đồ lót dùng một lần đưa cho Thẩm Thanh Thu: "Đều là đồ sạch, chị mặc được.

Tủ để đồ bên trái trong phòng tắm có khăn lau, sữa tắm dầu gội chắc chị biết."
Loại đãi ngộ tốt đẹp này nằm ngoài dự đoán của Thẩm Thanh Thu, cô ấy cúi đầu nhìn quần áo trong tay, con ngươi như hồ ly chuyển động một cái, "Đồ lót này có lẽ mua theo kích cỡ của em, tôi mặc được không?"
Tiêu Mộ Vũ vô thức hướng ánh mắt lên ngực Thẩm Thanh Thu, đường cong cơ thể của Thẩm Thanh Thu rất được, nơi nên có thịt đều vừa vặn, đánh giá bằng mắt thường có lẽ lớn hơn một cỡ so với bản thân, nhưng cũng không khoa trương tới mức ấy.
Đợi tới khi lí trí phân tích kết thúc, Tiêu Mộ Vũ cũng ý thức được Thẩm Thanh Thu cố ý trêu đùa, nhanh chóng di chuyển ánh mắt, sau đó cất lời không có chút nhiệt độ: "Không mặc được thì chị đừng mặc, để trần đi."
Tiêu Mộ Vũ quay người rời đi, để lại Thẩm Thanh Thu cười tới ngây ngốc, đúng thật là không thể đùa giỡn dù chỉ một chút.
Đây là lần Thẩm Thanh Thu cách Tiêu Mộ Vũ gần nhất, loại gần này không phải giống lúc nhỏ ngồi cạnh nhau, cơ thể dường như tựa vào nhau, lúc đó Thẩm Thanh Thu bám riết không tha ngang ngược tiến vào cuộc sống của Tiêu Mộ Vũ, còn lần này là Tiêu Mộ Vũ chủ động để Thẩm Thanh Thu tiến vào.
Vì tối qua say rượu, buổi sáng Thẩm Thanh Thu dậy hơi muộn, Tiêu Mộ Vũ đã mặc áo khoác, sửa sang trang phục, cô liếc vào trong bếp, nhàn nhạt nói: "Buổi sáng có cuộc họp, tôi phải đi làm trước, trong bếp có nấu sẵn cháo bát bảo, uống rượu rồi tốt nhất lúc tỉnh nên ăn đồ thanh đạm chút.

Nếu chị về thì đóng chặt cửa giúp tôi."
Thẩm Thanh Thu mơ mơ màng màng gật đầu, ánh mắt Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn nhìn xung quanh, không nhìn Thẩm Thanh Thu, mãi tới khi phải đi qua Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ mới trúc trắc nói: "Quần áo lệch rồi."
Rầm một tiếng, cửa đóng lại, Thẩm Thanh Thu cúi đầu nhìn bản thân, váy ngủ cotton, không có hình thù đặc biệt, chỉ đơn thuần được đường cong cơ thể của chủ nhân ban cho cảm giác đẹp đẽ, nhưng người mặc nó lúc ngủ không thật thà, cho nên cổ áo bị lệch đi, thậm chị nó còn lỏng lẻo lộ ra xương quai xanh và vai, Thẩm Thanh Thu tự nhìn còn lộ ra nhiều hơn.
Đầu óc tỉnh táo hơn một chút, Thẩm Thanh Thu đỡ lấy cổ áo, đầu óc dần dần tỉnh táo thuận lợi nhớ lại thần thái ban nãy của Tiêu Mộ Vũ, không khỏi buồn cười, ban nãy Tiêu Mộ Vũ xấu hổ đúng không?
Trải qua phen sóng gió lần này, không khí giữa hai người có chút biến đổi, đương nhiên loại biến đổi này chủ yếu là Thẩm Thanh Thu, dường như cô ấy sinh ra hứng thú cực lớn với Tiêu Mộ Vũ, cách năm ba hôm lại hỏi thăm tình hình, khiến Tiêu Mộ Vũ có chút ngạc nhiên.
Tiêu Mộ Vũ không biết rốt cuộc Thẩm Thanh Thu đang làm trò gì, mà chuyện Thẩm Thanh Thu tới khu 5 cuối cùng cũng kết thúc trong kháng chiến thắng lợi của Thẩm Thanh Thu.


Lục Nhã Tri cũng từng nhờ vả Tiêu Mộ Vũ, nói là lúc nhỏ Thẩm Thanh Thu thích đi theo cô, nhất định sẽ nghe lời cô, Tiêu Mộ Vũ chần chừ giây lát, nhưng cuối cùng vẫn nói suy nghĩ trong nội tâm với Lục Nhã Tri.
"Cô Lục, có lẽ Thanh Thu không phải nhất thời nổi hứng, cuộc tuyển chọn của khu 5 không phải cuộc tuyển chọn mà người bình thường có thể vượt qua, từ nhỏ chị ấy đã được nuông chiều, nếu không phải có chuẩn bị từ trước, sao có thể chịu được ạ.

Cho nên, cháu cũng không thể thay đổi quyết định của chị ấy.

Có lẽ cô có thể thử lắng nghe suy nghĩ trong lòng chị ấy, trên một mức độ nào đó chị ấy kiên cường hơn chúng ta nghĩ rất nhiều." Đây là những lời nguyên gốc của Tiêu Mộ Vũ, nhưng cô vĩnh viễn sẽ không nói với Thẩm Thanh Thu.
Khi đối diện với Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ luôn nghĩ một đằng nói một nẻo.

Ví dụ như lúc nhỏ muốn đi gặp Thẩm Thanh Thu, nhưng lại chê Thẩm Thanh Thu, đương nhiên Tiêu Mộ Vũ sẽ không thừa nhận.
Sau khi vào khu 5, Thẩm Thanh Thu trở nên giống Tiêu Mộ Vũ, bận sứt đầu mẻ trán, thế là thăm hỏi sớm khuya không còn quy luật như trước.

Thậm chí có lúc mấy tháng không thấy bóng người.
Mà hạng mục Tiêu Mộ Vũ tiếp quản cũng chính thức được đặt tên là Thiên Võng, cài đặt nguyên bản là một nhà tù giả lập, vì cùng với sự phát triển của kinh tế, đạo đức càng ngày càng đi xuống, cái gọi là chủ nghĩa dân chủ tự do ngày càng lan tràn, cuối cùng diễn biến thay thế bằng chủ nghĩa lợi kỷ, tỉ lệ phạm tội ngày càng cao, thậm chí nhà tù cũng đã hết chỗ.
Điều này đã trở thành tâm bệnh của chính quyền.
Nhưng cùng với sự không ngừng hoàn thiện của dự án, trong lòng họ đã có một suy nghĩ to gan hơn, Thiên Võng không chỉ có thể tiến hành phương pháp giáo dục khác biệt, mà còn có thể trở thành nơi răn dạy răn đe, sử dụng phương pháp trình chiếu hologram để người chơi đích thân trải nghiệm cốt truyện phó bản, thực sự cảm nhận được kết cục thảm hại được tạo ra từ hành vi của bản thân.
Cài đặt phó bản chia thành hai loại, một là sử dụng để trừng phạt người vi phạm pháp luật, một loại khác là để cảnh báo giáo dục nhân loại, có những sai lầm không thể phạm phải, lấy tên Thiên Võng có nghĩa là lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt.
Đoàn đội dưới sự dẫn dắt của giáo viên Tiêu Mộ Vũ đã hoàn thành cơ bản cấu trúc, phần còn lại chính là sáng tạo và vận hành những phó bản kia, tuy còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, nhưng cũng coi như đi tới hồi kết, cho nên Tiêu Mộ Vũ có thời gian nghỉ ngơi hiếm thấy.
Tiêu Mộ Vũ nhìn danh sách tin nhắn trống không, hình đại diện thứ hai từ dưới xuống là mẹ cô, thời gian nhắn tin là hôm qua, thông báo về việc hai người sẽ tới Đế Đô tham gia hội nghị bồi dưỡng, có lẽ một tuần sau mới về.
Có tin nhắn nhóm chat, nhưng đều nói chuyện công việc, Tiêu Mộ Vũ không quan tâm, mà người bên trên cùng chính là Thẩm Thanh Thu.
Thời gian dừng lại ở ba tháng trước, "Tôi có nhiệm vụ cần làm, không thể liên lạc với em trong một thời gian dài, nhớ phải nhớ tôi."

Ngôn ngữ có chút không đứng đắn kết hợp cùng biểu tượng cảm xúc, khuôn mặt của Thẩm Thanh Thu giống như sống động hiện lên trước mặt Tiêu Mộ Vũ.

Xác thực đã rất lâu, ba tháng qua Thẩm Thanh Thu không nhắn tin cho cô, trước đó còn thỉnh thoảng biết Thẩm Thanh Thu vô cùng bận rộn từ chỗ bố mẹ Thẩm, nhưng cũng không cách nào liên lạc với cô ấy.
Nhiệm vụ khu 5? Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, tuy không quan tâm tới điều này, nhưng cũng biết nhiệm vụ của đội tác chiến đặc biệt khu 5 rất nguy hiểm.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Tiêu Mộ Vũ lại cài đặt tài khoản của Thẩm Thanh Thu lên vị trí đầu tiên, cho dù có thế nào, Thẩm Thanh Thu cũng được coi là người duy nhất không bị cô ghẻ lạnh mà đi mất, là người bạn duy nhất trong danh sách bạn bè của cô, nhiệm vụ nguy hiểm như thế, về tình về lí Tiêu Mộ Vũ cũng nên quan tâm một chút, nếu không cũng quá thiếu tình người.
Nhìn chằm chằm điện thoại rất lâu, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy bản thân có chút khác lạ, ném điện thoại sang một bên ngẩn ra nhìn trần nhà, trong nhà trống rỗng, lại cảm thấy bản thân có chút lạnh lùng.
Đột nhiên điện thoại rung lên, liếc dãy số trên màn hình, trái tim Tiêu Mộ Vũ nhảy lên, con ngươi vô thức mở to, là số điện thoại của Thẩm Thanh Thu.
Bình thường Thẩm Thanh Thu chỉ liên lạc với Tiêu Mộ Vũ qua Wechat, rất ít khi gọi điện thoại, cho nên Tiêu Mộ Vũ không lưu số điện thoại của cô ấy, chỉ nhìn một lần là nhớ, sẽ không sai.
Chuông điện thoại rung lên mấy lần, Tiêu Mộ Vũ nghe máy, ổn định lại cảm xúc, ngồi vững lại, âm thanh bình tĩnh: "Ai vậy?"
"Chào cô, xin hỏi cô là cô Tiêu, Tiêu Mộ Vũ đúng không?"
Biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ ngưng trệ, không phải Thẩm Thanh Thu, là giọng đàn ông, hô hấp của người kia gấp gáp nghe có vẻ căng thẳng.
Ấn đường Tiêu Mộ Vũ lập tức nhíu lại, đứng dậy nhỏ tiếng nói: "Là tôi, Thẩm Thanh Thu xảy ra chuyện gì sao?"
Chỉ một câu nói ấy Tiêu Mộ Vũ đã chắc chắn hỏi như vậy khiến người đàn ông bên kia điện thoại ngẩn ra, lẽ nào Thẩm Thanh Thu đã thông báo trước với bạn mình, không...!không đúng, nếu thông báo rồi, còn cần mình gọi thêm lần nữa làm gì?
Tiêu Mộ Vũ bên này đã cầm áo khoác đi ra cửa, ngữ điệu của cô có chút lạnh lùng, hỏi lại lần nữa: "Nói đi, Thẩm Thanh Thu sao rồi?"
"À, à, cô ấy...!cô ấy bị thương trong lúc làm nhiệm vụ đang ở bệnh viện Nhân dân Số 1, tôi là đồng đội của cô ấy.

Cô ấy mất máu quá nhiều, cần làm phẫu thuật, nhưng không để tôi thông báo với người nhà, tôi chỉ có thể gọi điện thoại cho cô theo lời cô ấy." Người đàn ông vô thức đứng thẳng người, thành thật trả lời.
"Tôi tới đó ngay đây, cô ấy sao rồi, có nguy hiểm không?" Tiêu Mộ Vũ ấn thang máy, âm thanh vẫn trấn tĩnh nhưng ngữ điệu đã nhanh hơn.
"Vẫn chưa rõ, nhưng phần bụng trúng đạn, chảy rất nhiều máu."
Tiêu Mộ Vũ cúp máy, hít một hơi, quả nhiên cô Lưu lo lắng là có lí của nó.