Tiêu Mộ Vũ nghe hiểu thông tin Thẩm Thập Nhất lưu lại cho cô, cả người không cách nào khống chế rơi vào cảm giác mừng vui điên cuồng, nhưng trong tình hình này cô bắt buộc phải kiềm chế.
Thế là cô ra sức véo lên tay mình, dùng cảm giác đau đớn đè lại cảm xúc của bản thân, cũng là để nhắc nhở bản thân đây không phải là mơ.
Đám người phía dưới nghe xong những lời tự thuật của Thẩm Thập Nhất đã bắt đầu chụm đầu rỉ tai thảo luận ồn ào.
Mấy người Từ Thanh Nam liên tiếp nhận mấy cuộc điện thoại, trong câu chữ đều nhắc tới phương án xử lí Tiêu Mộ Vũ, thế là Tiêu Chấn Diệp ở một bên dựng tai, vẫn đang lắng nghe cuộc đối thoại của họ.
Nhưng hiện tại Tiêu Mộ Vũ không lọt tai được điều gì nữa, trong đầu cô nghiền ngẫm đi nghiền ngẫm lại mười mấy lần hàm ý của Thẩm Thập Nhất, bi quan cảm thấy bản thân lĩnh hội sai, sau đó lại nhanh chóng phản bác trong đầu, rồi tiếp tục đưa ra chứng cứ xác đáng.

Cô giống như kẻ điên, thần kinh phủ nhận bản thân rồi lại chứng minh bản thân, ánh mắt lúc thì kích động lúc lại tối tăm.
Thậm chí Tiêu Mộ Vũ đã vô thức cuộn người lại, co chặt hai chân vẻ mặt thấp thỏm run rẩy.

Cô sắp không nhịn được nữa, cô muốn lập tức kiểm chứng tia hi vọng này, cô muốn đi tìm Thẩm Thanh Thu.
Tiêu Chấn Diệp phát hiện thấy sự khác thường của con gái, tưởng rằng Tiêu Mộ Vũ quá căng thẳng, nhưng càng nhìn càng cảm thấy bất an, vì với sự hiểu biết của ông về Tiêu Mộ Vũ, khi Thẩm Thập Nhất đã đưa chuyện tới bước này, Tiêu Mộ Vũ hoàn toàn không cần căng thẳng, hơn nữa sự căng thẳng của Tiêu Mộ Vũ đã tới mức bệnh, điều này khiến ông cồn cào ruột gan.
"Cô Tiêu?" Từ Thanh Nam ở bên kia thảo luận xong, gọi Tiêu Mộ Vũ một tiếng, nhưng Tiêu Mộ Vũ không động đậy, vẫn cúi đầu, toàn thân căng cứng.
"Cô Tiêu?"
"Mộ Vũ?" Tiêu Chấn Diệp cũng sốt ruột gọi một tiếng, lúc này mới gọi tỉnh lí trí của Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn họ, sắc mặt trắng bệch, mặt mày toàn là mồ hôi, nhìn cả người rất bất thường.
"Mộ Vũ, con sao thế, có phải khó chịu ở đâu không?" Tiêu Chấn Diệp không ngồi nổi nữa, lập tức nhanh chân chạy tới căng thẳng nhìn Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ không nói thành lời, không ai biết suy nghĩ đã điên cuồng trong lòng cô, cô đã không quan tâm được bất kì điều gì nữa.
Từ Thanh Nam thấy vậy nhanh chóng nói: "Mau dẫn cô ấy đi nghỉ đi, mời bác sĩ tới."
Sắc mặt Tiêu Chấn Diệp tái xanh, "Thứ trưởng Từ, con gái tôi không phải tội phạm, tôi muốn dẫn nó về nhà, nó đã khổ lắm rồi, Thiên Võng đã lấy đi nửa cái mạng nó, mong các vị giơ cao đánh khẽ, tha cho nó.

Chuyện cũng đã rất rõ ràng, chuyện này không liên quan tới con bé, đầu sỏ tội ác cũng đã rõ ràng, nên điều tra họ.

Nếu các vị vẫn kiên quyết như thế, tôi sẽ mời luật sư."
Từ Thanh Nam nghe xong nhíu mày, sau đó quay đầu bàn bạc với mấy người bên cạnh, thở phào một tiếng: "Cô Tiêu có thể về nhà, nhưng nếu sau này cần tới cô ấy vẫn mong cô ấy có thể phối hợp, trong thời gian này không được tự ý rời khỏi nhà."
Tiêu Chấn Diệp thở phào một hơi, tuy trong lòng vẫn khó chịu, nhưng lúc này cũng không quan tâm được nhiều như thế, nhanh chóng đẩy Tiêu Mộ Vũ ra ngoài.
"Mộ Vũ, con sao thế? Sao đột nhiên sắc mặt lại khó coi thế?" Tiêu Chấn Diệp lo lắng không thôi, ông lo sự biến mất của trí tuệ nhân tạo kia sẽ tạo ra đả kích quá lớn với Tiêu Mộ Vũ.


Trong lời tự thuật của nó, Tiêu Chấn Diệp có thể biết, có lẽ tình cảm của nó và Tiêu Mộ Vũ rất tốt.
Tiêu Mộ Vũ vội vàng lắc đầu, khó khăn nói: "Bố, chúng ta mau về thôi, con muốn dùng máy tính, nhanh lên."
"Máy tính?" Tiêu Chấn Diệp có chút ngạc nhiên, lẽ nào Tiêu Mộ Vũ lại phát hiện ra điều gì sao? Nhưng nhìn dáng vẻ sốt ruột ấy của Tiêu Mộ Vũ, ông không hỏi nhiều, vội vàng lái xe dẫn Tiêu Mộ Vũ về nhà, dựa theo yêu cầu của Tiêu Mộ Vũ, ông dẫn Tiêu Mộ Vũ quay về nhà cô.
Vừa vào nhà nhìn thấy bố trí bên trong, trái tim Tiêu Mộ Vũ không thể khống chế co rút lại.

Vì trong phó bản thứ mười, cô và Thẩm Thanh Thu đã trải qua những tháng ngày hạnh phúc ở nơi này.
Thực ra nơi này và trong phó bản không khác nhau là bao, nó vẫn giữ bố cục đơn giản tới không có sinh khí ban đầu của cô, không hề có chút ấm áp như ở đó.
Nhưng những kí ức kia đều là mộng ảo, hiện thực mới quan trọng nhất, thế là Tiêu Mộ Vũ ép bản thân di chuyển lực chú ý, nhanh chóng vào phòng sách, Tiêu Chấn Diệp giúp cô mở máy tính.
Lúc này hệ thống Thiên Võng đã bị khóa, căn bản không thể vào giao diện đăng nhập bình thường.

Tuy Tiêu Mộ Vũ vừa vào Thiên Võng ở phòng hội nghị khu 3 ban nãy, nhưng thao tác hệ thống không thể tái bản, Tiêu Mộ Vũ cũng thử đăng nhập trang mạng trước đó, nhưng họ dùng mạng nội bộ, cho nên không thể mở ở nơi này.
Vốn dĩ với trình độ của Tiêu Mộ Vũ, cho dù có là mạng nội bộ khu 3 cô cũng có thể phá giải, nhưng làm như thế nhất định sẽ đánh động tới họ.
Bản thân cô có thể chịu trừng phạt không thành vấn đề, nhưng nếu đánh động tới họ, rất có khả năng khu 3 sẽ tiến hành xử lí Thiên Võng, ngộ nhỡ lại ngộ thương Thẩm Thanh Thu bên trong, Tiêu Mộ Vũ không gánh nổi chuyện này.
Thiên Võng là chương trình Tiêu Mộ Vũ thiết kế, chỉ cần cô có thể tìm được Thiên Võng thì có thể đăng nhập vào.

Nhưng sau khi xảy ra chuyện này, bên trên không thể cho Thiên Võng tự do, nhất thời Tiêu Mộ Vũ cùng đường hết cách.
Cô lo lắng lướt qua mấy trang mạng, vẫn không có thu hoạch.

Tiêu Chấn Diệp thấy con gái sốt ruột, không nhịn được hỏi: "Mộ Vũ, con muốn làm gì?"
Tiêu Mộ Vũ lẩm nhẩm: "Con muốn tìm chị ấy, con phải tìm được chị ấy trước." Đột nhiên ngón tay Tiêu Mộ Vũ khựng lại, trong con ngươi lóe lên một tia sáng, nhanh chóng mở một trang mạng đăng nhập vào hộp thư cá nhân của mình.

Quả không ngoài dự đoán, bên trong có một thư chưa đọc, mà người gửi tới chỉ có một chữ cái đơn giản, A.
Tiêu Mộ Vũ đè lại chua xót trong lòng, mở thư, bên trong bỗng hiện lên URL, là website vận hành nội bộ Thiên Võng, đi kèm với đó còn có những lời Thẩm Thập Nhất lưu lại cho cô.
"Tôi rất vui vì chị đã sáng tạo ra tôi, cho tôi trải nghiệm một thứ giống như sinh mạng, cho nên Tiêu, tôi hi vọng khi sáng tạo ra tôi, chị cũng vui vẻ."
Vành mắt Tiêu Mộ Vũ đỏ ửng, cô nhớ kĩ những lời tự thuật của Thẩm Thập Nhất, bản thân từng nói máy móc không học được mấy phần dáng vẻ con người.


Đây là những lời cô chửi mắng Thiên Võng trước mặt Thẩm Thập Nhất, lúc đó trong lòng cô tràn ngập căm tức nên nói năng tùy tiện, căn bản không suy nghĩ tới cảm nhận của Thẩm Thập Nhất, chắc chắn đã tổn thương Thẩm Thập Nhất.
Tiêu Mộ Vũ vô cùng hối hận, luôn là như thế, rõ ràng biết bọn họ rất tốt, rõ ràng không muốn tổn thương bọn họ, nhưng luôn nói một đằng làm một nẻo, Thẩm Thanh Thu cũng thế, Thẩm Thập Nhất cũng vậy.
"Xin lỗi, Thập Nhất." Tiêu Mộ Vũ che mắt, đè lại nước mắt trào ra từ bên trong.
Thẩm Thập Nhất đã suy nghĩ mọi thứ cho cô, cố gắng cứu Thẩm Thanh Thu, lại cố gắng bảo vệ cô không bị đám người trong hiện thực tổn thương, những chuyện bản thân không suy nghĩ tới, Thẩm Thập Nhất đã suy nghĩ toàn bộ cho cô.

Ngay tới con đường bản thân đi tìm Thẩm Thanh Thu cuối cùng, Thẩm Thập Nhất cũng lót sẵn đường, Tiêu Mộ Vũ có tài có đức gì mà có thể nhận được sự giúp đỡ như thế, thậm chí trước đó bản thân còn ước định thỏa thuận tự hủy với Thẩm Thập Nhất.
Tiêu Mộ Vũ mất rất lâu để dịu lại cảm xúc, Tiêu Chấn Diệp bên cạnh vẫn yên lặng quan sát, ông đại khái hiểu được Tiêu Mộ Vũ muốn tiếp tục xử lí chuyện của Thiên Võng.
"Mộ Vũ, sức khỏe con vẫn chưa ổn định, đừng buồn bã quá, nó cũng không hi vọng con thế này.

Còn nữa, chuyện của Thiên Võng, con vẫn muốn tiếp tục nhúng tay sao?" Nhìn thấy URL bên trên, Tiêu Chấn Diệp có chút lo lắng, dù sao lúc này Thiên Võng là cục lửa bỏng tay, ai dính dáng tới nó đều khó tránh liên lụy.
Tiêu Mộ Vũ nhìn Tiêu Chấn Diệp, thậm chí không dám nói ra chuyện có khả năng Thẩm Thanh Thu vẫn ở bên trong, sợ là nói ra rồi sẽ dọa chạy tia hi vọng này.
"Bố, chuyện gì nên làm chuyện gì không con đều rõ.

Trong Thiên Võng vẫn còn chuyện con không thể không xử lí, sau khi giải quyết xong, con sẽ không động vào nó nữa."
Tiêu Chấn Diệp nghe xong, trong lòng thở phào một hơi, trạng thái lúc này của Tiêu Mộ Vũ rõ ràng đã tốt hơn lúc ở khu 3 rất nhiều.
"Bố, bố và chú Thẩm có liên lạc với nhau không?" Sau khi quay về Thiên Võng, trái tim Tiêu Mộ Vũ như đã chết, vẫn không nhớ tới Thẩm Thanh Thu, càng không dám nhắc tới.

Lúc này được biết có khả năng Thẩm Thanh Thu vẫn còn sống, trong lòng Tiêu Mộ Vũ vô thức lo lắng, dù sao chỉ dựa vào ý thức cũng vô dụng, cơ thể bắt buộc phải được bảo vệ tốt, thế là vội vàng hỏi Tiêu Chấn Diệp.
Trái tim Tiêu Chấn Diệp thắt lại, vội nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ, quan sát biểu cảm của cô, thấy sắc mặt cô không tan vỡ, thế là cẩn thận nói: "Có, sau khi con tỉnh lại, chú Thẩm của con có gọi điện tới, biết con đã tỉnh hai người đều rất vui.

Thanh Thu...!Thanh Thu vẫn chưa tỉnh, nhưng hiện tại chú Thẩm con vẫn chưa từ bỏ, vì tuy chưa tỉnh, nhưng cũng không xuất hiện hiện tượng chết não."
Chỉ sợ Tiêu Mộ Vũ buồn bã, Tiêu Chấn Diệp vội nhấn mạnh.
Nước mắt Tiêu Mộ Vũ bỗng rơi xuống, cô cúi đầu che miệng, nhưng lại không nhịn được cười lên, trạng thái vừa khóc vừa cười khiến Tiêu Chấn Diệp hoảng hốt.

"Mộ Vũ, con...!con đừng như thế, nếu con bé không chết não, không chừng vẫn còn hi vọng..."
Không đợi ông nói xong, Tiêu Mộ Vũ vội vàng ngắt lời ông, "Bố, bố nhất định phải nói với chú Thẩm, chăm sóc Thanh Thu thật tốt, có cách, có lẽ thật sự có cách.

Bố...!giúp con, giúp con nói với chú Thẩm, con tới chăm sóc chị ấy, con sắp khỏe lại rồi, con có thể chăm sóc chị ấy, nhất định không được từ bỏ Thanh Thu."
Tiêu Chấn Diệp ngẩn ra, ông là người thông minh, trong những lời lộn xộn của con gái đã đại khái hiểu được mấy phần ý tứ.
Một là Thẩm Thanh Thu vẫn còn cơ hội, ngoài ra chính là sau khi con gái xảy ra chuyện biến thành thế này thật sự có liên quan tới Thẩm Thanh Thu.

Tuy không biết rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng người vốn dĩ không còn linh hồn đột nhiên có cảm xúc, đưa ra yêu cầu này, Tiêu Chấn Diệp đương nhiên vui mừng quá đỗi.

Hơn nữa ông cũng chứng kiến Thẩm Thanh Thu trưởng thành, Thẩm Thanh Thu có thể tỉnh lại, chắc chắn ông cũng vui mừng khôn xiết, lúc này cũng không có thời gian hỏi kĩ, vội vàng gật đầu, "Được được, bố nói với chú Thẩm ngay đây."
"Bố nói với chú Thẩm, đợi con xử lí xong chuyện trong tay, con sẽ lập tức tới thăm Thanh Thu." Nói rồi Tiêu Mộ Vũ không quan tâm tới điều gì nữa, nhanh chóng đăng nhập vào trang mạng mà Thẩm Thập Nhất lưu lại cho mình, thành công tiến vào Thiên Võng.
Ban đầu Thiên Võng là một hologram game, tài khoản online cần liên kết với thiết bị cảm biến, tiến hành tái dựng hình ảnh.

Nhưng cùng với sự tiến hóa của Thiên Võng, chỉ cần là những nơi có internet, sẽ có thể lợi dụng cảm biến mạng để tiến hành cưỡng chế thu nạp ý thức của con người.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao rất nhiều người chơi đều tưởng rằng bản thân đã chết, cho nên mới tới Thiên Võng.
Trong hiện thực, xác thực có một bộ phận người trong số bọn họ hôn mê bất tỉnh vì những sự cố khác nhau, sau khi được đưa tới bệnh viện đã bị Thiên Võng thừa nước đục thả câu trong quá trình trị liệu, cưỡng chế đưa vào hệ thống.
Mà lúc này, Tiêu Mộ Vũ chỉ có thể nhờ vào thiết bị hologram ban đầu.
Tiêu Chấn Diệp gọi điện thoại xong liền thở dài một hơi, hiện tại chắc chắn nhà họ Thẩm không vui vẻ gì cho cam, cả gia đình chìm trong bi thương khổng lồ.

Tuy trước đó Thẩm Thanh Thu không tỉnh, nhưng họ vẫn có hi vọng.

Hiện tại người khác đều đã tỉnh, Tiêu Mộ Vũ cũng đã thoát ra, nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn hôn mê, điều khác khiến trái tim họ đã lạnh đi quá nửa.
Cho nên sau khi nghe thấy những lời của Tiêu Chấn Diệp, vừa thấp thỏm lại vừa vui vẻ, thậm chí bố Thẩm còn khóc với ông bạn già trong điện thoại.
Chỉ là khi Tiêu Chấn Diệp quay về phòng khách, trái tim ông bỗng rơi xuống vực sâu, dường như muốn nhào tới kiểm tra tình trạng của Tiêu Mộ Vũ.
Sau khi phát hiện rất có khả năng Tiêu Mộ Vũ đã vào Thiên Võng, trái tim Tiêu Chấn Diệp cũng sắp ngừng đập, thậm chí ông hoảng hốt muốn cưỡng chế thức tỉnh Tiêu Mộ Vũ, nhưng lại nhìn thấy tin nhắn Tiêu Mộ Vũ để lại.
"Bố, trong lòng con có tính toán, bố đừng làm phiền con, con sẽ đón chị ấy quay về, tới thời gian con sẽ tự về."
Tiêu Chấn Diệp ngồi bệt ra ghế, che mặt, sau đó gọi điện cho mẹ Tiêu.
"Giai Nhân, tôi và Mộ Vũ quay về căn hộ của con bé, tối nay tôi ở bên này nấu nướng cho nó."
Mà Tiêu Mộ Vũ ở một bên mở mắt ra phát hiện bản thân đang ở trên đường phố vừa quen thuộc vừa xa lạ trong Thiên Võng.

Cửa hàng cửa hiệu xung quanh hoàn toàn nhất trí với trước đó, nhưng người đi đường ít hơn rất nhiều, vì người chơi trước đó đều đã rời khỏi Thiên Võng về nhà.

Hiện tại ở nơi này, chính là cư dân bản địa nguyên bản của thế giới Thiên Võng, trong đó còn có mấy người Tiêu Mộ Vũ quen thuộc.
Họ vẫn giống người bình thường, chào hỏi Tiêu Mộ Vũ, giới thiệu sản phẩm của bản thân với cô, mà con phố lần đầu tiên cô gặp Thẩm Thập Nhất trong lần tuần hoàn này, vẫn nằm ở vị trí quen thuộc.
"Quý khách, có muốn xem bùa hộ mệnh không? Những thứ này có hiệu quả rất tốt với đám quỷ quái trong phó bản, chỉ cần 300 tiền vàng, rẻ lắm."
Tiêu Mộ Vũ cười cười với ông chủ, không tiếp lời, cô nhanh chân bước trên đường, ánh mắt không ngừng vội vã lướt qua khuôn mặt từng người, hi vọng có thể tìm được người mà bản thân ngày đêm thương nhớ.
Sau khi hệ thống Thiên Võng sụp đổ đã được khôi phục lại từ đầu, ý thức được người chơi trong trò chơi dù có vượt ải hay không cũng đã được đưa ra ngoài, cũng có thể nói là những người chơi không vượt ải vốn dĩ không thể ra ngoài, Thẩm Thanh Thu căn bản không nằm trong danh sách vượt ải, đổi cách nói khác là trừ phi Thẩm Thập Nhất ra tay, nếu không cho dù Thẩm Thanh Thu còn ý thức, cũng không thể ra ngoài.
Thẩm Thập Nhất chỉ kịp dồn toàn bộ sức lực tái bản một Thiên Võng quy mô lớn như vậy, không có cơ hội tìm thấy Thẩm Thanh Thu, cho nên Thẩm Thanh Thu mới không thoát ra.
Tiêu Mộ Vũ không biết rốt cuộc Thẩm Thanh Thu bị nhốt ở đâu, trong cùng ngày ý thức tự chủ của Thiên Võng sụp đổ, liệu Thẩm Thanh Thu có thoát ra khỏi nơi bị nhốt hay không, cô cũng không biết.

Cô chỉ có thể tìm kiếm không mục đích, trước tiên là tìm kiếm trong thế giới Thiên Võng.
Tiêu Mộ Vũ chạy bước nhỏ trên đường, chạy thẳng về căn hộ bon họ thuê trong Thiên Võng, nhà thuê ít hơn rất nhiều, chỉ có một bảo vệ trông coi khu nhà.

Khi Tiêu Mộ Vũ thở hồng hộc chạy tới tòa nhà, cô ngẩng đầu lên nhìn căn nhà bọn họ ở, cho dù không thể nhìn thấy tầng 18.
Nước mắt không thể khống chế làm mờ tầm mắt, Tiêu Mộ Vũ nhìn tất cả mọi thứ quen thuộc ở nơi này, thậm chí cho dù đang vượt ải trong phó bản, cô cũng bằng lòng quay về Thiên Võng ban đầu.

Vì khi đó cô chưa từng sợ trong nhà sẽ không có Thẩm Thanh Thu, mà lúc này Tiêu Mộ Vũ sợ tới nỗi không dám tiến lên một bước.
Cô không biết bản thân đã đứng bao lâu, mãi tới khi có người kì quái nhìn cô, sau đó cẩn thận mở cửa, lên tầng.
Tiêu Mộ Vũ hít một hơi, ấn mật mã.

Mật mã vẫn chưa đổi, chứng tỏ chỉnh sửa của Thẩm Thập Nhất không xảy ra vấn đề.
Cô ấn thang máy, lên tầng 18, đứng trước căn hộ 1804, không ngừng vuốt ngón tay, nhịp tim đi từ gấp gáp tới bình tĩnh, lại từ bình tĩnh bắt đầu hỗn loạn, giày vò lặp đi lặp lại.
Cuối cùng Tiêu Mộ Vũ hít thở sâu, lấy hết dũng khí ấn chuông cửa.
Tới lần thứ tư, Tiêu Mộ Vũ đã không thể không vịn lấy cửa chống đỡ cơ thể, cô sợ Thẩm Thanh Thu không ở bên trong, nếu không ở bên trong, cô nên đi đâu để tìm cô ấy đây?
Thiên Võng rộng lớn như thế, nếu không ở nơi này, thì chính là trong phó bản, nhiều phó bản như thế, Thẩm Thanh Thu sẽ ở đâu?
Khi đầu óc Tiêu Mộ Vũ quay cuồng trong suy nghĩ, cửa mở ra, một người phụ nữ lơ lửng trong không trung thò đầu ra, ngẩn người nhìn Tiêu Mộ Vũ, sau đó kêu a một tiếng, nhanh chóng quay đầu bay vào trong nhà.
Trái tim Tiêu Mộ Vũ đã sắp nhảy ra, cô đỡ lấy cửa khó khăn đi vào trong một bước, cũng vào lúc này một bóng người dường như đang xông tới, hai người cách nhau không tới ba mét, ngẩn ngơ nhìn đối phương.
Chớp mắt đã ngàn năm, chẳng qua cũng chỉ là như thế.
Hơi nước trong mắt Thẩm Thanh Thu ngưng trệ thành nước mắt, lã chã rơi xuống, cô ấy nhếch khóe miệng, lẩm nhẩm: "Chị tưởng mình đã đẩy em đi triệt để, cho nên em không cần chị nữa."