Tiêu Mộ Vũ nhìn Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm, thấy hai người vừa vui vẻ vừa xấu hổ, cũng không nhịn được cười lên.
Trần Khải Kiệt thở dài, "Bất công quá, mọi người ai cũng có đôi có cặp, có mỗi mình tôi cô đơn hiu quạnh, còn phải nhớ vợ nhớ con."
Mọi người nghe xong đều bật cười.
Trong mắt Tiêu Mộ Vũ không khống chế được cảm kích, trên thực tế, cô thật sự không tưởng tượng được trên đời này lại lựa chọn quay về phó bản đáng sợ như thế này để vượt ải cùng bọn họ chỉ vì một lần vào sinh ra tử ấy.
Nhưng lần đó lại gặp được.
Sau đó nghĩ kĩ lại, dường như cũng không kì lạ tới vậy.
Trò chơi của Thiên Võng yêu cầu cực cao với đồng đội, nếu chỉ dựa vào sức một người muốn vượt ải cơ bản không có khả năng.
Mà trong suốt những lần tuần hoàn ấy, Tiêu Mộ Vũ cũng gặp không ít đồng đội, nhưng lần vượt ải thật sự kia, đồng đội chính là Trần Khải Kiệt, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm.
Có thể vượt ải không chỉ là năng lực xuất chúng, mà quý trọng hơn là nhân phẩm, sự tin tưởng giữa đôi bên cũng đứng vững trước thách thức.
Sau khi đôi bên thẳng thắn, có một vài chuyện không cần tiếp tục giấu giếm.
Tô Cẩn đánh giá căn nhà này, xác nhận: "Đội trưởng Tiêu, chúng ta nói chuyện ở đây, Thiên Võng sẽ không cách nào giám sát đúng không?"
Tiêu Mộ Vũ gật đầu.
Tô Cẩn yên tâm, chỉ là nghĩ tới chuyện Tiêu Mộ Vũ vừa nói, có chút khó hiểu: "Vậy đội trưởng Tiêu, nếu trong tay chị đã có chương trình có thể đối kháng với Thiên Võng, vậy tại sao vẫn muốn ở lại đây không ngừng tuần hoàn?"
Hai người Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm cũng nhìn Tiêu Mộ Vũ, trong lòng thấp thoáng cảm giác bất an.
Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Tiêu Mộ Vũ không cách nào khống chế tối tăm lại, cô nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, nhỏ tiếng nói: "Trong quá trình vượt ải, Thanh Thu đã xảy ra chuyện, tôi không có cách nào dẫn cô ấy ra ngoài cùng.
Còn Thiên Võng, tôi biết nó kiêng dè điều gì, nên cũng mặc chúng tôi vượt ải hết lần này tới lần khác, nó muốn nhân cơ hội ấy để giành lấy chương trình ràng buộc đồng thời có thể vá lỗi cho nó."
Tô Cẩn hé môi, nhất thời không biết nói gì.
Tuy bọn họ không có kí ức quá khứ, nhưng cũng biết một khi xảy ra chuyện trong phó bản, con người trong hiện thực cũng sẽ chết.
Trong lòng ba người khó chịu dữ dội, không dám nhìn Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ.
Suốt cả hành trình, bọn họ đều biết tình cảm của Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu tốt nhường nào, hơn nữa Tiêu Mộ Vũ vẫn ở lại phó bản dù đã vượt ải, lại lặp lại hơn hai trăm lần, chỉ nghĩ thôi cũng biết, Tiêu Mộ Vũ để tâm tới Thẩm Thanh Thu nhường nào.
"Đội trưởng Tiêu, chị...!chị tìm ra cách cứu đội phó chưa?" Trong mắt Tả Điềm Điềm ngập tràn lo lắng, nhiều lần như thế nhưng luôn rơi vào thế bế tắc, liệu lần này có được không?
Trong lòng Tiêu Mộ Vũ thấp thoáng cơn đau như bị kim đâm, cô cúi đầu sau đó lại kiên định nói: "Tuy Thanh Thu xảy ra chuyện trong phó bản, nhưng cô ấy vẫn còn sống, không giống những người khác sa đọa thành NPC trong phó bản mãi mãi.
Cho nên tôi và Thập Nhất suy đoán, Thiên Võng khống chế ý thức của cô ấy, đồng thời đặc biệt cất giữ ở một nơi nào đó.
Thập Nhất đang cố gắng tìm, tôi cũng sẽ mượn sức mạnh của Thập Nhất cẩn thận tìm kiếm một lượt trong Thiên Võng trước khi phó bản khởi động, nhất định có thể tìm được một vài dấu vết."
Tiêu Mộ Vũ như thể đang nói với nhóm Tô Cẩn, lại giống như nói với Thẩm Thanh Thu, càng giống như một niềm tin dành cho bản thân.
Sao Thẩm Thanh Thu có thể không hiểu, cô ấy vẫn yên lặng lắng nghe không chen lời.
Tiêu Mộ Vũ nói xong nhìn Thẩm Thanh Thu, cuối cùng không nhịn được nắm lấy tay cô ấy, nói tiếp: "Thiên Võng sắp sụp đổ rồi, lỗ hổng của nó sẽ xuất hiện ngày càng nhiều, chúng ta có cơ hội."
Thẩm Thanh Thu cũng mặc kệ những người khác đang ở đây, nắm lại, gật đầu, "Ừm, chị biết, chị tin em."
Ba người Tô Cẩn trào ra đủ loại cảm xúc, bọn họ thật sự rất khó tưởng tượng, rốt cuộc tình cảm như thế nào mới có thể chống đỡ được hơn năm trăm lần phó bản giống như địa ngục kia.
Đa số thời gian trong phó bản đều mệt mỏi tới đòi mạng, phát sầu vì phó bản.
Cho dù hai người vẫn luôn ở cạnh nhau, nhưng thời gian có thể tận hưởng cảm giác nhàn nhã bên nhau cũng rất có hạn.
Bỏ ra cái giá như thế, để có thể nắm tay nhau trong giây lát, thật sự quá vất vả.
"Đội trưởng Tiêu, trước đó chị từng vượt ải rồi, vậy phó bản số mười thế nào? Phó bản cấp SSS, thật sự chúng tôi không tưởng tượng được." Tuy Tiêu Mộ Vũ nói ba người bọn họ không giống người chơi bình thường khác, cho dù là vượt ải thất bại cũng sẽ không thực sự chết bên trong, nhưng Tiêu mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu thực sự đã trải qua, còn bọn họ lại không có nắm bắt trong lòng.
Nhắc tới phó bản cuối cùng, Tiêu Mộ Vũ trở nên im lặng.
Kí ức quá khứ ngập tràn đau khổ, trong mấy trăm lần phó bản kia, mỗi một lần đều là đầy đọa con người, cô không nhịn được nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Trong con ngươi đen láy của Tiêu Mộ Vũ trào ra một tia sợ hãi và đau khổ không cách nào khống chế, rất lâu sau mới nhỏ tiếng nói: "Phó bản số mười không có quỷ quái, không có nguy hiểm, bình yên tới nỗi giống như hiện thực, nhưng lại hư ảo như mộng mị.
Nếu nói chín phó bản trước là muốn giết người, thì phó bản số mười chính là trừng phạt tinh thần.
Muốn vượt qua cửa ải này, thì phải giữ vững ý chí, không thể sa đọa bên trong."
Tiêu Mộ Vũ không nói quá nhiều, nhưng nhóm Tô Cẩn đã đại khái hiểu ra nó như thế nào.
Mà điều này cũng phủ một bóng đen lên trái tim của mọi người.
Sau khi phó bản kết thúc, nhóm Tiêu Mộ Vũ không tiếp tục đi làm, Thẩm Thanh Thu cũng không dẫn mọi người đi tập luyện, năm người hệt như dân cư bản địa ở nơi này, sống cuộc sống bình thường không hề bình thường.
Nói không bình thường là vì lỗi trong Thiên Võng xuất hiện càng ngày càng rõ ràng, có lúc mặt trời và mặt trăng sẽ cùng xuất hiện song song trên bầu trời, một nửa là ban ngày một nửa là đêm tối, có lúc ban ngày và đêm tối cũng không chia đều 12 giờ đồng hồ.
Dân cư Thiên Võng vô cùng sợ hãi, nhất thời đủ các loại tin đồn được lan truyền.
Trong lòng người chơi bất an nhưng cũng không tìm được nguyên nhân, không khí có chút nặng nề, mọi người đều đứng ngồi không yên, chỉ sợ thế giới sắp đối mặt với ngày tận thế.
Tiêu Mộ Vũ bịt tai không nghe với những chuyện này, khoảng thời gian này cô và Thẩm Thanh Thu giống như đi nghỉ dưỡng, tới đủ loại nhà hàng khách sạn để thưởng thức đồ ăn ngon, đi khắp các khu nghỉ dưỡng trong Thiên Võng vui chơi tận hưởng.
Có Thẩm Thập Nhất nên không cần lo lắng về chuyện tiền bạc, sống rất thoải mái nhàn hạ.
Thậm chí có lúc Tiêu Mộ Vũ quên mất hai người phải đối mặt với tình cảnh khó khăn, nhìn người bên cạnh vội vàng hoặc thong thả lướt qua, có người chơi, nhưng phần đông là NPC, họ không có gì khác với bản thân, đều có hỉ nộ ái ố, cố gắng sống cuộc sống của bản thân.
"Dường như em có thể hiểu được quyết định ở lại Thiên Võng của họ." Tiêu Mộ Vũ nắm tay Thẩm Thanh Thu, ngắm nhìn thế giới Thiên Võng tràn đầy hơi thở cuộc sống, bỗng lên tiếng nói một câu như thế.
Thẩm Thanh Thu nghe xong đánh giá những người xung quanh, "Chị vẫn luôn thấu hiểu, so với việc vượt ải cả ngày nơm nớp lo sợ, lựa chọn trở thành dân cư của Thiên Võng thực sự là đặc ân.
Nhưng trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, Thiên Võng sẽ không tốt bụng tới mức cho người chơi đường lui tốt như thế."
Tiêu Mộ Vũ bỗng nhớ tới cô gái tên Dương Nhụy cùng vượt phó bản "Cô nhi oán" với bọn họ trước đó, sau này hai người lại gặp Dương Nhụy trên đường, Dương Nhụy đã trở thành một thành viên trong đám dân cư Thiên Võng, nhưng cơ bản không nhận ra hai người.
Điều này có nghĩa là, cái giá phải trả để trở thành dân cư Thiên Võng chính là từ bỏ tất cả quá khứ, tiếp nhận vai diễn và thân phận mà Thiên Võng ban cho bản thân, thậm chí là kí ức.
Tiêu Mộ Vũ nghĩ tới đây liền lắc đầu, quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, "Em không muốn như thế."
Thẩm Thanh Thu nghe xong liền mỉm cười, "Chị cũng không muốn em như thế." Hai người nói rồi đột nhiên dừng lại, nhìn một người qua đường đi qua trước mặt bọn họ, cả hai cùng nhíu mày.
Nơi người kia đi qua, lưu lại hình ảnh làm mờ, giống như bị kẹt.
Không chỉ có người đó, tất cả người đang có động tác cũng xuất hiện hình làm mờ, nhưng duy trì không quá 10 giây, tất cả lại hồi phục bình thường.
Những người xung quanh không có bất kì phản ứng nào, giống như không nhìn thấy gì hết.
"Càng ngày càng nghiêm trọng rồi." Trái tim Tiêu Mộ Vũ chùng xuống, tình hình của Thiên Võng càng tệ, thời gian còn lại của hai người càng ngắn.
Cho dù cô có nói với bản thân, vẫn còn cơ hội đánh cược, nhưng ở sâu trong nội tâm, Tiêu Mộ Vũ thật sự hi vọng thời gian có thể dừng lại, để bản thân và Thẩm Thanh Thu mãi mãi ở lại đây, bên nhau cả một đời.
Ấn đường Thẩm Thanh Thu khẽ nhíu lại, lộ ra một nụ cười khổ, nhưng nhanh chóng lại đè xuống, "Xem ra không còn nhiều thời gian nữa, nó không chống đỡ được nữa rồi."
Hai người không nói tiếp, sánh vai đi về nhà, cũng chỉ chưa tới ba phút, mặt trời của Thiên Võng nhanh chóng tối lại, ban ngày đang yên đang lành chớp mắt chuyển thành đêm đen.
Đèn đường cũng đã sáng lên, những người vốn dĩ đang buôn bán cũng lặng lẽ dọn đồ, chuẩn bị đóng cửa dừng buôn bán.
Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đứng dưới ánh đèn, chiếc bóng hai người bị kéo dài, cả hai cứ như thế quan sát màn đêm buông xuống, rất lâu không lên tiếng.
Buổi tối ở Thiên Võng không phồn hoa như trong hiện thực, rất nhanh sau đó chỉ còn lại rải rác vài ba người trên đường vội về nhà.
"Về nhà thôi." Tiêu Mộ Vũ phá vỡ im lặng, đúng vào lúc quay người, Thẩm Thanh Thu đột nhiên đưa tay cản cô, sau đó phi nhanh như bay lên bậc thềm của cửa hàng bên đường, đưa tay kéo một người đàn ông ra khỏi ngõ.
Người đàn ông hoảng loạn giây lát, nhưng cơ thể hắn vạm vỡ, chân dùng lực giằng co với Thẩm Thanh Thu, giơ tay vặn cổ tay Thẩm Thanh Thu, đồng thời con dao trên tay trái nặng nề chém lên vai Thẩm Thanh Thu.
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu liếc nhìn Tiêu Mộ Vũ, sau khi xác định Tiêu Mộ Vũ không sao, năm ngón tay tay phải của cô ấy nhanh chóng buông ra rồi co lại, khóa chặt lấy yết hầu của người đàn ông.
Khi tay phải người đàn ông nắm lấy cổ tay Thẩm Thanh Thu, cô ấy đã bóp chặt lấy yết hầu của hắn.
Đồng thời tay trái nhanh hơn một bước mạnh mẽ đánh lên khuỷu tay người đàn ông.
Bộ phận này bị đánh trúng, khuỷu tay lập tức bị gãy, quả không ngoài dự đoán, đối phương lập tức đau đớn kêu lên, vai trái không có lực thõng xuống.
Cổ họng bị bóp chặt, tay trái gãy xương, tay phải người đàn ông căn bản không cách nào đánh trả, chỉ có thể ra sức kéo tay Thẩm Thanh Thu ra.
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu nhàn nhạt, không chút thương tiếc, giơ chân đá một phát lên đầu gối hắn.
Người đàn ông quỳ phịch một tiếng trên đất, đau đớn nhìn Thẩm Thanh Thu, trong mắt ngập vẻ sợ hãi.
"Thanh Thu?" Tiêu Mộ Vũ không quen người đàn ông này, nhưng đại khái cô ấy biết đối phương đang làm gì.
Nghe thấy tiếng gọi của Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu thả lỏng lực, người đàn ông ra sức sặc sụa.
Thẩm Thanh Thu cười lạnh một tiếng: "Ai cho anh lá gan tới tìm tôi, anh cảm thấy bản thân đáng bị đánh như đám ác quỷ kia à?"
"Không...! khụ khụ...!không phải, cô Thẩm, tôi không muốn ra tay với cô, chỉ là tôi có lời muốn truyền đạt cho cô...!khụ khụ, vô tình mạo phạm cô..."
Thẩm Thanh Thu khẽ xùy một tiếng thu tay về, nhìn chằm chằm người đàn ông, sắc mặt lạnh như băng, "Có gì cần truyền đạt, nó đã nói rất rõ ràng rồi."
Mặt mày người đàn ông sợ hãi, nhẫn nhịn cơn đau kịch liệt, cẩn thận nói: "Tôi chỉ tới nhắc nhở cô, nó không đợi được lâu nữa, những người bên trên cũng không đợi được nữa.
Nó bảo tôi nói với cô, cho dù cô không quan tâm tới bản thân, cũng nên suy nghĩ...!cho cô Tiêu.
Nếu Thiên Võng sụp đổ, tới lúc đó không chỉ người chơi ở nơi này đều có thể mất mạng, hạng mục liên quan mà cô Tiêu nghiên cứu phát triển trước đó cũng sẽ sụp đổ, tổn thất không phải mình cô Tiêu có thể gánh vác được.
Cho dù không suy nghĩ tới bản thân, cũng phải suy nghĩ cho khu 3 và người nhà của hai cô."
"Anh uy hiếp tôi?" Căm hận trong mắt Thẩm Thanh Thu được rèn giũa trong núi máu biển xác, năm đó sau khi tốt nghiệp gia nhập khu số 5, Thẩm Thanh Thu đã vượt qua tầng tầng lớp lớp cuộc thi để trở thành binh sĩ bí mật khu số 5.
Sau đó lại được điều đến khu tam giác Trung Á, nơi đó là khu vực không chính quyền, mặt cực ác của con người mà chúng ta có thể tưởng tượng đều có thể bắt gặp ở nơi đó.
Thẩm Thanh Thu ở đó ba năm, có thể gọi là thoát thai hoán cốt, sau đó trải qua hơn năm trăm lần phó bản, người đàn ông này hoàn toàn không có lực phản kháng cô ấy.
"Không, không phải tôi, tôi chỉ chuyển lời."
Thẩm Thanh Thu cũng biết cho dù đánh chết hắn cũng không giải quyết được vấn đề gì, chỉ cúi đầu lườm hắn một cái, tiếp tục nói: "Đừng tiếp tục xuất hiện trước mặt tôi, cũng đừng gọi điện cho tôi, bớt làm chuyện vô ích đi.
Cút!"
Bước chân người đàn ông loạng choạng, ôm lấy cánh tay chạy thục mạng.
"Mộ Vũ." Thẩm Thanh Thu nhớ tới lời của người đàn ông, có chút tức giận lại có chút lo lắng.
Ngay từ đầu cô ấy đã biết Thiên Võng có đồng lõa, chính là đám người đứng phía sau liên lạc với bản thân trước đó, Tiêu Mộ Vũ gia nhập Thiên Võng không thoát khỏi liên quan của những kẻ cầm đầu nham hiểm kia.
Khi Thẩm Thanh Thu mới vào phó bản, Tiêu Mộ Vũ vẫn rất an toàn, trong khu số 3 vẫn còn người tự nguyện bảo vệ Tiêu Mộ Vũ, hơn nữa Thẩm Thanh Thu cũng đã có chuẩn bị kĩ càng trước khi vào phó bản, đám người kia không thể động vào Tiêu Mộ Vũ.
Nhưng nếu Tiêu Mộ Vũ ra ngoài, đợi cô tỉnh lại, liệu đám người kia vu oan giá họa cho Tiêu Mộ Vũ hay không, Thẩm Thanh Thu không dám chắc.
"Anh ta là người liên lạc giữa Thiên Võng và chị à?" Tiêu Mộ Vũ nhìn bóng lưng rời đi của người đàn ông, dường như dửng dưng với những lời hắn nói.
"Đúng thế, anh ta từng gọi điện cho chị mấy lần, có lần em cũng đã nghe."
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, sau đó cười lên, "Nó không có trò gì mới mẻ hết, cứ muốn dùng chị để uy hiếp em, nhưng cuối cùng lại tự lấy đá đập chân mình."
Trong lòng Thẩm Thanh Thu có chút xót xa, "Không phải nó không có trò mới, là nó cảm thấy hữu dụng."
Thực ra trong tận xương cốt, Thiên Võng sợ Tiêu Mộ Vũ, nếu không có nước cờ Thẩm Thanh Thu để chi phối chiến cuộc, nó đã sớm thua trong cuộc đọ sức với Tiêu Mộ Vũ.
Thiên Võng cũng không phải ăn no rửng mỡ, nó bằng lòng đọ sức với Tiêu Mộ Vũ hết lần này tới lần khác, chính là vì cho dù nó đã nâng cấp tới bước này, vô số lần giả lập bóp méo kí ức của Tiêu Mộ Vũ, phá hủy tinh thần Tiêu Mộ Vũ, cũng không thể tìm ra tung tích của chương trình quyết định vận mệnh bản thân, cho nên mới đưa ra hạ sách này.
Lúc này Tiêu Mộ Vũ đang nắm ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, Thiên Võng cũng vậy.
"Em rất vui vì nó cảm thấy như vậy." Nếu không cô thật sự không có bất kì cơ hội nào để cứu vãn, nhất định sẽ hối hận tới cuối đời.
Đầu mũi Thẩm Thanh Thu chua xót, mà Tiêu Mộ Vũ nhìn cô ấy một lúc lâu, sau đó nhỏ tiếng nói: "Thanh Thu, em và Thập Nhất muốn thử thêm một lần nữa." Thử tìm kiếm đường sống Thiên Võng lưu lại cho Thẩm Thanh Thu.